← Ch.0160 | Ch.0162 → |
Đương nhiên Lâm Hoành Sơn đã chuẩn bị cho Tô Kính mảnh giáp trung tâm nhất, không thể qua loa. Đừng nói phù giấy, dù là ngọc phù tốt nhất cũng không thể thay thế. Các loại thủ đoạn trước đó đều là cách tu sĩ sử dụng tu luyện sao ở thời đại thái cổ. Bước cuối cùng của chiến giáp thần binh là phải chém sao.
Khi chiến giáp này sắp thành hình thì ngôi sao trên bầu trời sẽ giáng lâm lực lượng lớn khống chế bộ chiến giáp. Khi đó nếu không chặt đứt liên kết giữa chiến giáp và ngôi sao thì sao sẽ giáng thế.
Sao giáng thế thì chiến giáp không liên quan gì ngươi nữa, hơn nữa sao sẽ không cho phép ngươi làm bẩn lực lượng của nó, sẽ tru sát người luyện chế.
Chuyện này có bao nhiêu phần trăm là truyền thuyết thì Tô Kính không biết, nhưng hắn biết chém sao có nguy hiểm hay không tùy vào chính mình. Lúc tế luyện ngươi hấp dẫn ánh sao thuộc tinh tọa nào là tùy thích, một số tinh tọa lực lượng nhỏ hơn thì chém sao dễ dàng chút, nhưng luyện chế ra áo giáp sẽ hơi kém.
Nếu như ngươi muốn luyện chế một bộ chiến giáp cường đại cần hấp dẫn lực lượng tinh thần mạnh mẽ, tinh thần giáng lâm rất khó đối phó. Cường giả Binh gia bị chết trong vụ này cũng khá nhiều, có cả ví dụ Võ Thánh ngưng kết Bạch Hổ Luân sắp phi thăng bị sao dánh chết.
Tô Kính đang suy nghĩ có đáng để hắn mạo hiểm không. Tô Kính không rành về tri thức sao, muốn luyện chế bộ chiến giáp cường đại phải học từ đầu, một khi bắt đầu luyện chế thì không có đường gỡ lại.
Chiến giáp thần binh sẽ theo Tô Kính tăng cao cảnh giới mà nhanh chóng nâng cao năng lực, chờ khi hắn sắp thành tựu Kim Đan rất có thể sao sẽ giáng lâm. Nếu xảy ra chuyện này vào lúc ứng kiếp thì chết mười mươi.
Nhưng có Ngão Thiết thú hình như hắn có thủ đoạn mưu lợi, đó là luyện chế sáo trang.
Một bộ áo giáp gồm hai phần cho Tô Kính và tọa kỵ, hai cái tách ra nhưng thật ra là nguyên bộ. Vậy thì lúc ứng kiếp chỉ có một Thần Quân giáng lâm, để Ngão Thiết thú đối phó là được.
Nhưng nếu thất bại Ngão Thiết thú sẽ mất, nửa bộ chiến giáp thuộc về Tô Kính cũng thành tro. Tổn thất này khá lớn, giá trị mảnh giáp này cao hơn Hoàng Đình Thần Ngọc. Lâm Hoành Sơn vốn định dùng vào luyện chế chiến giáp thần binh cho mình, giờ Hỗn Độn Kim Chuy của gã đã đại thành, công phòng một thể nên giao lại cho Tô Kính.
Còn có da yểm long cũng sẽ bị tổn thất, càng không nói trong mười hai vạn tám ngàn tấm bùa thần văn cần hấp thu bao nhiêu tài liệu luyện khí.
Tô Kính đã mất Khổng Tước Mâu, nếu lực phòng ngự không mạnh hơn thì chinh chiến quốc gia Tà Thần có khi chết trận.
Ha, sư phụ đang thử thách hắn sao?
Tô Kính nghĩ đến trong Long Xà Đồ Lục, hơi thở cổ xà thôn thiên thê lương hùng vĩ, tuyệt đối không cúi đầu.
Vậy đánh cược đi, dù thất bại mất Ngão Thiết, đống tài liệu, ít ra trong quá trình luyện chế khiến hắn hoàn toàn quen thuộc thần văn Binh gia cơ bản, trợ giúp rất lớn cho hắn tu luyện Âm Phù Kinh.
