← Ch.115 | Ch.117 → |
Lâm Lâm liền đặt rượu xuống bàn rồi ra khỏi phòng, để không gian cho hai người đàn ông nói chuyện.
Liễu Hàn Thư trong lòng vẫn đang còn sửng sốt đứng tại chỗ, trong đầu những hình ảnh xưa kia bỗng dưng lần lượt hiện về.
" Để ta dẫn đường cho...Tần Vũ cấp cho Liễu Hàn Thư một trung phẩm tiên thạch, chỉ có mỗi việc dẫn đường mà được một khối trung phẩm tiên thạch, đối với Liễu Hàn Thư mà nói là chỉ có chuyện nằm mơ, đem Tần Vũ về chỗ mình ở, Liễu Hàn Thư suy nghĩ thật lâu và quyết định bái Tần Vũ làm vi sư, đương nhiên hắn cũng chờ ý của Tần Vũ nhưng cũng cực kỳ ngạc nhiên là Tần Vũ dễ dàng chấp nhận điều đó. Tần Vũ giúp hắn đả thông kinh mạch, từ một gã phế nhân trong chốc lát trở thành thiên tài trong các thiên tài...có được nhiều công pháp cũng chính là vi sư ban tặng...Nếu nói lần bái sư của Hàn Thư thực sự là lợi dụng, nhưng dần dần hắn lại thấy Tần Vũ đối với hắn rất thật lòng, hắn cũng thật sự coi Tần Vũ là vi sư của mình...cũng vì Tần Vũ mà chết. " Tần Vũ sư tôn" Liễu Hàn Thư rơi lệ, thì thào gọi tên Tần Vũ. " Tần Vũ sư tôn. Lão nhân gia có khỏe không?"
Hồng Quân lúc này cũng ngẩn người, Liễu Hàn Thư là một người mà cha hắn nghĩ đến rất nhiều, lúc trước cũng vì cha mà chết, không nghĩ được ở chỗ này gặp lại Liễu Hàn Thư. " Huynh, huynh chính là người mà cha hay nhắc đến, là đồ đệ đầu tiên của cha ...Liễu Hàn Thư...?" " ngươi nói cái gì? Sư tôn thường hay nhắc tới ta?" Liễu Hàn Thư nhất thời sửng sốt, nước mắt đột nhiên rơi xuống, trên mặt mỉm cười tràn đầy hạnh phúc. " Ha ha, đúng vậy Liễu Hàn Thư ở Phong Nguyệt tinh, ta ăos phải là đệ tử hay không mà vẫn để cho Sư tôn lo lắng, thật là tội quá". Nói xong ánh mắt của Liễu Hàn Thư lại ươn ướt, trực chỉ muốn rơi nước mắt.
" Sư huynh không cần nói vậy, lúc trước sư huynh cũng vì bảo vệ cha ta mà chết, cha cũng vì huynh mà sầu muộn, cha cũng vì trả thù cho sư huynh mà giết rất nhiều cao thủ của Phong Nguyệt tinh" Hồng Quân không có nghĩ Liễu Hàn Thư là người ngoài, đây là một đệ tử mà cha hắn thường tưởng tới, Đối với người đệ tử này trong mắt Tần Vũ nếu so sánh với truyền nhân Tinh Thần biến Tần Thạch Thiên thì không cao không thấp hơn.
" ngươi, ngươi gọi ta là sư huynh?" Tiếng xưng hô của Hồng Quân khiến cho Liễu Hàn Thư cảm thấy thân mật, gần gũi hơn rất nhiều.
Hồng Quân mỉm cười nói " huynh là đệ tử đầu tiên của cha, đệ là tiểu nhi tử đương nhiên phải xưng hô một tiếng " sư huynh". Huynh phải biết rằng ở trong lòng cha huynh chiếm một vị trí rất quan trọng, nếu sư huynh không chê có thể gọi ta là Tiểu Sương".
Liễu Hàn Thư cười khổ một tiếng nói " Đáng tiếc Hàn Thư không thể ở bên cạnh hầu hạ sư tôn, tư chất ngu độn khiến sư tôn mất thể diện" "Mất thể diện??" Hồng Quân ngạc nhiên, Liễu Hàn Thư xuất sinh khi mà Nghịch ương đã chết được bao nhiêu năm, nhưng hiện giờ hai người đều là thượng phẩm thần nhân cảnh giới. Nếu tốc độ đó mà còn bảo là mất mặt thì Nghịch ương nghe được chắc là xì máu ra mà chết. Hơn nữa chính hắn cũng là xuất sinh từ thần giới, ở đó bao nhiêu năm? Có nhiều thần vương dạy dỗ như vậy cũng mới có thành tựu như hiện tại, Liễu Hàn Thư nói chuyện này là mất mặt thì tốt nhất hắn đi tự sát đi còn hơn.
