← Ch.392 | Ch.394 → |
Trong Tử Huyền phủ, hình như rất nhiều năm qua cũng không có cảnh tượng náo nhiệt tưng bừng như thế...
"Phụ thân, nói như vậy một ngàn năm này người đã nắm trong tay Thiên cơ, hiện tại đã có thể tự do nắm giữ hỗn độn, trở thành vũ trụ tối cao?" Hồng Quân đối với việc xuất quan của Tần Vũ hiển nhiên cực kỳ hưng phấn.
Tần Vũ ngồi trong đại sảnh, nhìn mọi người chung quanh, lắc đầu thở dài:
"Ngàn năm bế quan, khiến ta thông qua Lục đạo Luân Hồi có hiểu biết mới về vật chất hỗn độn, nhưng tuy rằng khai mở hỗn độn, nhưng năng lực có hạn, lại càng không thể khống chế loại vật chất huyền bí này, mấy ngày này ta đi Hỗn Độn giới, mới phát hiện nơi đó sớm đã được cao nhân khai sáng, lúc này mới hiểu được trong đó hóa ra có một cái thế giới khác."
Nghe nói thế, mọi người không khỏi chấn động, mà Hồng Quân lại đối với tốc độ đột phá cảnh giới của Tần Vũ càng cảm thấy khiếp sợ, lúc trước khi ở Tử giới, với tu vi của Hồng Quân có thể nắm trong tay một tí số mệnh của Tần Vũ, cho nên mới trăm phương nghìn kế bức bách ông chuyển thế luân hồi, nhưng tới hôm nay, mức độ tu vi cao thâm của Tần Vũ đã trở thành không phải hắn có khả năng thấu hiểu được nữa.
Cổ Bàn nghi hoặc nhìn Bàn Cổ phiên trong tay, nói:
"Tần tiền bối, ta hiện tại tuy rằng có thể dùng Bàn Cổ phiên phá vỡ hỗn độn, nhưng muốn tiến vào bên trong không gian hỗn độn lại vẫn là ngoài khả năng, vậy nên làm sao bây giờ?"
Tần Vũ nhìn nhìn Cổ Bàn, Hồng Quân cùng Huống Thiên Minh, trên mặt mang một tia mỉm cười thần bí, ý vị thâm sâu nói:
"Cái này cần các ngươi tự mình lĩnh ngộ, nếu ta nói ra, không chỉ có thể hạn chế thành tựu của các ngươi trong tương lai, hơn nữa đối với ta cũng sẽ rất bất lợi."
Này muốn tiến vào không gian hỗn độn, hoàn toàn là phải căn cứ vào năng lực lĩnh ngộ về vật chất hỗn độn, một khi hoàn toàn tìm tòi nghiên cứu được diễn biến phát triển của vũ trụ nguyên thủy, là có thể từ trong thế giới hỗn độn này thoải mái đi lại. Hiện giờ Hồng Quân, Cổ Bàn cùng với Huống Thiên Minh đều có một lần thành tựu lĩnh vực không giống nhau, nhưng nếu muốn đột phá thế giới hỗn độn, trừ phi bọn họ đạt tới cảnh giới tầng cao hơn.
Khi Tần Vũ nhìn đến Tần Tư hiện giờ, cũng không vì tu vi của hắn bị phế hết đi mà cảm thấy thương tâm, ngược lại có một tia vui mừng. Tần Tư có thể từ trong trong lời nói của ông hiểu ra huyền cơ, dứt khoát đem Thiên đạo chi nhận trả lại cho Huống Thiên Minh vì thế bị phế bỏ một thân tu vi, đây không chỉ là một loại dũng khí, mà còn là một loại tín niệm, nếu không buông bỏ tất cả những gì hiện có, làm sao sau này có thể đạt tới cảnh giới cao hơn được.
Hiện giờ Tần Tư mặc dù thực lực không có tiến triển mau chóng, nhưng nghiên cứu về trận đạo lại nghiễm nhiên đã trở thành cao thủ xuất sắc nhất trên toàn cả Hồng Mông vũ trụ, thậm chí Hồng Quân muốn luyện chế Hôi Mông linh bảo đều phải cần đến Tần Tư thiết lập trận pháp.
