Vay nóng Tima

Truyện:Hậu Tinh Thần Biến - Chương 486

Hậu Tinh Thần Biến
Trọn bộ 581 chương
Chương 486: Thuộc tính phụ gia
0.00
(0 votes)


Chương (1-581)

Siêu sale Lazada


Hồng Quân cúi đầu nhìn đồ đằng màu đỏ tựa hồ có thể cảm nhận được nó như đang ở sâu trong linh hồn mình kêu gọi, mỉm cười:

" Yên tâm đi, ta nhất định sẽ tuân thủ lời hứa chờ ngươi xuất thế!"

Những năm gần đây, chân linh Quỷ Lang vương dựng dục trên cánh tay Hồng Quân, cỗ sinh mệnh ba động kia theo thời gian trôi qua không ngừng tăng cường, hơn nữa cùng với Hồng Quân còn sinh ra linh hồn câu thông, càng thêm thân mật. Trên chiến trường, có thể lợi dụng năng lượng chân linh nó làm tăng lên năng lực phòng ngự của Hồng Quân. Hồng Quân vì thế cũng cảm thấy cực kỳ vui mừng

Trường thương vung lên, trong cơ thể Long chiến đột nhiên phóng thích ra một cỗ lực lượng bàng bạc, Hỗn Độn vật chất bốn phía bắt đầu hướng Ma thiên binh thương ngưng tụ, lớn tiếng nói:

" Ngươi chuẩn bị chịu chết đi!"

Hồng Quân đối với việc này không phát sinh bất cứ e ngại nào, lạnh lùng cười nói:

"Người chết chính là ngươi!"

Giờ phút này, Hồng Quân mặc dù đã tăng trạng thái bất diệt phách thể lên giai đoạn thứ sáu, Long Chiến cũng đã cho là cực hạn của Hồng Quân. Nhưng điều hắn không biết chính là Hồng Quân cho tới giờ vẫn còn chưa tiến hành giải cấm phách thể trạng thái, lực lượng bộc phát không thể tưởng tượng kia giống như dung nham từ sâu trong núi lửa không ngừng lưu động trong cơ thể hắn, tùy thời có thể bộc phát.

Tuy nhiên lần này Hồng Quân không còn ý định nương tay, trong ánh mắt thấu phát ra sát khí vô cùng hung lệ, mặt ngoài da thịt sắc đỏ quang hoa lưu động với tốc độ nhanh hơn, lực lượng uẩn tàng đã lâu kia vào giờ khắc này đã hoàn toàn bộc phát.

Ma Thiên binh thương kia cũng chẳng có gì khác chỉ là một kiện hạ phẩm Chí tôn linh bảo, với phụ gia thuộc tính hãm không lúc này đã phóng thích ra hoàn toàn bao phủ lấy thân thể Hồng Quân. Nhưng cơ thể sau khi đã giải cấm Hồng Quân đã không còn lo sợ bất cứ lực lượng hạn chế gì nữa, một âm thang chấn động vang lên, thân ảnh của hắn đã hoàn toàn biến mất tốc độ đã sắp đạt tới trạng thái thuấn di khiến cho Long Chiến cũng không cách nào nắm bắt được quỹ tích chuyển động của hắn.

" Hỏng rồi! "

Long Chiến rùng mình bước một bước cũng đã ở ngoài trăm trượng, với thực lực của hắn đủ để miễn cưỡng thuấn di khoảng cách ngắn. Hắn có thể cảm giác được Hồng Quân đang vận hành với tốc độ cực nhanh trong không gian, nếu như không tránh chẳng may trúng đòn chí mạng là không thể nghi ngờ.

" Như thế nào lại vậy ... chẳng lẽ hắn uẩn tàng thực lực?"