Hồng Quân cười khổ một chút " Thật cái chuyện kia...nói đến chuyện đó thật mất mặt, hai chữ "thể diện"...đệ tu luyện lâu như vậy mới đến cấp bậc thần nhân, không biết có chỗ nào để trốn nữa hay không?"
" Ha ha ha, không nói chuyện này nữa. vừa nãy ta hỏi đệ, sư tôn dạo này có khoẻ không?" LHT bỏ qua vấn đề đó, lái qua chuyện khác, muốn nghe tình hình của Tần Vũ. " Uhm, cha vẫn khỏe lắm, bây giờ có thể nói là một thế lực cực mạnh ở Thần giới.’" Hồng Quân nhớ lại năm đó, tại Tử Huyền phủ không ít thần vương phải làm người hầu, trong đó còn có vài vị thánh hoàng. Nói về thế lực mạnh nhất cũng không quá đáng, Về phần Hồng Quân không biết, Tần Vũ đã có tân vũ trụ, không còn là một thần vương đơn giản như thế nữa.
Cho dù là như thế, LHT cũng có một trận kinh ngạc, phạm vi thế lực của thần giới LHT cũng có nghe người khác nói qua " Thần giới bát đại thánh hoàng, tam đại thế lực phi thăng giả, bây giờ sư tôn cũng có thể thành lập một đại thế lực như thế cũng quả nhiên không hổ danh sư tôn" Nhớ tới Tần Vũ, LHT nghĩ như vậy cũng là điều đương nhiên.
" Hai người nói cái gì mà vui vẻ thế, uống miếng nước đi, Tiểu Sương hắn cũng hay uống trà lắm" Hai người đang nói thì Lâm Lâm đem một ấm trà đến, đưa cho mỗi người một chén.
LHT nâng cao chung trà lên nhìn Hồng Quân nói " Đúng vậy Tiểu Sương, được chị dâu pha trà cho là không tầm thường chút nào" Nói xong hắn cũng uống một ngụm.
Hồng Quân cũng nâng chén trà lên, lấy mũi ngửi ngửi, sau đó hướng LHT uống một ngụm nhỏ.
" Mùi thơm ngấm tận tâm can, vị đậm mà không chát, uống vào có vị ngọn ở cổ họng, càng uống càng thấy đậm...quả nhiên là trà ngon, sư huynh...huynh có một người vợ thật tốt’’ Hồng Quân bình phẩm trà cũng không quên khen ngợi Lâm Lâm.
Lâm Lâm nghe xong thì khuôn mặt bỗng dưng ửng hồng, LHT ở bên cạnh ha ha cười to " Tiểu Sương nói đúng, nàng là một thê tử tốt"
Hồng Quân đột nhiên sắc mặt tối sầm lại " Nhưng Lâm tỷ cùng Hàn Thư huynh đều vì tần gia mà chết"
Lâm Lâm cũng mỉm cười. " Tiểu Sương nói chuyện này làm gì, nói đến chuyện này ta còn phải cảm ơn đệ, nếu không cứu đệ ta cũng không biết đến ngày nào tháng nào mới có thể gặp lại được Hàn Thư, nếu không biết cha đệ là Tần Vũ ta cũng không bị người ta giết chết"
"À, Tiểu Sương, cha đệ thực lực như thế thì sao đệ lại tới chỗ này?" LHT cũng muốn hỏi xem nguyên nhân vì sao mà Tần Sương lại có mặt ở thế giới này, hắn nghĩ như thế nào cũng không ra nguyên nhân tại sao Tần Sương lại bị chết.
Hồng Quân bất đắc dĩ cười khổ một tiếng nói " Thực ra thì đệ cũng không biết tại sao lại tới nơi này, nhưng có một điều mà đệ có thể nói đó là: đệ còn chưa có chết"
"Cái gì? Đệ còn chưa có chết?" Hai người lần này đều khiếp sợ, thần nhân ở tầng không gian này đã tự hiểu về bản thân mình - đó là mình đã chết, cũng rất nhanh quen thuộc với tầng không gian này, nhưng mà Hồng Quân hôm nay nói hắn chưa chết - sợ rằng đó là sự thật.