Ở trong mắt Tần Vũ, vô luận là Tinh Thần Biến, Thiên Đế quyết ngay cả Hồng Quân đạo và Bàn Cổ phiên trong tay Cổ Bàn, vậy bất kỳ phương cách tu luyện nào sau những lĩnh ngộ đột phá không ngừng kết quả đều có thể thành tựu đại đạo, trận đạo của Tần Tư cũng không ngoại lệ, chỉ cần có thời gian, có lẽ hắn cũng sẽ phá vỡ hỗn độn, tới vũ trụ nguyên thủy tìm ra được con đường thuộc về hắn.
Chẳng qua, làm cho Tần Vũ và Khương Lập cảm thấy vui vẻ nhất chính là Băng Nghiên sinh cho Tần gia một nữ nhi, Tần Tình nhi. Nhân quả trong đó Tần Vũ tuy rằng biết được, nhưng cũng không nói với bất cứ ai: Tần Tình nhi chính là Tình nhi trong Thiên Thần giới chuyển thế, ông cũng cảm thấy ngày sau sẽ cùng tiểu nha đầu này không thể dứt bỏ ràng buộc. Trừ việc đó, hiện giờ La Băng cũng đang mang thai, chỉ có điều thời gian mới đây mà thôi, điều này làm cho Tử Huyền phủ trên dưới lại thêm vài phần vui mừng.
Đúng lúc mọi người đang cười đùa vui vẻ, Hồng Mông, Lâm Mông cùng với Tần Thạch Thiên đều tới Tử Huyền phủ, Tần Vũ trở về, ba Chưởng Khống Giả này dĩ nhiên là người đầu tiên cảm giác được.
"Đại ca, Nhị ca, Ngũ đệ, các ngươi đều đến đây." Tần Vũ nhìn thấy đám người Hồng Mông, tức thì từ giữa mọi người bước ra. Hồng Mông nhìn Tần Vũ hiện giờ, tựa hồ có chút bất đắc dĩ lắc lắc đầu, cười khen ngợi:
"Tam đệ, không ngờ chỉ mới trôi qua một ngàn năm mà thôi, ngươi đã đạt tới loại cảnh giới này, đối với mấy tên Chưởng Khống Giả chúng ta đây mà nói, đúng là xa vời không thể theo kịp."
Ba người này tuy rằng sớm đã là Chưởng Khống Giả, nhưng bọn họ không như Tần Vũ có thể gặp được điều kỳ diệu chuyển thế luân hồi. Từ khi cảm nhận được "Thiên đạo", tại đây tuy rằng bọn họ buông bỏ mọi cuộc sống nhàn nhã thường ngày không màng danh lợi bắt đầu dốc lòng bế quan tu luyện, nhưng vẫn như trước không có đột phá gì nhiều.
Tiếp đó, Tần Vũ đem mọi chuyện xảy ra tại thế giới hỗn độn kể lại tường tận, nhất thời làm cho mấy Chưởng Khống Giả này chấn động, nhất là Hồng Mông, thế mới biết hóa ra Hồng Mông vũ trụ này cũng chẳng qua là một hạt cát trong vũ trụ nguyên thủy mà thôi.
Tần Vũ thần sắc hơi ngưng trọng, trầm giọng nói:
"Lần này ta phá mở hư không, sau khi tiến nhập thế giới hỗn độn, mặc dù có hơi tùy tiện chưa chuẩn bị kỹ càng, nhưng không nghĩ tới trong Hỗn Độn giới lại từ lâu đã có mộtt phương thế giới khác, ở trên Tử Cực Tinh còn giết chết một sứ giả, có điều đáng tiếc là chưa có thăm dò được về tình hình của Hỗn Độn giới."
"Kia... sứ giả kia thực lực như thế nào?" Lâm Mông tò mò hỏi.
"Tên sứ giả đó tuy rằng tu vi không cao, nhưng dựa vào mức độ khống chế vật chất hỗn độn cùng với uy lực của Hỗn Độn linh bảo, thực lực của hắn cơ hồ có thể nói so với Thần Vương cũng chẳng phân biệt được cao thấp, hơn nữa càng khiến cho ta cảm thấy kinh ngạc chính là: Vậy mà lại có người có thể ở trong lĩnh vực hỗn độn khai mở ra một cái không gian rộng lớn như thế, chắc hẳn thực lực của người này đã tới cấp độ không thể tưởng tượng nỗi."
