← Ch.262 | Ch.264 → |
Trầm mặc một lát, Tần Vũ tư lự, trong lòng thầm nghĩ: "Nếu đã tới nơi này vô luận là thế nào phải nhanh khôi phục tu vi tìm thêm nhân tài! Tiện tay huỷ bỏ ‘Kiền Khôn’ trận pháp, bên ngoài ánh trăng trong vắt, bầu trời quang mây.
Tình Nhi nhìn trường kiếm trong tay Tần Vũ, ánh mắt sáng ngời nhìn thanh kiếm ánh lên trong ánh trăng, nũng nịu nói:
"Vũ ca ca, có thể cho Tình Nhi một cái được không?"
Tần Vũ sững sờ, lắc đầu cười:
"Không thể!"
Tình Nhi lập tức phụng phịu, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng:
"Tại sao? Tình Nhi vẫn thích thanh kiếm này!" Bàn tay mềm mại chỉ chỉ trường kiếm màu lam trên tay Tần Vũ, chính là cây mà hắn gọi là ‘Tu La’.
Theo hướng ngón tay cô bé chỉ, thanh ‘Tu La’ như có linh tính phát ra tiếng ong ong, thân kiếm không ngừng rung động khiến bàn tay Tần Vũ rung lên tê tê.
"Không thể tưởng được ngươi cũng biết tâm ý của ta!" Tần Vũ cầm lấy ‘Tu La’, cười mắng: "Ngươi thật là háo sắc mà, bị Tình Nhi làm cho mê hoặc rồi sao!"
Bọn người Cam Vân hoảng sợ nhìn về phía Tần Vũ thấy hắn đang nhìn trường kiếm màu lam lầu bầu, trong lòng rất là khiếp sợ.
Ông ông... trường kiếm lại rung lên tựa hồ như đối với lời nói của Tần Vũ rất là bất mãn, một đạo lam quang từ mũi kiếm bắn đến trực tiếp đánh vào mắt Tần Vũ.
Tần Vũ vung tay áo lên nhất thời thu lại lam quang, kinh ngạc:
"Sao! Cùng tính chất với Hỗn Độn nguyên khí sao, như thế nào lại vậy?"
Trong lòng hắn cực kì nghi hoặc, đánh giá cẩn thận ‘Tu La’, đúng là vậy, trong hơi thở có Hỗn Độn lực mà ‘Thiên Nhân’ kiếm kia lại là tiên khí cực kì bình thường.
"Chẳng lẽ là..." Tần Vũ tự nhủ: "Chẳng lẽ Tu La hút hết toàn bộ linh khí của Thiên nhân sao?" Nghĩ vậy, trong lòng hắn liện lên một ý nghĩ, nhìn Tình Nhi phụng phịu chu cái miệng vẻ mặt đáng thương kia, ôn nhu nói:
"Tình Nhi, muội thật sự muốn cây... Tu La này sao?"
Tình Nhi nghe vậy liền gật gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy chờ mong.
Ngón tay Tần Vũ nhẹ nhàng vuốt lên trên thanh kiếm Tu La, nó phát ra một trận thanh âm oang oang, rồi nói:
"Đã là như vậy, các nguơi cũng là có duyên, Tu La ta hy vọng ngươi có thể vĩnh viễn làm bạn bên cạnh Tình Nhi, nhưng nếu làm không được ta ngay bây giờ sẽ phá huỷ ngươi!"
Nói xong lời cuối, sắc mặt Tần Vũ đã nghiêm trọng hẳn! Bọn người Cam Vân không biết vì sao Tần Vũ lại quay đầu về phía thanh kiếm kia nói chuyện nhưng thấy thanh kiếm kia không ngừng rung động trong lòng cũng đoán được thanh kiếm này có linh tính thật sự, lúc này đã sợ đến mức không nói ra lời!
Trường kiếm có linh tính, thật là một chuyện kinh khủng!
Cảm nhận được ý tứ của Tu La truyền đến Tần Vũ mới hiện nụ cười vung tay đưa nó cho Tình Nhi, nói:
"... trước tiên hãy nhận lấy Tu La này đã, đợi sau này từ từ luyện hoá!"
Tình Nhi gật gật đầu, cũng học theo hắn từ ngón tay chảy ra một giọt máu tươi đọng lại trên thanh Tu La, chỉ thấy Tu La trong nháy mắt nhập vào trong cơ thể cô bé, một giọt máu tươi rơi trên mặt đất!
Tần Vũ ngẩn người, lập tức méo mặt, không thể tưởng tượng được cây Tu La này lại đặc biệt như vậy, vừa mới uy hiếp nó nó đã oán mình, lại còn không cần nhận máu của Tình Nhi nữa chứ, quả nhiên không đơn giản a!
Trong lòng hắn đối với Tu La đã có nhiều phán đoán chỉ là hôm nay tất cả đều là thí nghiệm tạm thời chưa có xác định mà thôi.