" Đệ biết chuyện này khó có thể tin, nhưng hai người đều nhìn đệ như thế" Hồng Quân tự mình rạch một vết thương trên da, một giọt máu đỏ tươi chảy ra, điều đó khiến cho LHT và Lâm Lâm thiếu chút nữa ngã ngửa.
" Không chết? Không chết như thế nào mà đến nơi này?" Liễu Hàn Thư hỏi lại
" Thực ra đệ cũng không biết được, nếu không ra khỏi nơi này chắc là phải sống tại đây thôi"
Lâm Lâm cũng uống một ngụm trà đoạn cười cười nói " Tiểu Sương nói thế, có nghĩa là chúng ta phải ở đây sống cho tốt là được"
" Không chỉ có mình đệ không chết, còn có mấy người đều không chết cũng bị tiến vào nơi này, bọn họ cũng không biết tại sao lại có mặt ở chỗ này". HỒng Quân cảm thán nói tới Tần Tư và mấy người quen của mình.
" Cái gì? Còn có người cũng không chết giống đệ có mặt ở nơi này? Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra" Hồng Quân nói tới đoạn này khiến cho Liễu Hàn Thư lại một lần nữa kinh hô.
" Được rồi Tiểu Quân, đệ nói bằng hữu của đệ tên gọi là gì? Hàn Thư bây giờ là Hồng Quân thành phó thành chủ, có thể điều người đi tìm cho đệ được"
" Phó thành chủ?" Hồng Quân sửng sốt một chút đoạn cười cười, với thực lực của Liễu Hàn Thư thì chức thành chủ cũng có thể đạt được.
" Như thế nào? Đệ không tin?" Liễu Hàn Thư nhìn Hồng Quân cười, thấy Hồng Quân có vẻ không tin, hắn quay qua Lâm Lâm liền nói " Huynh nói cho đệ hay, ta chính là phó thành chủ, tự do Nghịch ương thành chủ tuyển định, hôm nay Hồng Quân thành có trăm vạn thần nhân quân đội thì ta cũng có thể điều động mười vạn"
" Đệ tin, đệ tin" Hồng Quân vội vàng nói. " Sư huynh là một phó thành chủ, chuyện gì mà làm không được?"
" Đó là đương nhiên, sớm muộn gì cũng có một ngày ta – Liễu Hàn Thư cùng sư tôn giống nhau, tại đây tầng cao nhất kiến tạo một phương thế lực cực mạnh" Hắn nói với tình trạng rất hưng phấn, có vẻ hơi quá đà.
Lâm Lâm cũng biết tính cách của Liễu Hàn Thư, một mặt nàng là đàn bà mặc kệ Hàn Thư làm chuyện gì nàng cũng sau lưng ủng hộ, bây giờ chưa biết cũng ủng hộ, sau này biết rồi cũng ủng hộ.
Liễu Hàn Thư đột nhiên nhớ tới chuyện gì, quay lại nói với Hồng Quân, " Nói chuyện này ta cũng phải cảm ơn vị thần bí nhân Hồng Quân kia, nếu không nhờ có người đó, người của thần giới thứ hai không biết đến bao giờ mới có một toà thành trì để ở"b " Đúng đó, vị Hồng Quân kia cũng cực kỳ mạnh mẽ, lúc trước một kiếm giết chết mười vạn thần nhân" Lâm Lâm cũng ở một bên than vãn. " Mấy vạn thần nhân?" Hồng Quân cực ngạc nhiên, không nghĩ lời đồn thổi ngày càng khoa trương, vốn dĩ có bảy ngàn, giờ đã biến thành mười vạn.
" Theo ta thấy, có lẽ vị Hồng Quân này đã đạt tới tu vi Thiên thần, chỉ vì có một nguyên nhân gì đó mà ở lại tầng thứ bảy này." Liễu Hàn Thư phân tích, một kiếm giết chết mười vạn thần nhân, sợ rằng ngay cả thiên thần cũng không thể làm được.
" Không thể nào, nếu là thiên thần thì phải phi thăng lên tầng tám chứ?" Hồng Quân ra vẻ kinh ngạc nói, hôm nay hắn chỉ là hạ phẩm thần nhân, đối với Thiên thần tu vi khoảng cách còn xa lắm.
" Uhm, nói thì cũng chỉ là nói thế thôi, chúng ta có nói như thế nào cũng vô dụng, loại nhân vật truyền kỳ này, luôn ở một nơi không tầm thường." Lâm Lâm lại nói tiếp nói
" Hàn Thư phó thành chủ, Lâm tiên tử" Ba người đang sôi nổi bàn tán thì một âm thanh quen thuộc vang lên.
← Ch. 115 | Ch. 117 → |