Tần Thạch Thiên khi nghe được hai chữ Thần Vương, không khỏi hít ngược một ngụm lương khí, cả kinh nói:
"Chẳng lẽ tại cái thế giới hỗn độn kia, nhân vật cấp bậc Thần Vương chỉ hoàn toàn là nhỏ bé không đáng kể sao?"
Tần Vũ nhíu chặt mày:
"Tóm lại, vũ trụ nguyên thủy cũng không đơn giản như suy nghĩ của chúng ta, ở bên trong nó nhất định có tồn tại một cái không gian thế giới cực lớn đến không thể tưởng tượng được, ta nhất định phải đi thăm dò cho tỏ tường mới được."
Tần Thạch Thiên biến sắc, nói:
"Tam ca, chẳng lẽ huynh còn muốn tiến vào Hỗn Độn lần nữa, nơi đó thật quá hung hiểm, ta sợ..."
Tần Vũ vỗ vỗ vai hắn, nói:
"Điều này tự ta biết chừng mực, nếu không xâm nhập vào hỗn độn, thì không có biện pháp nào nghiên cứu thăm dò được ‘Thiên đạo’ đến nơi đến chốn."
Lâm Mông khẽ gật đầu, "Xem ra ‘Thiên đạo’ kia đúng là tại vũ trụ nguyên thủy, bên trong hỗn độn vô tận, nhưng con đường tìm đạo này tuyệt không đơn giản, Tam đệ, ngươi hiện tại đã là vượt qua Chưởng Khống Giả, quyết định con đường này vẫn là do chính bản thân ngươi."
"Yên tâm đi, ta sẽ không để cho các ngươi thất vọng." Tần Vũ tin tưởng mười phần nói.
"Chẳng qua, chúng ta lần này đến, cũng vì là một sự kiện khác." Hồng Mông bỗng nhiên do dự một hồi, sau đó lấy Hồng Mông bảng ra, khi mở ra, lại không ngờ đã không còn tên của Tần Vũ.
Điều ấy làm cho Tần Vũ cũng hơi giật mình kinh ngạc, hỏi:
"Chuyện xảy ra khi nào?"
"Đây là chuyện xảy ra trước khi ngươi xuất quan không lâu, ta nghĩ hẳn là ngươi lĩnh ngộ Lục đạo Luân Hồi, có thể đã vượt thoát Hồng Mông bảng, thành ra Kim bảng không thể đề cập đến sự tồn tại của ngươi." Hồng Mông trầm giọng nói, mà đây cũng là giải thích duy nhất, nếu không Kim bảng mất đi tên chữ thì Tần Vũ sớm phải biến mất ở trong Hồng Mông vũ trụ sao còn gặp được.
-o-o-o-
Ban đêm, trong Tử Huyền phủ vắng lặng như tờ, Tần Vũ nhìn Khương Lập đang ngủ say, trong lòng lại vừa vui mừng vừa áy náy, dù sao trãi qua từng ấy năm tới nay cùng với nàng ở chung một chỗ thì ít mà xa cách thì nhiều, nhưng tình cảm yêu mến nhau cũng không vì vậy mà xa cách.
Tần Vũ khẽ thở dài, qua vài ngày nữa sắp phải đi hỗn độn không gian, thì lại phải xa cách Khương Lập, trong lòng nhất thời thoáng thấy có lỗi với nàng. Bỗng nhiên, ngoài cửa truyền đến một cỗ khí tức mỏng manh, tuy rằng người nọ cố hết sức che dấu, nhưng không thể thoát khỏi cảnh giác của Tần Vũ.
Tần Vũ cười khổ một tiếng, ra khỏi phòng, trầm giọng nói:
"Mau ra đây đi."
Bỗng nhiên, trong bóng đêm thoáng chớp động, Hô Lỗ ngoe nguẩy cái mông mập tròn, lắc lư lắc lư chạy tới, trong miệng còn không ngừng phát ra thanh âm ‘hô lỗ hô lỗ’, mà theo phía sau nó, tiểu nha đầu cúi đầu, giống như bị oan ức dữ dội, chậm rãi hướng Tần Vũ đi tới.
