← Ch.178 | Ch.180 → |
Một giọt nước mắt rơi trên tay Tần Tư. Tần Tư mềm lòng hủy bỏ ý định buông Băng Nghiên ra, ít nhất để cho nàng tiếp tục kể cho xong câu chuyện của mình.
"Gia gia của ta là người đầu tiên đảm nhiệm Kim Hình Quân, còn người ngươi ngày đó nhìn thấy chính là Nhị gia gia của ta, đó là phó tông chủ Kim Hình Tông lúc ấy, bởi vì quan hệ gia đình, ta vừa sinh ra vốn đã đeo theo mình một số phận nào đó, thậm chí không thể lựa chọn người yêu thích của chính mình, nói tới đây, Băng Nghiên có chút bất đắc dĩ cười... trong nụ cười ấy còn lộ ra vẻ châm biếm siết bao.
"Chính bởi vì Thiên coi như không thuần chính là người của Ám Tinh giới, cũng bởi vì Thiên không có hoàn cảnh hiển hách, chúng ta bị chia rẻ một cách kiên cường áp bức. Còn Thiên, bị phó tông chủ Kim Hình Tông lúc ấy, cũng chính là Nhị gia gia ta giết chết." Giọng nói Băng Nghiên rất bình thản, giống như là đang kể lại chuyện xưa của người khác không liên quan gì đến mình.
Tần Tư nghe xong trong lòng rất chấn động, lúc này mới hiểu được tại sao Băng Nghiên đã yêu thích người ta tha thiết lại có phản ứng với vị Nhị gia gia kia của nàng như vậy,
"Tần Tư, ngươi có
cho rằng ta để cho ngươi ôm ta, là bởi vì ta đã xem ngươi như là Thiên hay không?" Băng Nghiên cười hỏi, trong tiếng cười chứa đầy vẻ bi thương nghẹn ngào.
Tần Tư sửng sốt, không nghĩ tới Băng Nghiên lại hỏi thẳng hắn như vậy, chỉ có thể ấm a ấm ớ nói:
"Ân!... Đúng vậy..."
"Tần Tư, lúc mới bắt đầu, ta cũng cho rằng như vậy, từ khi ngươi xuất hiện, ta đã không tự chủ được đem ngươi tưởng tượng thành Thiên..." Băng Nghiên tiếp tục nói: "Nhưng sau lại ta phát hiện ta sai lầm rồi. Những ngày này ngươi giúp ta, ta mới thật sự suy nghĩ đến rất nhiều chuyện, nếu như ta thật sự xem ngươi như Thiên ngày nào, có lẽ ta có thể cởi ra được cái nút thắt của tâm hồn kia, có thể không còn cùng Nhị gia gia chiến tranh lạnh nữa, cũng có thể khôi phục mối quan hệ giữa ta và phụ thân..." Thanh âm của Băng Nghiên càng ngày càng nhỏ, bắt đầu kèm theo chút nghẹn ngào.
Ổn định lại mối thương tâm trong lòng, Băng Nghiên nói tiếp:
"Thật ra là sự xuất hiện của ngươi, mới làm cho ta nhận thức rõ bản thân mình,
thì ra, điều ta vẫn vương vấn trong lòng không rời bỏ được không phải là Thiên, mà là sự độc tài chuyên chế của Nhị gia gia, còn có sự vô tình của phụ thân. Tần Tư, thật ra bây giờ ta hoàn toàn ổn định, có đem ngươi biến thành Thiên, ngươi cũng chính là ngươi, ngươi là Tần Tư, không thể thay thế cho ai khác, cũng không phải ai khác có thể thay thế được. Ngươi hiểu không?"
Lại một giọt lệ rơi trên tay Tần Tư, tay của Tần Tư không có buông... ra, ngược lại còn ôm thật chặt.
"Nghiên nhi, xin lỗi, mới vừa rồi... nhưng mà ngươi yên tâm, từ nay về sau, ta sẽ không để cho bất luận kẻ nào ức hiếp ngươi."
Băng Nghiên tách ra khỏi vòng tay Tần Tư, xoay mình lại nhìn vào Tần Tư, trên mặt sớm đã tràn đầy nước mắt, không có lời nói nào, có lẽ lúc này bất cứ cái gì cũng không cần thiết. Hai người ngay trên sườn núi này thắm thiết ôm nhau...
