← Ch.249 | Ch.251 → |
Một bàn tay ấm áp đặt trên trán hắn, Tần Vũ chỉ cảm thấy một trận không thoải mái, từ nhỏ hắn đã một mình tu luyện, ngoại trừ Lập nhi cùng gia đình hắn ra thì không có người nữ tử nào vuốt trán hắn!
Con mắt đen thuần tịnh nhìn đôi nam nữ già nua nọ, trong lòng Tần Vũ rối bời, nhất là khi thấy sau lưng hai người có đôi cánh màu trắng thì lại thêm cổ quái, cảm thấy không ổn trong lòng!
"Thật sự phải làm như vậy sao?" Nữ tử mặc dù tướng mạo già nua nhưng thanh âm rất ôn nhu, nghe rất là thoải mái! Vẻ mặt bà cầu khẩn nhìn Tần Hải, trong con mắt lệ quang lé ra!
Tần Hải trầm mặc một lúc, sắc mặt cũng không thoải mái gì, cắn môi như là hạ quyết tâm hung hăng đạp mạnh lên cái bàn bằng đá, sầu muộn nói:
"Nhất định phải đưa nó đi! Nó không có cánh, khi mới xuất sinh lại không có Thiên triệu, nếu bị người khác biết chắc chắn sẽ giết nó!"
Nhìn nước mắt trên mặt nữ tử chảy xuống, trong mắt Tần Hải hiện lên vẻ thống khổ, bi thương nói:
"Đến lúc đó cả thảo nguyên đều sẽ biết chúng ta sinh ra một... quái vật... chúng ta như thế nào có thể sống sót?"
Lão nương kia nước mắt giống như lệ châu, không ngừng theo những nếp nhăn chảy xuống, nhẹ nhàng vuốt ve Tần Vũ, sờ vào cái trán bóng loáng, không nói gì thêm, chỉ là trong ánh mắt rỗng không mất đi thần sắc!
Tần Vũ lúc này cũng đã hiểu được một chút ý nghĩa của những lời đối thoại kia, không thể tưởng tượng được Thiên giới lại giống Nhân giới đến như vậy! Nghe được lão giả kia nói trong lòng hắn liền phát lạnh! Tuy nói là trong tiềm thức không công nhận hai người này là cha mẹ của mình nhưng dù sao hai người cũng sinh ra hắn trong thế giới này, cho nên Tần Vũ trong lòng vẫn là có chút cảm kích!
Nhưng hôm nay nghe được lão giả kia nói, Tần Vũ không nhịn được sự lạnh lùng đó, hổ dữ còn không ăn thịt con, hai người này làm cha mẹ, chỉ vì sự an toàn của bản thân mà đem con mình vứt đi, thật sự khiến hắn cảm thấy rất thất vọng buồn bả!
Cẩn thận nghe ngóng hai người nói chuyện, Tần Vũ kinh hãi phát hiện nguyên nhân chính là trên người hắn không có cánh, quá kinh hãi nên không để ý hai người bàn bạc mang hắn vứt đi như thế nào!
Một đôi tay tráng kiện tức thì cầm chân Tần Vũ kéo lên, chỉ thấy bàn tay to lớn của Tần Hải cầm chân Tần Vũ dốc ngược, đầu chúi xuống đất cứ như vậy lôi theo hắn ra khỏi phòng.
Phanh!
Một tiếng va đập kêu lên, Tần Vũ giận dữ, trong lòng nguyền rủa vị cha này, cứ như vậy xách hắn đi không nói một lời, lại làm cho đầu hắn đập vào tảng đã trước cửa!
Tuy nói đã trãi qua Hỗn Độn khí luyện thể, cũng đã thành ngoại công cảnh giới Thiên tiên đại viên mãn nhưng Tần Vũ vẫn còn nhỏ vừa đau vừa biết được là lão giả này cố ý!
Hai chân lão giả kia trước mắt Tần Vũ lúc nhanh lúc chậm, mặt đất cũng dần dần biến đổi, Tần Vũ biết chính là người này muốn đưa mình vứt đến một nơi hoang vu! Mà vừa rồi cố ý đập đầu hắn vào tảng đá cho chết đi, nhưng có thể là sợ lão nương kia đau lòng nên mới mang tới đây!
Chờ ta có thể cử động nhất định giết ngươi! Nghĩ đến đây, Tần Vũ không có cách nào kìm nén lửa giận, lão giả trước mắt là Cha kiếp này của hắn, sao có thể như thế? Đường đường là Chưởng khống giả cũng có thể bị vứt tới nơi hoang vu như vậy, Tần Vũ cũng nhớ lại nhi tử Tần Sương trước kia cũng có chút thương tâm!
