← Ch.010 | Ch.012 → |
Tề Vân vô cùng kinh ngạc, Hồng Quân khí lực gần như không biết mệt mỏi, hơn nữa thân thể lại vô cùng khỏe mạnh, không cần biết là dùng biện pháp gì, cũng không có tạo một chút thương tổn đối với hắn.
Hồng Quân bị đánh như vậy cũng rất tức giận, biết được Tề Vân không thể làm mình bị thương, nhìn thượng tiên đáng sơn trước mặt, mặc kệ Tề Vân dùng 'tòn tâm châm", hay là bảo kiếm, Hồng Quân cũng không có đề phòng, chỉ có chú tâm không ngừng công kích.
Hai người gần như không biết mệt mỏi, đánh thêm nửa canh giờ, Tề Vân xuất ra một chưởng đạo lực, lúc này mới phát hiện ra chân nguyên đã tiêu hao rất nhiều, khó mà hồi phục ngay được, sợ rằng hôm nay không những không giết được người mà mình có khi bị nguy hiểm.
Hồng Quân cũng lúc đó xuất một quyền nhằm đầu đánh tới, Tề Vân không còn linh hoạt như lúc trước, tránh né không kịp bị thiết quyền đánh trúng đầu tạo thành âm thanh. " ông ông".
Nhìn Tề Vân từ từ ngồi xuống, Hồng Quân mới thở một hơi, thượng tiên quả nhiên đối phó khó hơn với con người. Tại trên chiến trường, chống lại đại tướng quân địch, Hồng Quân chỉ cần mài hiệp đã bắt được địch nhân, đây cũng là lần đầu tiên mất thời gian lâu như vậy.
Nhìn Tề Vân ngã trên mặt đất, Hồng Quân nhớ lại, Tề Vân luôn luôn rồn mình vào chỗ chết, không có cho Hồng Quân một cơ hội đẻ sống, người như vậy tuyệt đối không thể lưu lại, nhưng dù sao Tề Vân cũng là một người con gái, Hồng Quân cũng không có hạ sát thủ được, giết cũng không được, tha cũng không xong, Hồng Quân bèn đem Tề Vân đứng lên rời khỏi nơi này, kiếm một nơi an toàn rồi mới quyết định xử trí nàng.
cách hơn sáu trăm dạm ngoài thành có một ngọn núi hoang sơ, tìm được một cái sơn động sạch sẽ, Hồng Quan đặt Tề Vân trên mặt đất, chất củi đốt lửa, trên đường đi tiện tay bắt được một con thỏ, Hồng Quân bây giờ là muốn ăn cơm, đánh nhau một chận vừa lại chạy trốn như vậy, bụng đã sớm kháng nghị.
Bị trọng thương ngất đi, Tề Vân một lúc sau cũng tỉnh lại, khẽ chỉnh lại tóc rồi nhìn khắp nơi một vòng. Hồng Quân cũng vừa về tới cửa động khẩu mang theo một ít củi, nhìn Tề Vân tỉnh lại, tay vung một quyền đành vào đầu Tề Vân, Tề Vân còn chưa có tỉnh hẳn lại tiếp tục hôn mê. Hồng Quân không trong bụng nghĩ không muốn cùng nữ nhân đanh đá này nói chuyện, đây là các tốt nhất để nàng im lặng, chỉ đáng thương cho Tề Vân, tiếp lần này là lần thứ ba bị Hồng Quân đánh ngất.
Ăn no uống say, Hồng Quân từ bên trong giới chỉ lấy ra sợi dây, chói Tề Vân lại, đi vào Hồng Quân hành phủ tiếp tục tu luyện Hồng Quân Đạo, mỗi lần tu luyện Hồng Quân Đạo, đều làm Hồng Quân vô cùng thoải mái...
Tần Sương sau khi linh hồn bị hút vào trong Phong Thần Bảng, cùng với vô danh vật chất, Phong Thần Bảng bên trong cuối cùng cũng không còn bất kỳ chân linh nào, vô danh vật chất thỉnh thoảng ánh lên một vài hình ảnh Tần Sương, từng chút từng chút linh hồn Tần Sương biến mất hoàn toàn vào bên trong.
Hồng Quân tu luyện Hồng Quân Đạo hiện tại còn chưa có gọi là nhập môn, theo như Hồng Quân Đạo nhắc tới, quan trọng là hình thành không gian vô danh vật chất, nhưng bất luận Tần Sương tu luyện như thế nào, đều không có xuất hiện một chút gì tại đan điền.
Tề Vân lại tỉnh lại, đầu hơi đau, muốn dùng tay sờ đầu, nhưng phát hiện ra mình bị khốn trong một kết giới, bất luận là vận lực như thế nào cũng không thể mở ra được. Hoảng loạn quay đầu, mới phát hiện ra Hồng Quân đang ngồi tu luyện, Tề Vân không nhịn được mở miệng hét lên.
Hồng Quân cả thân thể đều phát ra thanh quang, thanh quang lóe lên nhìn Hồng Quân vô cùng trang trọng, như một bậc thánh nhân, có khi còn trang nghiêm hơn.
Rất lâu, Tề Vân mới nhờ ra tình cảnh hiện tại của mình, hét lên kêu Hồng Quân. Nhưng hiện tại Hồng Quân đang trong lúc tu luyện quan trọng, căn bản là không có nghe được nàng nói cái gì, vì vậy cũng không có để ý tới nàng.
Sau khi cùng Tề Vân đánh một trận, lần này tu luyện Hồng Quân cảm giác...không có hiểu được, mơ mơ ảo ảo như là nắm được cái gì đó, Hồng Quân cảm giác gần như Hồng Quân Đạo đã nói, vô danh vật chất gần như trong người nơi nào cũng có, nhưng đưa ta muốn bắt mà không có thể bắt được.
Hồng Quân lần này tu luyện, cũng mất tới bảy ngày, sau bảy ngày Hồng Quân tỉnh lại.
Sau khi tỉnh lại Hông Quân cảm giác trong lòng có một luồng sức mạnh.
" một trăm linh bảy ngày
← Ch. 010 | Ch. 012 → |