-o-o-o-
"Thuộc hạ toàn lực lục soát, cũng không có phát hiện tung tích của người đó." Trên đại điện, một tên Thần Vương trên đầu toát mồ hôi lạnh, thấp thỏm lo sợ nói. Nơi tận cùng trong đại điện, Lưu Quang ngồi trên chiếc ghế lớn rộng, nhìn xuống tên Thần Vương dưới kia.
"Phế vật!" Lưu Quang nhàn nhạt nói: "Vốn nên giết ngươi, nhưng nghĩ ngươi tận tụy trung thành đã theo ta hơn mấy ngàn vạn ức năm, nên trước bỏ qua cho ngươi, tạm gát lại chờ cơ hội đem công chuộc tội đi."
"Tạ ơn chủ thượng!" Thần Vương ấy vội vàng lau đi mồ hôi trên mặt, chỉ nói một câu liền vội vả lui ra, sợ Lưu Quang đổi ý.
Lưu Quang, vốn ở đệ nhất Thần giới tự xưng Lưu Quang đại đế, nhân vì lĩnh ngộ được bộ phận Thời Gian Đảo Lùi pháp tắc mà thành Thần Vương cực mạnh của đệ nhất Thần giới, nhưng bởi vì hành sự tàn nhẫn, độc đoán chuyên quyền, dưới tay của hắn chỉ có hai Thần Vương, cuối cùng một Thần Vương chịu đựng không được sự ngang ngược của hắn mà phản bội. Dẫn đến bị Thần Vương của các thế lực khác liên thủ giết chết.
Lưu Quang này nói đến cũng là tài giỏi ngút trời, khi tới cái... Vô Danh không gian này mới gần mấy ngàn năm lại một lần nữa lĩnh ngộ được Không Gian pháp tắc cùng bao gồm bộ phận Thời Gian Đảo Lùi trong đại bộ phận Thời Gian pháp tắc, khoảng cách đạt tới Thiên tôn cũng chỉ còn một bước.
Trong Vô Danh không gian này không có ước thúc, Lưu Quang không có kiêng kỵ càng tạo thêm giết chóc khôn cùng, Thần Vương không suy nghĩ một chút là chết, dưới hoàn cảnh bất đắc dĩ... chỉ có thể lựa chọn quy thuận, bởi vậy thế lực của Lưu Quang ở Vô Danh không gian này so ra càng lớn mạnh lên. Kể cả Chu Viêm cũng từng tỏ ý muốn giao hảo cùng với Lưu Quang, cái hành động này đã từng bị Chu Bình cầm đầu các Thần Vương phản đối, nhưng Chu Viêm lại chỉ cười cười, biểu hiện có sự cân nhắc của mình. cũng không có nói thêm điều gì với bọn họ. Kỳ thật Chu Viêm suy nghĩ cũng rất đơn giản, ở trong cái không gian này Thiên tôn chỉ có một mình hắn, những năm gần đây, cũng quá tịch mịch. Lúc này hắn mới hiểu được vì sao lúc đó Lâm Mông gặp được sư tôn, cũng mới hiểu được cho dù lúc đó không có sự phản bội của Chu An chính mình cũng không có khả năng giết chết Lâm Mông. Đương nhiên, dù có biết cũng đã muộn, bây giờ hắn chỉ mong muốn có được một bằng hữu có cùng cấp bậc cùng ngang tài ngang sức.
"Hừm, cũng không tệ lắm, ẩn núp quá kỹ, bất quá cũng chỉ có như vậy mới có hứng thú." Khóe miệng Lưu Quang lộ ra vẻ tươi cười, sau đó thân thể nhoáng một cái biến mất.
Đây là một cái địa phương cùng loại với địa lao, âm u, ẩm thấp, một số phòng giam cũng dàn hàng hai bên, chẳng qua giam giữ bên trong những lao phòng này, đều là những Thần Vương phân biệt được cho là cao cao tại thượng.
Trong phòng giam mang số thứ mười bảy, giam giữ đúng là Vu Thuận đã cùng Tần Tư đánh một trận sau đó chạy trốn, mới tung ra tin tức không lâu, Vu Thuận liền bị bắt tới đây, toàn thân tu vi bị phong ấn, hắn bây giờ, ngay cả lực lượng thân thể chẳng qua cũng chỉ giống như một người bình thường. Nếu không phải tại Vô Danh không gian này áp lực mỗi một tầng đều giống nhau, Vu Thuận
sớm đã bị áp lực ép chết rồi.