Cảm giác hai chân mình bị nắm chặt, chung quanh tiếng gió truyền đến, thân thể Tần Vũ lập tức bay đi!
-o-o-o-
Hôm nay mặt trời không đẹp như mọi hôm a! Tần Vũ nằm trên mặt đất, thần thức quan sát lão giả kia rời đi xa dần, bốn phía xung quanh hoang vu, nhìn nơi này mới biết còn tốt hơn căn phòng nhỏ kia a!
Nhìn màn trời màu ngọc bích kia hắn đột nhiên khóc không được cười cũng không xong, phải biết là hắn vừa mới chuyển thế, vừa mới kết thành tinh vân lại bị người ta vứt ra nơi hoang vu thế này! Mặc dù bản thể đang là trẻ con, không thể nhúc nhích nhưng trong cơ thể lực lượng không ít, có thể tự bảo vệ mình, chỉ là nghĩ tới lão giả kia đem hắn vứt ra đây trong lòng có chút không phục!
Nơi này đúng là hoang vu, suốt cả buổi sáng mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, thần thức Tần Vũ vẫn phóng ra nhưng thuỷ chung không phát hiện một đạo thân ảnh nào cả, lúc này mới biết nhân số ở đây quá ít!
Đang nghĩ, xa xa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, Tần Vũ cố gắng phóng xuất thần thức nhưng vẫn như cũ không thể vượt xa quá năm thước, chỉ có thể chờ đợi tiếng bước chân xa xa kia chậm rãi tiến tới!
Mội lão giả so với người vừa vứt hắn đi thì còn già hơn rất nhiều, lão giả xuất hiện trong tầm mắt của Tần Vũ! Tần Vũ mở rộng con ngươi, lẳng lặng quan sát lão nhân!
Mái tóc bạc trắng, hai hàng mi cong vút, trông dáng vẻ có chút âm trầm. Mà khiến cho Tần Vũ chấn động chính là lão giả này phía sau có ba chiếc cánh!
Đúng vậy, là ba chiếc cánh, không phải là ba đôi! Chỉ thấy phía trên sau lưng lão giả bên phải cũng có một chút da thịt, phía bên trái còn lại ba chiếc cánh xơ xác!
Lão giả tựa hồ không có nghĩ tại nơi này cũng có trẻ con xuất hiện, liền há hốc mồm kinh ngạc quan sát Tần Vũ, sau hồi lâu mới giật mình tự nhủ: "Sao? Là tiểu nam hài, Ha Ha!"
Đưa tay ôm lấy Tần Vũ, hai con mắt màu đỏ nhìn đôi mắt đen tuyền của Tần Vũ, kinh ngạc nói:
"Tiểu tử này vừa mới sinh ra không lâu! Quả nhiên là vậy, cũng không biết là ai vô tâm lại để ngươi ở chỗ hoang vu thế này!"
Tần Vũ trong lòng cực kì buồn bực, mặc dù thoạt nhìn lão giả này rất già nhưng hắn có thể khẳng định nói về tuổi tác lão đầu này không đủ tư cách làm con cháu của hắn! Chỉ là hôm nay... Ôi! Nội tâm thở dài một tiếng, chính là phải tranh thủ thời gian tu luyện a! Sớm ngày khôi phục thực lực, sớm có thể tìm kiếm Tư nhi bọn họ, cũng có thể sớm đưa bọn họ trở về Nhân giới!
Không hề để ý tới lão giả lầu bầu, Tần Vũ lập tức nhắm mắt lại, chuyên tâm vận chuyển tinh vân trong đan điền, từng đạo Hỗn Độn lực vô hình theo Tinh vân trong đan điền chuyển động chậm rãi chảy vào trong cơ thể hắn!
Lão giả phảng phất đối với Hỗn Độn lực không có chút cảm giác, thong thả ôm Tần Vũ dọc theo bờ biển hướng Tây mà đi! Tần Vũ cũng không để ý tới, chuyên tâm tu luyện, chính là muốn sớm hồi phục tu vi!
* * *.
Đảo mắt thời gian mười năm đã trôi qua, Tần Vũ đã lớn lên thành một tiểu nam hài, mỗi ngày hắn đều đứng ở bờ biển Tử Hải nhìn màu nước xanh biếc!
Mới mười tuổi nhưng thân hình Tần Vũ đã rất cao lớn, có một thân thể hoàn mĩ! Chỉ là lúc này nhìn mặt hắn làm cho người ta có cảm giác lãnh đạm, trong lòng như có ngọn lửa, đối với tình cảm rất là thấu hiểu, bên ngoài băng lãnh bên trong nhiệt tình!
