← Ch.0157 | Ch.0159 → |
Ngão Thiết lưu luyến đi theo Tô Kính về chỗ ở, bụng lại kêu ùng ục. Tô Kính thế mới biết Ngão Thiết đi vườn hoa là tìm ăn. Ngão Thiết cũng muốn ăn thịt lộc bài nhưng không đủ dinh dưỡng cho nó lớn.
Tô Kính nhớ sách nói thứ này thích ăn sừng rồng, vật chất tương tự nó cũng thích. Lúc ăn thịt lộc bài Ngão Thiết nhai nát cả xương, nuốt luôn tủy xương, đây là cách nguyên thủy nhất hấp thu tinh hoa thiên địa, nếu ở thời đại thái cổ đủ cho nó trưởng thành.
Còn bây giờ nguyên Thần Châu đều bị Đạo Môn khống chế, yêu ma ra dáng một chút hoặc bị làm thịt hoặc đã bị thuần phục. Muốn cho Ngão Thiết ăn yêu thú cường đại thì Tô Kính chưa có bản lĩnh đó.
Hiện tại Tô Kính thiếu lĩnh nhiều loại lộc bài, thật khó thay đổi khẩu vị cho Ngão Thiết. Khuya khoắt nên Tô Kính không muốn sai Tử Đằng đi nhà bếp lĩnh thứ này, hàng tồn chỗ hắn đã bị Ngão Thiết ăn hết. Đừng nhìn thân hình Ngão Thiết nho nhỏ nhưng năng lực tiêu hóa rất khủng bố.
May mắn thứ này không chuyên môn ăn thiên tài địa bảo, không thì Tô Kính phá sản cũng nuôi không nổi.
Ngão Thiết không thích đi ngủ với hắn, nó tự bò lên cây trong sân, nằm giữa chạc cây ngoan ngoãn ngủ. Tô Kính mới có chút thời gian rảnh xem xét khí hải đan điền của mình.
Một đêm bình yên, khí hải đan điền của Tô Kính không có vấn đề gì lớn. Vỏ trứng hình thành phân cách chỉ làm số lượng chân khí hắn khống chế giảm bớt, vận dụng long xà chân khí bị giảm nhỏ. Đây không phải chuyện tốt cho sức chiến đấu, nhưng là tin tức không tồi đối với việc nâng cao cảnh giới.
Việc này khiến Tô Kính tu hành càng mau lẹ, thuần túy, bớt nhiều ngoài ý muốn không cần thiết. Không cần mất nhiều công sức thanh lý ba loại chân khí.
Sáng sớm, không đợi Tô Kính nói gì Tử Đằng đã phái người đến nhà bếp lớn lấy thịt lộc bài về đút cho Ngão Thiết. Tuy Ngão Thiết không quá thích nhưng vẫn ăn hết, nó không quá kiêng ăn, dễ nuôi hơn gấu trúc nhiều. Nhưng Tô Kính biết muốn để Ngão Thiết trưởng thành nhanh chút thì phải đổi thực đơn.
Tô Kính đang không biết làm sao thì Nhị Quản Gia Cố Quân Sơn tìm đến.
Tô Kính không thấy lạ, điệt tử của gã bị hắn tống ra khỏi phủ giữa đêm khuya, gã không biết mới kỳ. Dù sao trước khi Đại Quản Gia trở về mọi việc trong phủ một tay Nhị Quản Gia quản lý.
Khuôn mặt nọng không dầu mỡ của Nhị Quản Gia cười toe toét, gã lễ phép đứng trong sân chờ Tô Kính đi ra chứ không vào phòng khách ngồi chờ.
Thấy Tô Kính ra khỏi phòng, Nhị Quản Gia tiến lên hơi khom người thi lễ:
- Đa tạ thiếu gia cho Xuân Phong nhà ta giữ chút mặt mũi, tuy thứ khốn kiếp này không xứng hai chữ mặt mũi.
Tô Kính buồn cười, Cố Quân Sơn, cường giả Kim Đan đang cảm ơn hay xin lỗi hắn đây?
Tô Kính không phải thanh niên mười lăm, sáu tuổi, đầu óc chuyển động sơ liền lấy thư ra hai tay vỗ vào nhau, thư thành mảnh vụn trước mặt Nhị Quản Gia.