"Cam Vân, đưa thanh kiếm này cho hai vị lão nhân, nói cho bọn họ cấp bậc của vũ khí này!"
Cam Vân cẩn thận nhận thanh kiếm trực tiếp từ Tần Vũ, hai cánh tay đều có chút phát run, địa cấp vũ khí căn bản là Thiên nhân ba cánh như hắn không có khả năng tiếp xúc, nếu không phải là vị lão giả kia đi ngang qua thôn đã từng giảng giải cho hắn biết chút ít về đẳng cấp vũ khí thì sợ là hắn căn bản là không nhận ra phẩm vị của thanh kiếm này!
Chỉ là cứ như vậy mà mang đi cho... thật sự là đáng tiếc! Cam Vân cầm trường kiếm, nhìn chăm chăm Tần Vũ ánh mắt lộ ra nghi hoặc.
"Cho bọn họ một chút tự bảo vệ, có cái ‘Thiên Nhân’ kiếm này, bọn họ tại chỗ này an toàn hơn rất nhiều!" mắt Tần Vũ hiện lên đạo quang mang: "Mà ta cũng chính là muốn báo đáp ân tình bọn họ đưa ta tiến nhập không gian này, trong lòng có thể thoải mái mà đột phá!"
Cam Vân trầm ngâm một lúc rồi hiện lên vẻ dứt khoát, gật gật đầu, thân ảnh biến mất trong màn đêm!
Bốn người Lão hắc bây giờ mới khôi phục bình thường, vẻ mặt sùng bái nhìn Tần Vũ, u mê nói:
"Đại nhân, người như thế nào học được luyện chế vũ khí vậy? Không biết Lão hắc có thể bái người làm sư phụ để người dạy ta luyện khí chi đạo không...?"
Tần Vũ không đợi hắn nói xong, liền lắc đầu cự tuyệt nhưng thấy hắn có vẻ như vô cùng thất vọng trong lòng cũng có chút áy náy:
"Luyện khí chi đạo không phải là cứ cố gắng là có thể học, nghĩ đến năm đó ta vì trở thành tượng thần..." Thanh âm Tần Vũ nhỏ dần, trong lòng âm thầm cảnh cáo mình không nên đưa truyện kiếp trước nói ra ngoài!
"Tóm lại, muốn học luyện khí chi đạo là phải học rất nhiều kiến thức từ phương diện luyện khí và phải học trận pháp nữa! Mà cái này đòi hỏi ngươi không ngừng nghiên cứu cùng tu luyện, không có trăm nghìn năm thời gian không có cách nào lĩnh ngộ!"
Tần Vũ nhàn nhạt nói, trong đầu hiện ra tình cảnh tu luyện kiếp trước, khoé miệng lộ ra vẻ tươi cười!
Tình Nhi sau khi có Tu La trong tay liền thích thú vuốt ve không ngừng đùa bỡn, không ngừng triệu nó từ trong cơ thể ra, rồi lại nhập vào cơ thể, lại thấy đám người Lão hắc thèm chảy cả nước miếng.
Một tiếng gió vang lên, Cam Vân đã đứng bên cạnh Tần Vũ, mặt mỉm cười nói:
"Đại nhân, may mắn không làm ngài thất vọng!"
Tần Vũ gật gật đầu, than vãn:
"Sau ngày hôm nay, các ngươi bắt đầu tranh thủ thời gian tu luyện, chúng ta sẽ không đi dọc theo thảo nguyên nữa, từ từ tiến vào trung tâm thảo nguyên!"
Mọi người đều nghiêm túc hưởng ứng, ngay cả Tình Nhi vẻ mặt cũng hưng phấn đáp lại.
* * *.
Trung ương thảo nguyên, cung điện thật lớn trên núi.
"Khải bẩm đế quân, Thiên Hồn thiếu gia đã trở lại!" Trên một khu đất rộng rãi, kim phát nam tử trên người tản ra một cỗ khí thế làm cho người ta không dám trực tiếp nhìn tận mắt, uy thế mười phần.
Một lão nhân cung kính đứng giữa đại điện, cúi đầu nói:
"Lần này thiếu gia thu hoạch được rất nhiều!" Chỉ thấy lão nhân hai tay chắp trước mặt, trường bào rộng thùng thình có cảm giác lão cực kì gầy yếu, mà sau lưng hắn lại có sáu cánh!
Kim phát nam tử sắc mặt đang nghiêm nghị liền lộ ra vẻ hài lòng nở nụ cười, giọng nói ôn hoà:
"Ngàn nhi đứa nhỏ này, không sai, hắn còn mạnh hơn đại ca Tuyết Phong nhiều lắm! Nói cho hắn, thành quả lần đi săn này toàn bộ cho hắn, đấy là đạo lí cha không tranh với con! Ha ha..."