"Vũ ca ca, ông nội gọi ngươi về nhà!" Phía sau truyền đến một đạo thanh âm, Tần Vũ không có quay đầu lại, vẫn như trước chắp tay ngắm nhìn nơi giao nhau giữa biển và chân trời.
Tiếng bước chân dồn dập chạy tới, một thân thể yếu nhược xuất hiện bên cạnh hắn.
"Vũ ca ca, đang nghĩ gì vậy? Tại sao mỗi ngày ngươi đều đứng đây nhìn?" Thanh âm cô gái rất hiếu động, phảng phất như chim sơn ca dễ nghe, nàng có đôi mắt thật đẹp, thật lớn mà lại tràn ngập linh khí, một ánh mắt khiến người ta mới gặp đã sinh hảo cảm!
Tần Vũ chầm chậm quay đầu, nhìn cô gái ôn nhu nói:
"Vũ ca ca đang nghĩ về người thân và thê tử!"
Cô gái ước chừng năm sáu tuổi đứng bên cạnh Tần Vũ nghe hắn nói vậy tất nhiên là không thể hiểu thê tử nghĩa là gì, lắc cái đầu, hai cái đuôi tóc lúc lắc, tò mò hỏi:
"Thê tử là cái gì?"
"Thê tử là người cả đời yêu thương Vũ ca ca, là nữ thần đẹp nhất trong lòng Vũ ca ca!" Trong đầu Tần Vũ nhất thời hiện lên hình ảnh Lập nhi, chỉ cảm thấy lúc này không ai có thể thay thế được nàng! Hắn thậm chí hận không thể trở về Nhân giới ngay lúc này, cùng Lập nhi tình tứ!
Thấy tiểu nữ hài kia còn muốn hỏi điều gì đó, Tần Vũ lạp tức nói:
"Tình Nhi, gia gia muội tìm ta có chuyện gì?"
Tình Nhi mở cái miệng nhỏ nhắn, chu lên tựa hồ như vẫn ấm ức Tần Vũ không có giải thích rõ ràng, lắc lắc, phe phẩy bím tóc, hai cái bím tóc này dường như không lúc nào nằm yên đằng sau đầu:
"Tình Nhi không biết, Vũ ca ca mau đi đi!"
Tần Vũ gật gật đầu, trong lòng có chút buồn bực, ôm lấy Tình Nhi đi nhanh về hướng Tây!
"Vũ ca ca, tại sao huynh vẫn không gọi gia gia Tình Nhi là gia gia?" Tình Nhi tuổi còn nhỏ, nói năng có chút khó khăn, nghe được câu hỏi của nàng Tần Vũ cũng hiểu được ý cô bé muốn nói, cười hắc hắc, không để ý đến nó nữa ngược lại dùng tốc độ nhanh hơn tiến đến phía trước!
Trong lòng thầm nghĩ dựa vào tuổi tác của mình, lão giả kia có gọi mình bằng gia gia cũng không quá đáng, chỉ là lão giả này đã từng cứu mình, Tần Vũ cũng sẽ không theo Tình Nhi mà gọi gia gia! Nói như thế nào, hắn cũng là một Chưởng khống giả, là chí tôn của một vũ trụ, tôn nghiêm của Chưởng khống giả không thể vì chuyển thế sống lại mà mất đi!
Gia gia Tình Nhi chính là lão giả ngày trước đưa Tần Vũ từ vùng hoang vu trở về, những năm gần đây, Tần Vũ vẫn xưng hô là "Gia gia Tình Nhi!"
Gia gia Tình Nhi cũng từng bảo hắn gọi là gia gia nhưng Tần Vũ quả quyết cự tuyệt hảo ý này!
Lúc gia gia Tình Nhi hỏi nguyên do thì Tần Vũ ngạo nghễ đáp:
"Ta gọi là Tần Vũ!"
Ôm Tình Nhi nhẹ như bông như không hề có trọng lượng, chưa đến thời gian một chén trà, Tần Vũ đã đứng trước một căn nhà gỗ, chỉ thấy gia gia của Tình Nhi đã đứng trước ngôi nhà đợi hắn, Tần Vũ nao nao, há mồm hỏi:
"Tìm ta có chuyện gì?"
Lão giả trên mặt nếp nhăn ngày càng nhiều, thấy Tần Vũ xuất hiện, đôi mắt lão giả sáng ngời, nhàn nhạt nói:
"Hôm nay ta truyền thụ cho các ngươi phương pháp tu luyện của Thiên nhân tộc!"
← Ch. 249 | Ch. 251 → |