← Ch.221 | Ch.223 → |
"Sư phụ, bọn họ đều rất khỏe! Làm phiền sư phụ quan tâm rồi!" Tần Vũ nói xong, sau một thoáng suy tư lại nói tiếp: "Sư phụ, qua một đoạn thời gian, chờ con xử lý xong tất cả mọi việc trong tầm tay, rồi sẽ mang các người trở lại Nhân gian giới.
"Tần Vũ đã nghĩ xong xuôi hết rồi, nếu như Cổ Bàn bọn họ không cách nào kịp thời đi tới, cùng lắm thì từ Hồng Quân nơi đó lấy mấy cái Hồng Mông linh bảo lại đây, sau đó phá vỡ một cái đi thông đạo lưỡng giới, đưa bọn họ một hơi toàn bộ trở lại Nhân gian giới.
Đối với người chết, chỉ cần có chân linh tồn tại, cũng không làm khó được Tần Vũ Chưởng khống giả, chân chính phục sinh bọn họ, chỉ bất quá tốn hao một chút khí lực mà thôi.
"Cái gì? Trở lại Nhân Gian Giới??" Triệu Vân Hưng kinh hô! Ông cũng không có hỏi Tần Vũ rốt cuộc là như thế nào lại đến Tử giới, như ông biết, Hồng Quân với trạng thái người sống đến Tử giới đã rất kỳ lạ rồi, sau khi kinh lịch qua trùng kích như thế, ông tự nhiên sẽ không có hoài nghi phụ thân của Hồng Quân cũng có thể với phương thức như thế đến Tử giới.
Nhưng mà có thể đem người chết mang về Nhân gian giới? Cái này càng kì lạ.
"Đúng! Trở lại Nhân gian giới! Sư phụ có nguyện ý không?" Tần Vũ mỉm cười hỏi.
"Nguyện ý, nguyện ý, đương nhiên nguyện ý.
Ha ha, ta cũng rất nhớ mong Vương gia, còn có Hoàng thượng bọn họ..." Nghĩ tới chính mình vẫn còn có cơ hội nhìn thấy Tần Đức Tần Chính bọn họ, Triệu Vân Hưng tự nhiên là kích động không thôi.
"Tiền bối..." Phượng Hi một mực không mở miệng đột nhiên nói chuyện: "Ta có thể cùng... chủ nhân... cùng nhau trở lại Nhân Gian giới hay không?" Phượng Hi lúc này vẫn như trước là linh thú của Hồng Quân, vì thế trước mặt phụ thân của Hồng Quân, không dám xưng Hồng Quân làm Quân ca, chỉ có thể xưng hô "chủ nhân".
"Ngươi gọi là Phượng Hi phải không? Ừm! Một tiểu Phượng Hoàng rất khả ái!" Tần Vũ vừa nói, tiện tay phất một cái, lấy vòng Linh Thú trong người của Phượng Hi ra.
"Tiền bối!??" Phượng hi thấy Tần Vũ không hỏi một tiếng liền đem vòng Linh Thú lấy ra, giải trừ mất quan hệ khế ước giữa nàng và Hồng Quân, nhất thời kinh hô không thôi.
Không biết tại sao, Phượng Hi lúc này trong lòng cảm thấy như bị mất mát cái gì.
Có lẽ, là bởi vì hành động của Tần Vũ, khiến cho Phượng Hi cho rằng ông sẽ không đồng ý cho mình theo Hồng Quân bọn họ trở lại Nhân gian giới, mà giải trừ đi quan hệ giữa hai người.
Khiến cho khát vọng trở lại Nhân gian giới của Phượng Hi lạc vào hư không.
Cũng có lẽ là bởi vì bản thân không nỡ rời khỏi đám bằng hữu Hồng Quân bọn họ chăng.
Từ trước đến nay, Phượng Hi đều cố gắng nâng cao thực lực của mình. Nàng thân là siêu cấp Thần thú tốc độ tu luyện tự nhiên không chậm.
Nếu so với các siêu cấp Thần thú khác nàng càng là nỗ lực gấp trăm lần, đến ngay cả bản thân nàng cũng cảm thấy không tưởng tượng được.
Giờ phút này, đột nhiên được giải trừ đi quan hệ khế ước, khiến cho nàng ngay tức thì không sao thích nghi theo được, lúc này đứng sửng tại chỗ, không biết nên thế nào cho phải.