- Nhị Tiên Sinh, ta bắt hắn viết thư không phải để kiềm chế. Ta nói thẳng đi, lúc ta thấy hắn thì hắn không thấy rõ ta, ngoái đầu nhìn trong mắt lóe sát khí nặng nề. Ta vốn định giết cho rồi, ai ngờ là điệt nhi của Nhị Tiên Sinh. Bắt hắn viết phong thư này cũng vì tốt cho hắn. Nhị Tiên Sinh đã tự mình đến đây thì không cần phong thư này nữa, và lát nữa Nhị Tiên Sinh đi cầu phụ thân đuổi hắn đi đi, tìm một nơi có mỡ màng chút làm quan ở đó, đi tới đi lui trước mặt ta thì sợ ngày nào đó hắn nổi lòng xấu xa.
Cố Quân Sơn sửng sốt, thiếu gia nói từng chữ đau lòng người, nhưng giống với ý nghĩ của Hầu gia, quả nhiên là hổ phụ không khuyển tử. Lúc trước Hầu gia chưa về, tiểu tử này ở trước mặt gã không giống như vậy.
Hiểu được phải giấu mình, ghê gớm.
Đáng tiếc Xuân Phong có xích mích với hắn, không thì để Xuân Phong đi theo hắn sẽ có tương lai lớn hơn.
Cố Quân Sơn thầm thở dài, đành cười nói:
- Ta hiểu lòng của thiếu gia, sau này ta sẽ không để hắn gặp thiếu gia lần nào nữa tránh cho tự lầm. Phải rồi, lão gia nói với ta là thiếu gia nuôi một con...
Cố Quân Sơn nhìn Ngão Thiết ăn thịt lộc bài giữa sân, không nói tiếp.
- Ừm, huyết mạch không tệ, nghi là Ngão Thiết, ta sẽ dùng nó làm tọa kỵ. Nhị Tiên Sinh, trong phủ chúng ta có hạn ngạch cho tọa kỵ của ta không?
- Đương nhiên có, nhưng loại yêu thú cường đại này ăn lộc bài không nuôi lớn được, ta đến đây chủ yếu vì chuyện này. Thiếu gia có đồng ý để nó đi Lôi sơn mấy năm không?
Tô Kính lắc đầu nói với Cố Quân Sơn:
- Cái này tuyệt đối không được.
Nhị Quản Gia cười tủm tỉm nói:
- Thiếu gia có thể khống chế linh hồn của vật nhỏ này trước, từ Lôi sơn trở về trả lại một trợ thủ cường đại cho thiếu gia thì có gì không được? Nếu ở lại...
- Ha ha ha!
Tô Kính cười ngắt lời Cố Quân Sơn:
- Nhị Tiên Sinh có biết ta kiếm được Ngão Thiết thú từ đâu không?
Cố Quân Sơn gật đầu to, đương nhiên gã biết chuyện của Tô Kính trong hai ngày qua.
Tô Kính nói nửa thật nửa giả:
- Ta vì thứ này kết nhân quả với một luyện khí sĩ, nên chuyện này càng đơn giản càng tốt, ta không hy vọng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, không tốt cho tương lai ta tu hành.
Cố Quân Sơn không soi được tật xấu. Câu này nói thẳng ra là dùng một đoạn nhân quả đối lấy Ngão Thiết, nó càng biết nhiều người, nhiều việc thì nhân quả càng rối bòng bong. Sau này xảy ra kiếp số càng khó dự cảm được.
Trước khi Cố Quân Sơn đến đã cược với Tiêu Dao Hầu. Tiêu Dao Hầu nói Tô Kính tự có chủ kiến mọi thứ, hắn không còn là đứa trẻ không hiểu chuyện nữa. Cố Quân Sơn không tin, Tiêu Dao Hầu kêu gã đi thăm dò thử.
Kết quả thăm dò là Tô Kính nói một câu chặn miệng Cố Quân Sơn, quả nhiên rất có chủ kiến. Vậy thì việc Cố Xuân Phong nghe theo lão gia, Tô Kính đã trưởng thành, nếu có xung đột với Cố Xuân Phong thì không tốt.
- Thiếu gia, nếu là Ngão Thiết thú thì ta có thể đi nói với người Diễm sơn một tiếng, mỗi tháng mua một đám tử điện điêu đã lột da về. Hoàng gia nuôi loại yêu thú này chỉ vì da lông, thịt đút cho yêu thú khác. Tử điện điêu cũng xem như dị thú, nhưng đẳng cấp không cao.
- Vậy hả?
Tô Kính thầm nghĩ tử điện điêu không có sừng, chưa chắc vừa miệng Ngão Thiết. Nhưng tử điện điêu to cỡ con mèo, tinh hoa trong thịt hơn mười con lộc tiên, hai thứ vốn không cùng một đẳng cấp.
Yêu thú có sừng phẩm cấp cao, thường thì sản lượng thưa thớt, ai nỡ làm thực vật?
← Ch. 0157 | Ch. 0159 → |