Long Chiến sắc mặt biến đổi tuy nhiên điều hắn khiếp sợ không phải chỉ có Hồng Quân ẩn tàng thực lực mà là hắn cự nhiên lại có thể trong thời gian ngắn đạt tới một cảnh giới đáng sợ như vậy, thật sự có chút không thể tưởng tượng nổi.

" Long Chiến, chuẩn bị cho tốt đón nhận cái chết?!"

Đột nhiên, một thanh âm lạnh như băng từ phía sau hắn vang lên. Long Chiến toàn thân run rẩy nhưng chưa kịp quay đầu lại thì đỉnh đầu đã truyền đến một trận tiếng răng rắc, một cỗ lực lượng nghiền nát trong nháy mắt truyền khắp toàn thân. Khải giáp toàn thân cũng tựa hồ như giấy vụn trong nháy mắt đã băng tóai.

Khuôn mặt Long Chiến đã méo mó, há mồm phun ra một ngụm máu tươi, thân thể như bị cuồng phong giằng xé bắn vụt ra phía xa.

Mà phía sau hắn, Hồng Quân như trước vẫn giữ nguyên tư thế xuất quyền, quang hoa màu đỏ lưu chuyển toàn thân. Một đoàn khói trắng như tuyết từ các lỗ chân lông không ngừng tràn ra.

Một quyền này ẩn chứa toàn bộ lực lượng của trạng thái giải cấm thứ tư, tất nhiên đó cũng chưa phải là cực hạn của Hồng Quân nhưng muốn tiêu diệt Binh vương Long Chiến, quá đủ!

Giờ phút này, xương cốt toàn thân Long Chiến toàn bộ đã nát bấy, khôi giáp trên người cũng đã rách nát không thể tả, sắc mặt trắng bệch ánh mắt thấu ra sự hoảng loạn, Hồng Quân bước từng bước tới gần.

" Ngươi ... Ngươi làm sao có thể đánh bại ta, làm sao có thể?!" trong giọng nói của Long Chiến hàm chứa sự phẫn nộ và không cam, tựa hồ còn không muốn tin điều vừa xảy ra.

Thần sắc Hồng Quân ngưng trọng, toàn thân thấu phát ra một loại ngạo khí, lãnh đạm nói:

" Không có thực lực thì không bảo về được bất luận kẻ nào, ta còn muốn tìm phụ thân và theo đuổi Thiên đạo, cho nên ... Ta phải tự mình thay đổi, phải mạnh hơn đến mức không ai có thể ngăn cản mới thôi, cho dù là Loạn thần cũng không thể!"

Từ trong ánh mắt hắn có thể thấy được sự cứng rắn, một loại mà bất cứ kẻ cứng đầu nào trước mặt cũng phải cúi phục!

" Ha ha ..." Long Chiến cười thảm hai tiếng:

" Loạn thần đại nhân cường đại ngươi không thể tưởng tượng nổi, hắn sẽ hủy diệt Tru thần giới cùng Tử thần giới, khiến cho Loạn thần giới trở thành chúa tể của cả Nguyên thủy vũ trụ, ngươi rốt cục cũng sẽ hết, bất luận kẻ nào cũng đều sẽ chết, ha ha ha!"

Hồng Quân ánh mắt lạnh lẽo, trầm giọng nói:

" Cho dù tan xương nát thịt ta cũng sẽ hông để Loạn thần đụng đến một người Tru thần giới ta, tốt, ngươi đi chết đi!"

Quyền chưởng bộc phát, Hồng Quân phát ra một tiếng tê hống, đôi tay giống như được liệt hỏa bao bọc đỏ bừng, ẩn chứa trong đó là năng lượng hủy diệt không cách nào tưởng tượng, hung hăng đánh lên thân thể Long Chiến.

Lực lượng hủy diệt kia từ từ nghiền nát thân thể và linh hồn Long Chiến, trong khoảnh khắc thân thể hắn đã hóa thành bụi phấn, cuồng phong thổi qua quét sạch mọi thứ.