"Vu Thuận." Thân ảnh Lưu Quang đột ngột xuất hiện trước người Vu Thuận.
Vu Thuận một trận hoảng sợ, với Lưu Quang đại đế này, hắn quả là đã nghe tiếng từ lâu, cũng biết rõ thủ đoạn độc ác của Lưu Quang, chết không đáng sợ, nhưng đáng sợ chính là sự hành hạ đọa đày của Lưu Quang. Bởi vậy cho dù bị Lưu Quang bắt lại, phong ấn tu vi toàn thân, trong lòng Vu Thuận cho tới nay cũng không có sinh ra quá nhiều hận ý, có chăng chỉ là hoảng sợ.
"Lưu... Lưu Quang đại đế." Vu Thuận hoảng sợ nhìn người trước mắt, không che dấu cơn sợ hãi trong lòng chút nào.
"Vu Thuận, lần trước ngươi tiết lộ tin tức này, đến bây giờ chúng ta cũng chưa có tìm được tên kia đâu, ta nghĩ, có lẽ là do chưa hiểu được rõ ràng đầy đủ chăng." Lưu Quang thản nhiên nói, trong giọng nói nghe ra không có vẻ gì khác thường.
"Đại... Đại đế, tiểu nhân biết, đã nói toàn bộ cho đại đế rồi. không có... giấu diếm chút nào." Vu Thuận run rẩy nói.
"Không không không. Ta không phải cái ý tứ này." Lưu Quang nói: "Ý của ta là, có lẽ có điều gì đó trong đầu óc ngươi, ngươi nhất thời nghĩ không ra mà thôi."
Thân thể Vu Thuận rõ ràng run lên một cái, sợ hãi nói:
"Đại đế, ta thật sự đã khai báo tất cả mọi chuyện. tiểu nhân làm sao dám lừa gạt đại đế..."
"Ân! Thế này a, ta cho rằng hãy cứ sưu hồn dường như tốt hơn, như vậy ta mới có thể nhận được tất cả những gì ngươi biết." Lưu Quang bình thản nói, tựa hồ sự việc này căn bản không phải là cái gì ghê gớm lắm.
"A? Không, đại đế, người để cho ta suy nghĩ lần nữa, chỉ cần ta có thể nghĩ ra bất cứ điều gì, nhất định bẩm báo tỉ mỉ cho đại đế, van xin đại đế tha cho tiểu nhân một mạng." Vu Thuận lúc này hạ mình quá mức đúng là bị dọa cho phát khiếp. ‘Sưu hồn thuật’, nhất định phải cảnh giới cao hơn rất nhiều so với đối phương mới làm được. Nếu là kém hơn, gượng ép lục soát bừa bãi, vậy lực lượng lục soát linh hồn đó sẽ trực tiếp làm cho linh hồn bị cắn nát. Còn Lưu Quang và Vu Thuận đều là Thần Vương, Lưu Quang lợi hại hơn, đó chỉ là so trên phương diện sử dụng Thời Gian pháp tắc lợi hại hơn, nhưng so với Vu Thuận lại không tới đâu.
"Không được, bây giờ mọi người e rằng cũng đang truy tìm tiểu tử đó, thời gian của ta đúng là rất cấp bách, bất quá ngươi yên tâm, bổn đại đế rất thông thạo sưu hồn thuật, tuyệt đối sẽ không làm thương tổn đến tính mạng của ngươi, "Lưu Quang trong ánh mắt lộ ra một đạo thần quang, cặp mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Vu Thuận.
"Không..." Vu Thuận chỉ kịp sợ hãi hô một tiếng, liền giống như người sống thực vật bình thường lẳng lặng đứng ở nơi đó, trong ánh mắt trống rỗng vẫn còn nhìn ra được vẻ sợ hãi trước đó.
Chỉ trong chốc lát, Lưu Quang nhắm mắt lại, tinh tế tỉ mỉ thể ngộ tất cả những nhận thức từ trong đầu óc Vu Thuận, một chốc liền lộ ra vẻ tươi cười, lẩm bẩm một mình: ‘‘Ta đã nói mà. Có một số điều ngươi không thể nói ra được.’’ Theo sau thân ảnh hoàn toàn biến mất, chỉ để lại ánh mắt đờ đẫn, mất đi tư duy của Vu Thuận.