"Ừm! Ngươi cùng Hồng Quân bọn hắn lúc ở Nhân gian giới hữu nghị vẫn là rất thâm hậu, mang theo ngươi một người cũng không sao!" Tần Vũ khẽ khẽ cười nói.
Nguyên vốn tim Phượng Hi như chú hươu non chọi nhau tại lúc nghe Tần Vũ nói xong liền thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng nàng vẫn như trước có chút gì đó mất mát. Đến tột cùng là vì sao thì ngay cả chính bản thân nàng cũng không biết được.
Sau khi Tần Vũ ở sào huyệt của Huyền Long thú đợi vài ngày, liền rời đi, mục đích chuyến đi này của ông là vì hai nhi tử, mặc dù thần thức của mình không có lúc nào là không nhìn kỹ bọn họ, nhưng ở địa phương xa lạ này, vẫn là bên cạnh bọn họ bảo hộ mới tốt.
Lúc sắp sửa lên đường, Tần Vũ đem công pháp luyện thể Cửu chuyển Ám kim thân của Khủng long tộc truyền thụ cho Triệu Vân Hưng, rồi sau đó lại tặng cho ông một cái tiên phủ bố mãn phòng ngự thần cấp trận pháp, đồng thời dặn dò bọn họ ở dưới bất cứ tình huống phát sinh nào cũng phải kêu gọi tên mình, mới yên tâm rời đi.
Rồi sau đó, ông lại quay về tầng thứ chín Hạ cửu tầng tìm được thê nữ Liên Ngôn đề cập rồi lại đặc biệt tu luyện một tòa tiên phủ cho bọn họ, cũng giúp bọn hắn sửa đổi kinh mạch, dùng năng lượng đem thực lực của bọn họ chính thức nâng lên cấp bậc tiên nhân mà bọn họ hằng mơ tưởng, và tự mình giúp bọn họ rèn luyện khá nhiều cửu cấp kiếm tiên khôi lỗi có thể dựa vào hấp thu tử khí chung quanh để vận hành... khiến cho thực lực của bọn họ vốn đã vô địch khắp tầng thứ chín càng cao lên thêm hàng chục hàng trăm lần.
Đồng dạng, Tần Vũ cũng dặn dò bọn họ chỉ cần một khi có việc cứ hô tên ông, cho dù là đại sự trời sập xuống cũng phải thông tri cho ông.
Đối với Liên Ngôn, Tần Vũ là quá hiểu rõ rồi, nếu như không để cho ông một chút chấn động, ông thật đúng là dù gặp phải dưới tình huống sự việc gì cũng lo lắng có nguy hiểm mà không gọi đến mình vậy.
Bởi vậy, Thiết Thạch sơn mạch kéo dài trăm vạn dặm bị tiêu biến mất, trong tầng không gian thứ chín, ngoại trừ Liên Ngôn cùng thê nữ ra, không ai biết nguyên nhân, mọi người đều rối rít đoán có hay không lại có tai nạn lớn.
Liên Ngôn quá kinh hoàng, cuối cùng cũng hoàn toàn tin sự tồn tại siêu việt chí cao vô thượng của Tần Vũ kia, biết cho dù thật sự trời có sập xuống, cũng có Tần Vũ gánh vác.
Trước khi đến tầng thứ chín, Tần Vũ còn muốn đặc biệt đi tìm đồ đệ Tôn Ngộ Không của Hầu Phí.
Hầu phí đối với tên đồ đệ này, chính là cực kì thích, mà đối với tính tình của Tôn Ngộ Không, Tần Vũ tự nhiên hiểu rõ.
Vì thế, hắn cũng phải trợ giúp cái tên Tôn Ngộ Không này, để hắn có năng lực tự bảo hộ.
Vô Danh không gian tầng thứ bảy, sâu trong Vân Thạch sơn mạch.
Hôm nay, chính là Tôn Ngộ Không phụ trách trực nhật khán thủ.
Cuộc sống không có đánh nhau thật khó chịu, Tôn Ngộ Không đáng thương chỉ có thể nhảy lên nhảy xuống, tại ngọn núi đi bay nhảy loạn cho tiêu hao thể lực.
Chính đương lúc nhàm chán, một thanh niên thân mặc hắc bào đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn.