"Ngươi... Ngươi như thế nào biết ta ở bên ngoài?" Tiểu nha đầu chu miệng, mặc dù đang tỏ vẻ bị ức hiếp, nhưng nhìn qua cực kỳ đáng yêu, trông cứ giống như Tình nhi năm nào.
Tần Vũ cười nói:
"Tiểu tần là vệ sĩ của ngươi, đương nhiên là biết ngươi ở bên ngoài."
Nha đầu nghe câu này, cả người đều ngây ngẩn, mở thật to cặp mắt đen nhìn chằm chằm Tần Vũ, ngập ngừng nói:
"Gia gia... Ta biết lỗi rồi, mẫu thân bảo ta mau tới xin lỗi ngài."
Tần Vũ trước tiên thoáng ngẩn người, sau đó ha hả cười nói:
"Tình nhi, gia gia cũng không có giận ngươi, miễn là ngươi nguyện ý, tiểu Tần vẫn là tiểu Tần, nếu tiểu Tần không ở bên Tình nhi ngươi làm vệ sĩ, gia gia làm sao có thể yên tâm chứ?"
"Vậy... Ta đây còn có thể gọi ngươi là tiểu Tần sao?"
Tần Vũ khẽ gật đầu, dùng ánh mắt từ ái nhìn nha đầu, mà nha đầu cũng không có kiêng kị gì nhiều đến bối phận của Tần Vũ, vỗ tay cười nói:
"Thật tốt quá, vậy ngươi còn có thể mang ta đi Tử Cực Tinh sao, ta còn muốn đi chiếm vài cái tinh cầu, làm một cái vũ trụ của riêng Tần Tình nhi ta, chỉ có tiểu Tần cùng Hô Lỗ có thể đi vào được thôi."
"Đương nhiên, có điều lần này không thể được, tiểu Tần phải đi tới một nơi có chuyện rất trọng yếu, hơn nữa rất nguy hiểm, Tình nhi phải ở lại đây."
Nha đầu vẻ mặt không bằng lòng, nóng nảy dậm dậm chân:
"Không được, ta phải đi theo tiểu Tần, tiểu Tần đi đâu ta phải đi đó, ngươi không thể bỏ mặc ta lại!"
Tình hình thế này làm cho Tần Vũ cũng không biết làm sao, mà nha đầu đưa ra bộ dáng một Đại cô nương ngang ngược thái quá, làm cho người ta vừa tức giận vừa buồn cười.
"Tình nhi phải nghe lời, hiểu chưa? Chẳng qua ngươi chỉ cần đáp ứng tiểu Tần, đợi đến khi nào ngươi đạt tới cảnh giới như nãi nãi ngươi, tiểu Tần nhất định mang ngươi đi."
Cái gọi là nãi nãi, cũng chính là Sinh Mệnh Thần Vương Khương Lập, đạt tới cấp bậc Thần Vương này tuy rằng đối với tiểu nha đầu có chút hà khắc, nhưng đúng là không thể làm khác được, nếu không có thực lực cảnh giới Thần Vương, cho dù là Tần Vũ mang nàng tiến vào thế giới hỗn độn, tình cảnh cũng cực kỳ nguy hiểm.
Bất quá tiểu nha đầu tựa hồ cũng không hiểu được hàm nghĩa của hai chữ Thần Vương này, cau mày, cực kỳ nghiêm túc nói:
"Được rồi, nói phải giữ lời!" Nói xong giơ ngón út, ở trước mặt Tần Vũ khoa tay múa chân. Tần Vũ ha hả cười, cũng giơ ngón út, cùng nàng nhẹ nhàng nghéo một cái, xem như đã ước định.
Tiểu nha đầu bỗng nhiên nhéo mũi của Tần Vũ, chu cái miệng nhỏ nhắn, nhẹ giọng nói:
"Có điều sau này ở trước mặt mẫu thân ta vẫn phải gọi ngươi là gia gia, lúc không có mặt mẫu thân, ta gọi ngươi là tiểu Tần."
Tần Vũ mỉm cười gật gật đầu, mà tiểu nha đầu cũng rất là thích chí, ôm Hô Lỗ rời đi.
← Ch. 392 | Ch. 394 → |