Vu Thuận đích xác không có chết, nhưng linh hồn đã bị tàn phá không chịu nổi. Hoàn toàn biến thành một Thần Vương ngu ngốc, hoặc là nói, ngay cả ngu ngốc cũng không bằng.
Lưu Quang từ khả năng ghi nhớ của Vu Thuận nhìn thấy được toàn quá trình bọn họ đuổi giết Tần Tư, cũng thấy được tràng diện cùng Tần Tư đối chiến, trở lại đại điện, Lưu Quang trong nháy mắt đem ý nghĩ của chính mình truyền tới cho tất cả Thần Vương đang lùng bắt Tần Tư, hết thảy việc này, cũng trong nháy mắt hoàn thành.
"Kỷ xảo ẩn núp cũng không tệ lắm, đáng tiếc, có nhiều việc không phải chỉ dựa vào ẩn dấu hơi thở là có thể ngăn chặn được."
"Phụ thân, không xong rồi." đệ nhị Thần giới Chu gia, Chu Hoắc hoảng hốt lao thẳng vào phòng Chu An.
Chu An đang lúc hưng phấn được trở lại đệ nhất Thần giới, đối với cách thể hiện của Chu Hoắc hơi bất mãn, không nhịn được hỏi:
"Chuyện gì kinh hãi. Nhìn xem bộ dáng ngươi này, thật không biết lúc trước ngươi... đảm đương cái Tây Bắc Thánh Hoàng kia như thế nào."
"Phụ thân, Tam đệ đi rồi. Còn dẫn theo Chu Nhiên..." Chu Hoắc lắp bắp nói.
"Cái gì?" Chu An ‘nhảy’ một cái đứng lên: "Ngươi nói, Yểm nhi đi rồi?" Chu An đối với Chu Nhiên đúng là không quan tâm lắm, trong số bọn con cháu này, hắn thương yêu nhất chính là Chu Yểm.
"... Đúng vậy. Phụ thân, đây là phong thơ trước khi đi Tam đệ lưu lại." Chu Hoắc vừa nói, trong tay xuất hiện một cái phong thư: "Trên bì thư viết, yêu cầu phụ thân đại nhân tự mở ra, cho nên..."
Chu An chỉ cảm thấy tim mình như bị kéo chùng xuống, chính mình bây giờ chẳng qua là con người, căn bản không cách nào dùng thần thức đọc lấy cuốn trục, chi tiết nhỏ như vậy, Chu Yểm lại cũng hoàn toàn chú ý tới.
Run run tay mở phong thư ra, chữ viết của Chu Yểm nhất thời xuất hiện trước mắt mình.
"Phụ thân, đầu tiên xin tha thứ cho hài nhi bất hiếu, con không muốn bị cuốn vào tranh đấu nữa. Con mang Chu Nhiên đi, là hy vọng hắn cũng không phải bị cuốn vào tranh đấu, ngài đã từng cho con một cây nến vĩnh viễn cháy vô tận, hơn nữa đã nói với con, khi cây nến cháy hết, Thư nhi sẽ tỉnh lại, con biết ngài đúng là lừa gạt con, nhưng lúc ấy con vẫn lựa chọn vào niềm tin, con biết bổn ý ngài không phải cần Thư nhi tỉnh lại. mà là cho con một cái hy vọng, con tin, bởi vì con đúng là cần một cái hy vọng... bây giờ, những điều này đều đã là quá khứ. Hy vọng của con cũng sớm đã tan thành mây khói, con chỉ muốn dẫn theo Nhiên nhi yên ổn bình thản ở chỗ này sống nốt quảng đời còn lại. Có lẽ còn có khả năng gặp lại Thư nhi.
Phụ thân, hài nhi không thể không khuyên ngài một câu, chúng ta đều đã chết, còn muốn tranh giành cái gì đây? Nếu như nói chúng ta đều là Thần Vương, luyến tiếc không nỡ bỏ một thân tu vi này, vậy phụ thân ngài đang tranh giành cái gì chứ? Có lẽ vào luân hồi mới tốt hơn chăng, hài nhi ngừng bút tại đây, mong phụ thân minh giám.
Bất hiếu tử ‘Chu Yểm’
← Ch. 178 | Ch. 180 → |