← Ch.239 | Ch.241 → |
Tần Vũ thấy trung niên nam tử không chút nào để ý tới nguy hiểm cả không gian sụp đổ cũng điên cuồng sử dụng tất cả lực lượng toàn bộ kích xuống, không nhịn được giận dữ muốn tiến đến ngăn cản nhưng gặp phải thanh niên nam tử.
"Cút ngay!" Tần Vũ hét lớn một tiếng chỉ thấy không gian bên cạnh thanh niên nam tử toàn bộ vỡ vụn trong nháy mắt hút thanh niên nam tử vào vô tận hư không! chỉ là trung niên nam tử đã có cơ hội, trường kích đã xuyên qua tầng tầng không gian hung hăng bổ xuống!
Tại tầng đầu tiên, thần thức Cổ Bàn vẫn đặt tại tầng thứ chín, hoảng sợ phát hiện Chưởng khống giả không gian này đúng là không màng tới an nguy của cả không gian, quyết tâm phá huỷ tầng thứ nhất trong lòng vừa phẫn nộ lại vừa không biết làm thế nào.
Tần Vũ lúc này đã chậm một bước, thần thức nhìn thấy không gian tầng thứ nhất đã bắt đầu vỡ ra, chỉ một chưởng của trung niên nam tử này rõ ràng có thể phá huỷ cả tầng không gian đó, Tần Vũ bất đắc dĩ thở dài, không thể làm gì khác hơn là đặt tất cả hi vọng lên Cổ Bàn!
"Tứ đệ, nhất định phải bảo vệ tầng không gian đó cho tốt!" Một đạo âm thanh vang lên trong tai Cổ Bàn, Tần Vũ không thể không lo lắng cho gia gia cùng mọi người! Cổ Bàn sớm đã chuẩn bị ngăn cản chưởng lực của trung niên nam tử đánh xuống, nay lại nghe thấy Tần Vũ truyền âm liền không do dự la bàn trong tay bay lên nghênh chiến!
Trong lòng Tả Thu Mi cùng Lôi Vệ mọi người đối với thần thông của Chưởng khống giả sớm đã chết lặng, thấy bọn hắn thi triển năng lượng chỉ biết trong vòng bảo vệ màu bạc của Tần Vũ mà quan sát, lòng buồn bực không nói cũng biết!
Huống Thiên Minh khoé miệng cũng có chút giãn ra, trong lòng thầm nghĩ: "Không biết chính mình khi nào mới có thể đạt tới cảnh giới Chưởng khống giả, nếu đạt được tới cảnh giới này, cộng thêm Thiên đạo tất nhiên có thể dễ dàng tiến vào Thiên giới báo thù cho Cha!"
Chỉ là Chưởng khống giả đâu phải là dễ dàng đạt được. Tuy nói Tần Vũ là Chưởng khống giả tu luyện trong thời gian ngắn nhất, nay đã là một người có thực lực mạnh mẽ nhất nhưng chưa cần nhắc tới thiên tư của ông như thế nào, chỉ cần nói đến đan điền gặp vấn đề cùng với biết bao nguy hiểm kì ngộ của ông thì không ai có thể so sánh!
Tập hợp biết bao nhân tố Tần Vũ mới có ngày hôm nay, Huống Thiên Minh lúc này mặc dù đã có thể so sánh với cảnh giới Thiên Tôn nhưng muốn đạt tới cảnh giới của Tần Vũ trừ phi Tần Vũ có thể vì theo đuổi mục tiêu càng cao mà sụt giảm tu vi! Chỉ là ông có thể như vậy sao?
Cổ Bàn ném ra la bàn trong tay trong nháy mắt ngạnh kháng lại trường kích của trung niên nam tử, cùng là Chưởng khống giả nhưng Cổ Bàn thực so với trung niên nam tử mạnh hơn, mà la bàn trong tay hắn cũng không phải là phàm vật, đảo mắt đã đưa không gian tầng thứ nhất trở lại ổn định.