Hồng Quân lạnh lùng quét ánh mắt khắp chiến trường:

" Loạn thần ... ta sẽ ngăn cản ngươi!"

Phiến tinh vực kia đã hoàn toàn trở thành loạn chiến chi địa, hơn một ngàn vạn đại quân đang không ngừng chém giết điên cuồng tại đây.

Huống Thiên Minh thúc dục Thiên đạo chi nhận không ngừng biến ảo, ngàn vạn hồ quang lấy hắn làm tâm hình thành một quyền chưởng hình xoắn ốc với khí thế không thể ngăn cản phóng tới, những binh lính chỉ cần chạm nhẹ đề bị lực lượng của Thiên đạo chi nhận nghiền thành phấn.

Ở trung tâm tinh vực, tiếng rống hận của Tôn Ngộ Không cơ hồ rung động cả vũ trụ. Hỗn Thiên Vô Cực côn trong tay hắn tùy ý huy động, kim quang sí liệt ẩn chứa uy lực của Đấu chiến một trăm côn hoàn toàn bao phủ phương viên phạm vi hơn một ngàn thước nhưng phàm là nơi nào bị côn khí quét trúng nơi đó binh lính đều biến thành bụi phấn, hạ phẩm Hỗn Độn phòng ngự linh bảo kia thậm chí một chút tác dụng cũng không có.

Đây là Trung phẩm Chí tôn linh bảo, giống như vì Tôn Ngộ Không mà sinh vật, không ngừng tăng lên uy lực đấu chiến côn điển của Tôn Ngộ Không.

" Đấu chiến hai trăm côn!"

Tôn Ngộ Không lại hống lên, trên thân côn bạch kim đột nhiên có sự thay đổi rất lớn, lớp cát mịn trên bề mặt cũng lóe ra ánh sao chói mắt, hai trăm cột sáng phóng lên cao, mấy trăm binh lính Loạn thần giới xung quanh trong nháy mắt đã thành hồn ma dưới cây côn này.

Tại ba trăm năm trước, đây đã là cực hạn của Tôn Ngộ Không nhưng giờ khắc này hắn nắm chặt trường côn, năng lượng trong có thể hiện lên cuồn cuồn không dứt. Đột nhiên hắn cảm giác được từ trong Hỗn Thiên Vô Cực côn truyền đến một loại năng lượng đặc thù dao động khiến trong lòng hắn cũng run lên.

" Đây ... Đây là?"

Tôn Ngộ Không do dự trong lòng nhưng Hỗn Thiên Vô Cực côn trong tay vẫn điên cuồng huy vũ, uy lực của Đấu chiến côn điển vẫn được tăng lên, tới bây giờ đã đạt tới cảnh giới Đấu chiến ba trăm côn.

Song, lúc này lại xuất hiện một tia biến hóa vi diệu khiến cho tận đáy lòng Tôn Ngộ Không cảm thấy chấn động kịch liệt. Binh sĩ xung quanh bị côn khí cuồn cuộn kia đánh vào tốc độ đột nhiên chậm hẳn, mặc dù không rõ ràng nhưng có thể phát hiện ra.

Lúc này, gần bảy trăm vạn đại quân vẫn điên cuồng đánh tới, với ưu thế hơn Tru thần giới một nửa số lượng trong lúc này đang chiếm thế chủ động.

Tôn Ngộ Không thấy binh lính Tru thần giới đang dần dần thối lui, trong lòng nhất thời lửa giận bùng lên, hét lớn một tiếng. Hỗn Thiên Vô Cực côn côn khí bộc phát cơ hồ có thể xuyên thấu cả vũ trụ, mấy ngàn binh sĩ Loạn thần giới nhất thời bị đánh bay ra ngoài.

" Đấu ... Chiến ... Bốn trăm côn!"

