← Ch.0118 | Ch.0120 → |
Lâm Hoành Sơn biết hiện giờ Tô Kính đang ức chế cảnh giới để Trúc Cơ chậm chút. Hơn nữa mất Khổng Tước Mâu đổi lại một cây mâu ngắn đúc bằng trầm hàn thiết, sức sát thương giảm xuống nhiều nên mới muốn bồi dưỡng hai tiểu yêu.
Trong quân đội đế quốc có nữ binh, nhưng hành quân đơn độc, Tô Kính không thể nào đưa nha hoàn vào quân đội của hắn. Chỉ có hai tiểu yêu Ưng Dương, Khuyển Thập Lang là đi theo Tô Kính được. Hai tiểu yêu chỉ mới Tiên Thiên kỳ, biến hình người được là nhờ Tiêu Dao Hầu chứ không phải thực lực của chính họ.
Các tướng lĩnh biên quan bắc vực ai không có thực lực Trúc Cơ kỳ? Huống chi trong Vũ Lâm quân. Nếu Tô Kính cứ như vậy đi vào Vũ Lâm quân thì không ai xem trọng hắn.
Tô Kính từ chỗ Lâm Hoành Sơn trở về, kêu hết nha hoàn vào phòng mình. Tô Kính lấy tám loại binh khí Lâm Hoành Sơn chế tạo trong vòng tay mặc ngọc đưa cho nhóm Tử Đằng luyện hóa.
Tám loại binh khí đều chế tạo bằng thất thải tinh thần kim, có thể dung hợp với thần binh, che giấu dao động nguyên khí bí pháp Binh gia. Tám nha hoàn có thứ này liền luyện hóa ngay trước mặt Tô Kính, không tiếc ăn Xung Nguyên đan chỉ mong nhanh chóng gỉai quyết vấn đề.
May mắn đan độc của Xung Nguyên đan hơi nhẹ, cung cấp cho Tô Kính toàn là hàng cực phẩm nên sẽ không ảnh hưởng tuổi thọ của mấy nha hoàn. Khó khăn đã giải quyết, Tô Kính nhẹ lòng hơn.
Tiểu tư, người hầu, vú già ban đầu đều bị Tiêu Dao Hầu hoặc đuổi hoặc giết, hiện tại chỉ còn lại tám nha hoàn. Bình thường sinh hoạt trong viện tử toàn là các nàng làm việc nhà, có lẽ hắn nên tìm mấy người hầu.
Đang rảnh nên Tô Kính tìm Cúc Nguyệt Sơn hỏi việc này.
Cúc Nguyệt Sơn trả lời:
- Thế tử đừng gấp, chờ sau lễ thành niên Hầu gia sẽ cho thế tử về bản gia Dực châu một chuyến, trong Tô môn có một số tử đệ xuất thân nghèo hèn có thể chọn làm tùy tùng. Đây là quy định cũ, những người này xuất thân trong sạch, có thể yên tâm sử dụng.
Tô Kính nghe vậy đành thôi.
Rời khỏi chỗ Cúc Nguyệt Sơn, Tô Kính đi thăm hai huynh trưởng của mình. Tô Linh bị thương khá nặng nhưng Tiêu Dao Hầu có tìm người chữa thương cho gã, đã có thể hoạt động bình thường. Tô Kiến được chút cơ duyên, sau khi ra khỏi tiểu thế giới địa phủ lực lượng linh hồn tăng trưởng nhiều. Tiêu Dao Hầu cảm giác Tô Kiến có hy vọng đột phá thành tựu Kim Đan nên kêu gã đi, bình thường sẽ tự mình chỉ điểm.
Tô Linh có công việc phải làm, Tô Kiến đi vắng, Tô Kính tìm Nguyên Thùy Vũ thì gã đóng cửa không gặp, đã bị Tiêu Dao Hầu hù sợ.
Tô Kính chưa thể ra phủ, đành tìm Tô Tuyết chơi.
Con cái của Tiêu Dao Hầu sống cách xa nhau, Tô Kính không có ai bên cạnh, dọc đường đi hay gặp người hầu, hắn hỏi thăm đường từng bước đi đến dưới một ngọn núi.
Chỗ ở của Tô Tuyết ở trên núi giả.
Núi giả cao hơn bốn mươi trượng, mặt trước có thác nước nhỏ đổ xuống tụ thành ao, cạnh ao có con đường nhỏ kéo lên núi. Trên đỉnh núi có tòa lầu mái cong, màu đỏ rực. Thác nước chảy ra từ một cái lỗ dưới tiểu lâu.
Tô Kính biết đây là thuật đạo hình thành kỳ quan, không phải khi không lãng phí tài nguyên, trên đỉnh núi giả hình thành nơi tụ tập nguyên khí thích hợp tu luyện thuật đạo thủy hệ.