Tiếng cười vui vẻ vang khắp cả đại điện, trong đại điện trống trải rất ít người.
Lão nhân gật gật đầu, trên mặt cũng lộ ra nụ cười khoan khoái, nhẹ giọng nói:
"Thiên Hỗn thiếu gia hôm nay đã ở đằng sau đại điện, đế quân có muốn gặp hắn không?"
Kim phát nam tử tựa hồ rất không vừa ý, hơi thở trầm xuống, liền cười nói:
"Khó có được tâm ý của nó, quay lại gọi nó vào đây đi!"
Lão nhân cười cười lui ra ngoài, không lâu sau lão đã dẫn theo một người tướng mạo cực kì anh tuấn mái tóc bạc tiến vào.
"Nhân Thiên Hồn bái kiến cha!" Thanh âm rất lạnh, đứng thẳng hàng bên cạnh Lão nhân, trên dưới toàn thân đều tản ra sát ý mãnh liệt mà sau lưng hắn cũng có sáu cánh chim!
Kim phát nam tử thoạt nhìn phi thường vui vẻ nhẹ nhàng cười nói:
"Thiên Hồn nhi, chơi đùa có vui không?"
Trên khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng nay đã lộ ra nụ cười, cung kính đáp:
"Cha, con lần này đi săn bắt được hai mươi mĩ nữ Tu La tộc, trong đó có ba cực phẩm trong đó một người đã cấp cho đại ca!"
"Ha ha... ta rất vui!" Kim phát nam tử đứng lên, ánh mắt nóng rực nhìn Lão nhân nhàn nhạt nói: "Những năm gần đây, ngươi đã dạy dỗ Thiên Hôn tốt như vậy, công lao của ngươi rất lớn, rất lớn!"
Lão nhân khom người hành lễ, khiêm tốn nói:
"Là đế quân vĩ đại nên nhi tử mới xuất sắc như vậy, sự dạy dỗ của Nhan Lí mới có tác dụng! Thiên Hồn thiếu gia cũng là thông minh lanh lợi, khắc khổ tu luyện!"
Thiên Hồn lạnh lùng đứng bên cạnh nghe Lão nhân nói vậy cũng không nói gì.
Kim phát nam tử khoát tay, cười mắng:
"Không nhờ bao nhiêu năm như vậy ngươi cũng vẫn còn giảo hoạt! Từ mai trở đi, trở lại Thiên Thần điện tu luyện, cho ngươi mười năm thời gian, sau mười năm vô luận là học được cái gì đều phải rời đi!"
Nhan Lí quì mạnh xuống, con mắt rưng rưng:
"Nhan Lí bái tạ đế quân hậu ái! Nhất định không phụ lòng đế quân!"
Kim phát nam tử gật gật đầu, quay nhìn về phía Thiên Hồn, ôn tồn nói:
"Thiên Hồn nhi, muốn phụ vương ban thưởng cho con cái gì?"
"Thiên Hồn khẩn xin phụ vương giải trừ cấm chế của đại ca, đại ca tâm địa nhân từ không đành lòng sát sinh cũng không phải là đại ác...".
"Được rồi, nói yêu cầu khác!" Không đợi Thiên Hồn nói xong, kim phát nam tử sắc mặt bỗng lạnh lùng, nhất thời trong đại điện lưu động một áp lực lạnh như băng.
Trong mắt Thiên Hồn hiện lên một đạo bất đắc dĩ, nhẹ giọng nói:
"Xin phụ vương thành toàn!" Dứt lời quì xuống đất, có vẻ như chưa đạt được mục đích thì không bỏ qua!
Kim phát nam tử sắc mặt ngày càng âm trầm, trong mắt loé hàn quang, nhìn Thiên Hồn sau hồi lâu mới nhàn nhạt nói:
"Theo ý ngươi đi! Trước tiên mang ca ca ngươi đến Thiên khanh (khanh là cái hầm lớn hoặc một cái hố lớn), nếu hắn không thể mang về một vạn cái đầu của nguời Tu La thì đừng quay trở lại!"
"Vâng, thưa cha!" Thiên Hồn thấy đã đạt được mục đích, nhanh chóng dập đầu rồi cùng Nhan Lí ra khỏi đại điện.
-o-o-o-
"Lão đại, phía trước có một toà thành chúng ta có nên đi vào đó nghỉ ngơi không!" Cam Vân nhìn thành trí cực lớn phía trước vẻ mặt khao khát nhìn Tần Vũ, nửa năm gần đây bọn họ đã hành tẩu trên thảo nguyên ngay cả bóng người đều không có thấy qua, hôm nay thấy thành trì trên mặt mọi người đã xuất hiện thần sắc hưng phấn.
Tần Vũ ngước lên nhìn thành trên tường thành trì viết ba chữ to "Tử Dực thành"!
← Ch. 262 | Ch. 264 → |