Đây là cực hạn lực lượng mà Tôn Ngộ Không có thể tưởng tượng, nhưng năng lượng trong cơ thể vẫn cuồn cuộn như trước không ngừng mãnh liệt hơn, bốn trăm côn ảnh phô thiên cái địa. Hơn một ngàn tên lính Loạn thần giới đều bị kim quang nuốt lấy, bị côn khí giằng xé nhất thời bị đánh cho nát thịt.

Côn khí bắn nhanh, nhưng binh lính bốn phía cũng không ngừng hướng tới nơi này. Trong mắt Tôn Ngộ Không tốc độ của những người này bỗng trở nên chậm chạp đi rất nhiều, thậm chí ngay cả âm thanh hò hét cũng bị đứt quãng. Giờ khắc này, Hỗn Thiên Vô Cực côn phát ra một âm thanh muộn hưởng, Tôn Ngộ Không cúi đầu nhìn lại tựa hồ có chút sở ngộ, trầm giọng nói:

" Nguyên lại thuộc tính phụ gia của Hỗn Thiên Vô cực côn chính là Thời không tĩnh chỉ ..."

Đích xác, dưới tầm ảnh hưởng của côn khí, một mảnh tinh vực đang vận chuyển nhất thời chậm chạp hẳn, thậm chí có chút trì trệ. Nhưng Tôn Ngộ Không hiển nhiên cảm giác được năng lực của Hỗn Thiên Vô Cực côn không chỉ có thế, nếu như có thể tăng lên nữa uy lực của Đấu chiến côn điển thì Thời không tĩnh chỉ hiển nhiên hiệu quả càng thêm rõ ràng.

Cảm giác được thuộc tính phị gia của nó, Tôn Ngộ Không có chút mừng như điên, huy động Hỗn Thiên Vô Cực côn phóng thích năng lượng mức độ lớn nhất. Cảnh giới Hỗn Độn tăng lên Hoàn Hư sơ kì lực lượng hạn chế đối với hắn tại phiến tinh vực này đã giảm bớt, uy lực của Đấu chiến côn điển cũng theo đó mà tăng lên.

Dưới sự kích thích của Vô thượng chiến ý, binh lính Tru thần giới tinh thần cũng chấn động mạnh, dấy lên đợt phản công như thủy triều, khí thế hai bên hiện tại cũng đã ngang tầm.

Trong hư không, cách chiến trường không xa, ba đạo nhân ảnh thoắt ẩn thoắt hiện. Một cỗ lực lượng nghiên nát hư hông đang không ngừng được phát ra, hai bóng người biến ảo thành hàn quang không ngừng tiến hành công kích nhưng hiển nhiên có chút cố kỵ lực lượng kia nên cũng đang né tránh.

Cổ Bàn huy động Bàn Cổ phiên, khuôn mặt vẫn như băng từ vạn cổ không thay đổi, ánh mắt thâm thúy sắc bén quét qua hai đại Đế tôn, lãnh đạm nói:

" Bản lĩnh các ngươi chỉ có thế thôi sao?"

Hai Đế tôn sắc mặt đỏ lên, hiển nhiên có chút tức giận nhưng lại cực kì úy kị Bàn Cổ phiên trong tay Cổ Bàn, cũng không dám công kích lỗ mãng.

Cổ Bàn lạnh nhạt nói:

" Loạn thần giới có Lục đại Đế tôn, các ngươi chính là trong số đó?"

Đế tôn bên trái hét lớn:

" Đệ nhị Đế tôn, Phong Thiên!"

Đế tôn phía bên phải tiếp lời:

" Đệ tứ Đế tôn, Chu Hào!"

Thần sắc của Cổ Bàn lạnh nhạt, ánh mắt lạnh lùng thâm sâu quan sát kỹ hai người, nói:

" Vậy để ta lập phần mộ cho hai đại Đế tôn đi a!"

" Càn rỡ!" hai Đế tôn mặt đầy nộ khí, nhanh chóng xuất ra binh khí


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-581)