Thấy thế, khoé miệng Tần Vũ lộ ra một tia cười nhạo, khinh thường nhìn trung niên nam tử cùng thanh niên nam tử vừa trở về từ hư không lúc trước, muốn huỷ diệt không gian này ư, hừ! Còn phải hỏi xem ta có đồng ý hay không chứ!
Trung niên nam tử bị huyền hoàng khí của Cổ Bàn mạnh mẽ phản ngược lại bay xa trăm trượng, cực kì khiếp sợ quát to:
"Các ngươi rốt cục là thần thánh phương nào? Vì sao đều là Chưởng khống giả, thực lực hai ngươi còn mạnh hơn chúng ta rất nhiều?"
Chuyện đến nước này hắn còn không biết tại tầng thứ nhất chống trụ chính là một nhân vật thần bí cùng đẳng cấp với mình, thậm chí là một Chưởng khống giả siêu việt. Có thể trực tiếp đánh hắn thối lui mấy trăm trượng, ngay cả Thiên Mông năm đó cũng không làm được! Trung niên nam tử kinh nghi không thôi, năm đó giết chết Thiên Mông là bị Tam muội đưa vào phiến hư không sau đó hợp lực ba người, hao phí tận lực mới có thể giết chết! Mà không gian nay lại chẳng biết vì sao không sụp đổ, ba người cũng là hoài nghi Thiên Mông chưa chết.
Thấy Tần Vũ nhếch miệng cười, vẻ mặt khinh thường nhìn hắn, trung niên nam tử cố nén kinh hãi trong lòng, xuống giọng thương lượng:
"Các hạ, nếu ngươi có thể để lại người kia, trong không gian này muốn đưa ai đi cũng được, chúng ta đều đồng ý! Hơn nữa còn hỗ trợ tạo một không gian thông đạo, thế nào?"
Hắn có chút không thể biết Tần Vũ rốt cục là khả năng tới mức nào, mặc dù đã dò xét một phen nhưng thấy Tần Vũ có thể dễ dàng đánh lui từng người trong lòng cực kì bi thảm! Mà đưa ra đề nghị hỗ trợ Tần Vũ rời đi nơi này cũng là trung niên nam tử phán đoán. Đoán rằng Tần Vũ không có cách nào đưa toàn bộ người ở đây mang đi qua thông đạo, nếu không sớm đã mặc kệ tất cả mang đám người này mang đi, căn bản không cần dùng hạ sách này! Mà Huống Thiên Minh nhất định phải ở lại, bởi trên người hắn có hơi thở của Thiên Mông, huống chi hắn tự xưng là nhi tử của Thiên Mông, không điều tra rõ ràng làm sao mà yên tâm cho được!
Chỉ là hắn đã đoán sai! Tần Vũ híp mắt nghe trung niên nam tử có chút thấp giọng nói, trong lòng liền buồn cười, trên mặt lại chẳng có chút thay đổi, lạnh lùng đáp:
"Nể tình chúng ta cùng là Chưởng khống giả, ta cũng không gây khó khăn cho các ngươi, nếu các ngươi không đến đây quấy rầy, tiếp đãi cho tốt cho tới khi chúng ta rời đi, tự nhiên không có chuyện gì xảy ra!"
Hai nam tử sắc mặt đồng thời biến đổi, Tần Vũ nói như vậy hiển nhiên là muốn đưa nhi tử của Thiên Mông kia mang đi, nói như thế chẳng phải là vĩnh viễn không thể nào rõ ràng rốt cục Thiên Mông có thủ đoạn gì.
Thủ đoạn gì? Nói không chính xác lắm thì kim phát nam tử đó là Thiên Mông chuyển thế, một khi hắn lại đạt tới cảnh giới Chưởng khống giả sẽ trở lại đây và tất nhiên ba người sẽ gặp phiền toái không ít! Trong mắt hàn quang chợt loé, lạnh tanh nói:
"Hôm nay vô luận là thế nào cũng phải đem hắn giết chết, cho dù có hai Chưởng khống giả, chúng ta cũng có ba! Ngươi như thế nào có thể ngăn cản chúng ta!"
← Ch. 239 | Ch. 241 → |