Như viện tử của Tô Kính, thoạt trông không có gì đặc biệt, đại trận đều chôn dưới lòng đất, tu hành mau hơn mà khó bị tẩu hỏa nhập ma. Nguồn năng lượng trận pháp là linh trì trong Hầu phủ tiết ra nguyên khí, Tiêu Dao Hầu dùng cách đặc biệt lần nữa lợi dụng.
Một lũ long xà chân khí cũ đã hóa thành mắt trái nên Tô Kính nhìn thấu một chút bài bố trong Hầu phủ, càng kính trọng Tiêu Dao Hầu hơn. Không phải vì người này là phụ thân trên trời rớt xuống của mình, chỉ vì nam nhân này bụng dạ kín đáo.
Khiến Tô Kính hơi thắc mắc là nam nhân đầy trí kế này hay xảy ra sai lầm khi đụng phải hắn. Đặc biệt khiến hắn rơi vào tiểu thế giới địa phủ suýt mất mạng dường như là sai lầm không nên có đối với Tiêu Dao Hầu.
Không lẽ tiểu thế giới địa phủ nằm trong tính toán của Tiêu Dao Hầu?
Nên Tô Kính đi dạo trong phủ để chứng minh suy nghĩ của mình. Mỗi đi qua một chỗ là suy nghĩ của Tô Kính được chứng thực một phần, toàn Tiêu Dao Hầu phủ như tường đồng vách sắt.
Nhớ đến vụ Sa Tĩnh Nhân Sửu Đạo Nhân, Tô Kính đổ mồ hôi lạnh.
Có lẽ Tiêu Dao Hầu lợi dụng việc đó để gã lần sau có cơ hội trả thù Thanh Dương cung, sau vụ đó phái Lâm Hoành Sơn giết một Kim Đan của Thanh Dương cung, hoàn toàn trói gã lên chiến xa Hầu phủ.
Trên thế giới này thật sự có loại người tính không bỏ sót sao?
Nếu Tô Kính không phải người xuyên việt, có phụ thân như vậy là chuyện siêu hạnh phúc, còn hắn thì không cách nào trừ bỏ nỗi lòng bất an. Nếu không vì lý do này Tô Kính không muốn ức chế lực lượng của mình chút nào. Ức chế lực lượng vì đặt tốt nền móng, để tâm ý viên dung, đừng vì thắc mắc này dẫn đến tâm ma khi thăng cấp.
Tô Kính đang bước trên đường nhỏ lên núi, trong tiểu lâu trên đỉnh núi, Tô Tuyết đẩy cửa sổ tầng hai ra từ xa chào:
- Sao tam ca đến đây?
Tô Kính cười vẫy tay, bước nhanh hơn đi lên đỉnh núi, vòng qua tiểu lâu, Tô Tuyết đã đi ra cửa tới nghênh tiếp hắn. Một nữ nhân ở bên cạnh Tô Tuyết, cỡ bằng tuổi nàng, mặc đạo y màu tím nhạt, phù văn chuyển động trên đạo y. Mắt trái Tô Kính đau nhói, đó là đạo khí? Thế giới này có nhiều đạo khí, vấn đề là cũng không thiếu cường giả Kim Đan, chia đều xong ít có đạo khí vào tay người dưới cảnh giới Kim Đan.
Nữ nhân mặc đạo y màu tím mỉm cười chào Tô Kính:
- Tam ca.
Tô Kính nhanh chóng lấy ra tin tức trong đầu, nhớ đến đây là muội muội khác của hắn, Tô Mộ. Trong ấn tượng muội muội này rất bình thường, Tô Mộ đứng trước mắt hắn thì hơi thở ngưng tụ ít nhất là Trúc Cơ trung kỳ, vượt qua một ngưỡng cửa sắt. Tô Mộ mặc đạo y là đẳng cấp đạo khí, lẽ ra Tiêu Dao Hầu nên quan tâm nàng rất nhiều, nhưng trong ký ức của hắn không có ấn tượng này.
Khi Tô Mộ kêu tam ca thì trong mắt không có ấm áp quá nhiều, cũng không lạnh lùng, đó là cảm xúc Tô Kính ghét nhất: Hờ hững. Giống như nàng là tiên nữ cao cao tại thượng nhìn xuống chúng sinh, nhưng không có cảm xúc ngạo mạn gì.
Không ai sẽ thấy kiêu ngạo với con kiến, cũng sẽ không so bì với con bọ ngựn. Tô Kính hiểu rõ hắn sẽ không so toán học với heo, không đá banh với con rùa.
Tô Mộ muốn nghĩ gì là quyền của nàng, Tô Kính có bực bội cũng không lộ ra ngoài mặt, chỉ lạnh nhạt gật đầu.
← Ch. 0118 | Ch. 0120 → |