"Thải (tiếng đằng hắng)! Yêu nghiệt phương nào dám tự tiện xông vào hoa quả của lão Tôn... Vân Thạch sơn?" Thật không dễ nhìn thấy một tên không sợ chết đưa đến tận cửa, Tôn Ngộ Không hưng phấn, trực tiếp đem lời nói trước kia đầu Phật tuông ra..
Thấy hắc bào thanh niên không phản ứng, Tôn Ngộ Không trực tiếp kéo côn bổng phi thân mà vào:
"Lại dám vô lễ như thế, đáng đánh đòn!" Kết quả mới đi đến một nửa, đã ngừng lại:
"Sư... sư bá..."
"Như thế nào? Vẫn muốn động thủ?" Tần Vũ vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, tính tình của Tôn hầu tử này, gồm đủ chất cùng Hầu Phí là một khuôn đúc ra, lúc nào cũng kích động quá mức.
"Ách..." Tôn Ngộ Không nghe xong nuốt ngụm nước miếng, không có trả lời, nhưng ánh mắt phát sáng lên đã bán đứng hắn.
"Ngươi thật đúng là muốn động thủ a?" Tần Vũ nhất thời dở khóc dở cười.
Tôn Ngộ Không vẫn như trước không mở miệng, ánh mắt tránh né một chút, kim bổng trong tay đổi qua đổi lại tay trái tay phải, ánh mắt thỉnh thoảng tinh quang lóe ra, lại thỉnh thoảng có chút nôn nóng, biểu tình rất chi là quái dị.
Tôn Ngộ Không trong khoảng thời gian này thật đúng là ngột ngạt, ấm ức, chính mình nỗ lực tu luyện không tệ nhưng đến nay vẫn là trung bộ Thiên Thần (Tác giả chú thích: Hồng Tử ở chỗ này nói lời xin lỗi, phía trước đem đẳng cấp của Ngộ Không lúc đại chiến Vũ Hoàng làm sai, viết thành thượng bộ thiên thần.
Cải chính về sau!), cũng không biết còn phải tu luyện tới khi nào mới có thể đạt tới thượng bộ thiên thần, lo lắng trong lòng tự nhiên có thể thấy được.
Ở Vân Thạch sơn mạch, phạm vi năm trăm dặm quanh địa phương đám người Tôn Ngộ Không tu luyện, đã không thấy được một vật còn sống nào, toàn bộ tất cả đều táng mệnh dưới côn bổng của Tôn Ngộ Không.
Mà Nghịch Ương cùng với La Băng hai người, hoặc là đúng lúc tu luyện, hoặc là chính mình tu luyện, hoàn toàn không tụ họp được cùng một lúc, làm cho hắn một phần tử hiếu chiến như vậy tâm ngứa ngáy không chịu được, hận không có nhiều nhiều thiên thần đưa đến cửa cho hắn giết.
Hôm nay, thật không dễ đụng tới một tên sống, vậy mà lại là sư bá của mình, khiến Tôn Ngộ Không là người tôn sùng sư trưởng, nhất thời không biết như thế nào cho phải.
"A a, Ngộ Không, nếu như vậy, vậy ngươi cứ thử xem?" Tần Vũ mỉm cười nói.
Sau khi nghe được lời của Tần Vũ, Tôn Ngộ Không hai mắt tinh quang bùng phát ra, nhất thời nhảy lên nhảy xuống:
"Sư bá, người nói có thật hay không?"
"Đương nhiên!" Tần Vũ hư không mà đứng, thản nhiên cười nói.
"Hắc hắc! Nếu sư bá đã nói ra, vậy đừng trách ta đây không khách khí! Ta đây bây giờ có thể so với năm đó lợi hại hơn, sư bá người cũng nên cẩn thận!" Nói xong, Tôn Ngộ Không vung kim bổng lên, mạnh mẽ hướng Tần Vũ đánh tới.
Năm đó tại Đông Thắng Thần Châu Hoa Quả sơn lúc nhìn thấy Tần Vũ, thực lực của mình yếu kém, bị một ánh mắt của Tần Vũ đã cố định tại chỗ.
Hắn tự nhiên biết lợi hại của Tần Vũ, bởi vậy hạ thủ căn bản là dùng toàn lực mà đánh ra.
"Cái con khỉ này!" Tần Vũ vừa nhìn liền biết Tôn Ngộ Không dùng hết toàn lực, trong lòng đối với tính cách táo bạo của hắn mà đánh giá, càng là vượt qua Hầu Phí một phần.
"Hô!" Tôn Ngộ Không sướng khoái đem kim bổng nện xuống, nhưng không ngờ, mới vừa đập đến một nửa, liền không cách nào nhúc nhích được.
Thậm chí muốn chớp chớp ánh mắt cũng không cách nào làm được.
"Oanh!!" Không đợi Tôn Ngộ Không phản ứng lại, thân thể không động đậy của mình liền bay ra ngoài, thẳng tắp oanh vào trong một tòa núi lớn, tại sườn núi bị đập vỡ thành một cái hố to.
Tôn Ngộ Không vừa mới bò dậy nản lòng không thôi, nguyên tưởng rằng chính mình nhiều năm tu luyện như vậy, đã rất lợi hại rồi, nhưng kết quả, vẫn là địch không lại một ánh mắt của sư bá.
"Như thế nào, còn đánh nữa thôi?" Tần Vũ xuất hiện trước mặt Tôn Ngộ Không, mỉm cười hỏi.
"Không đánh đừng đánh..." Tôn Ngộ Không tức thì nảy sinh ngột ngạt buồn bực.
"A Ha! Đi thôi, dẫn ta đi gặp một người!" Tần Vũ biết, Tôn Ngộ Không đang cùng với hai người khác, thay phiên bế quan tu luyện.
Trong đó khí tức của một nữ tử Tần Vũ biết, đó là bằng hữu của Tiểu Sương.
Còn người kia, Tần Vũ lại có chút ấn tượng, phảng phất giống như ở nơi nào đó đã cảm thụ qua hơi thở của hắn.
Mục đích chuyến đi này của ông, một nửa là vì bảo đảm an toàn cho đồ đệ của Hầu Phí, một nửa là vì gặp người có khí tức như đã từng quen này.
Có lẽ nói không chừng, còn có thể gặp được lão bằng hữu ấy chứ.
Tôn Ngộ Không nghe xong bò dậy, hỏi:
"Sư bá là tới tìm La Băng àh?" Bộ não dưa chuột của Ngộ Không căn bản không nghĩ tới, Tần Vũ chỉ là biết La Băng, nhưng cũng không biết Hồng Quân đã cùng La Băng đến cùng một chỗ, liền phun ra câu hỏi ngốc nghếch này.
"La Băng? Cô gái kia sao?" Tần Vũ nghi hoặc hỏi.
"Còn không đúng, Nghịch Ương lão tiểu tử đó khó có thể làm con dâu của ngài?" Tôn Ngộ Không phun ra vấn đề càng thêm ngốc nghếch.
"Cái gì?" Tôn Ngộ Không một câu nói đưa ra hai điểm mấu chốt khiến cho Tần Vũ kinh ngạc không thôi:
"Nghịch Ương?? Con dâu?" Nghịch Ương! Cái tên này sao mà quen thuộc a! Đã từng lưu lại Cửu Kiếm tiên phủ ở Tử Huyền tinh, Nghịch Ương cảnh, khiến cho Tần Vũ được vụ mùa lớn (thu hoạch được nhiều món), là một trợ lực lớn giúp ông xông xáo tại Tiên Ma Yêu giới.
Nghịch Ương, là mấu chốt trên con đường tu chân của Tần Vũ.
Có thể nói như vậy, so với Triệu Vân Hưng, Nghịch Ương không làm sao gặp mặt này trợ giúp đối với hắn càng nhiều hơn.
Hơn nữa, cái chết quỷ dị buồn cười của Nghịch Ương, muốn khiến người ta không nhớ đến cũng khó.
"Nguyên lai là Nghịch Ương Tiên đế năm đó a! Khó trách lại quen thuộc như thế!" Tần Vũ năm đó tại Cửu Kiếm tiên phủ cùng với trong Nghịch Ương cảnh, nhiều lần cảm nhận được khí tức của Nghịch Ương.
Nhưng trong thực tế Tần Vũ lại chưa bao giờ gặp qua người này, bởi vậy mới đầu không cách nào xác định khí tức này đến tột cùng là người phương nào.
Còn con dâu... Tần Vũ phiền muộn rồi.
← Ch. 221 | Ch. 223 → |