Thần văn Binh gia và phù văn Đạo Môn có mối liên quan dây dưa nhưng là hai thể loại khác. Gien người và con heo có độ tương tự trên chín mươi phần trăm, nhưng người ngốc mấy cũng không phải con heo.
Nghĩ đến đây Tô Kính ở trong phòng sửa sang lại tài liệu. Lâm Hoành Sơn đã chỉnh lý một lần giúp hắn, nhưng đống tài liệu này chỉ bằng một cọng lông trâu so với thứ cần để luyện chế một bộ chiến giáp thần binh.
Đại khái có mười hai vạn tám ngàn mảnh giáp, chỉ đủ luyện chế chưa đến ngàn miếng. Nhiều miếng giáp là một đại trận phức tạp chồng chất lên nhau, sau cùng xâu chuỗi thành công mới dung hợp một thể. Có thuộc tính của da yểm long, chỉ cần bước đầu tiên thành công thì sẽ không lại bị đánh tan.
Ráng gom thêm tài liệu chắc có thể luyện chế bước đầu. Tô Kính biết ít nhất phải dùng thần văn phù một phần trăm mới dẫn động ánh sao được, tức là một ngàn hai trăm tám mươi tấm.
Tô Kính không muốn lấy từ nhà kho Hầu phủ, Tiêu Dao Hầu đã cho hắn mấy chục vạn tấm phế phù, không có những phế phù này thì thần văn phù của hắn cũng không có.
Xem ra phải đi Bạch Mã Tự một lần, thừa dịp tán tu đang khóc bán phá giá hắn sẽ đi hốt một mớ. Lão sư đã chỉ cho hắn kinh nghiệm chọn lựa tài liệu, ít ra Tô Kính biết tài liệu nào tốt nhất để luyện chế những miếng giáp.
Tô Kính rời khỏi đảo nhỏ của Tô Mộ, sau đó nàng lấy một tấm gương ra trở về phòng ngủ, mở bàn trang điểm ra khảm gương vào một chỗ lõm. Không lâu sau mặt gương nổi lên hơi nước, hơi nước cuộn trào chớp mắt hiện ra cái bóng thiếu nữ.
Thiếu nữ mặc đạo y đỏ rực, trên đạo y có hình con Chu Tước luyện chế bằng thuật đạo sống động như thật.
- Chào Tô Mộ, sớm vậy tìm ta làm gì?
Tô Mộ nói với gương:
- Nhớ lần trước ta nói chuyện tam ca của ta với ngươi không?
- Nhớ, hắn đã đồng ý?
- Đúng, đồng ý rồi.
Thiếu nữ mặc đạo y màu đỏ là Vô Ưu công chúa.
Nghe Tô Mộ nói xong Vô Ưu công chúa vỗ tay cười:
- Ta biết ngay mà, trên thế giới này không có nam nhân nào không chiếm món hời này.
Tô Mộ hừ mũi:
- Ai chiếm của ai còn chưa biết.
Vô Ưu công chúa mỉm cười nói:
- Tô Mộ đừng giận, ta không hề nói ca ca của ngươi không tốt, không thì ta đã chẳng đồng ý chuyện ngươi nói với ta.
- Vậy hôm nào ngươi đến gặp ca ca của ta đi.
Vô Ưu công chúa cười tủm tỉm, không có vẻ gì là bài xích hôn nhân chính trị:
- Không được, kêu hắn đến gặp ta.
Tô Mộ bất mãn nói:
- Ca ca không vào trong cung được.
Vô Ưu công chúa xua tay:
- Tuần sau là ngày sinh của Võ Uy Quận Vương, ta sẽ đi dự, đã kiếm hai tấm thiệp cho huynh muội các người, lát nữa sẽ đưa đến phủ.
Vô Ưu công chúa đổi đề tài:
- Thôi, mẫu thân đang kêu ta, hôm nay không nói nữa.
Tô Mộ bỗng thấy giận, nhưng gương nước này là dựa vào trận pháp bên Vô Ưu công chúa khởi động, Tô Mộ không trả nổi ngọc thạch kỳ lạ đó. Tô Mộ tức giận vì Vô Ưu công chúa đang thử thách tam ca.
Tam ca và Võ Uy Quận Vương không có chút quan hệ gì, chưa từng gặp mặt. Lần này sinh nhật của Võ Uy Quận Vương, tam ca đi bái phỏng phải tặng quà. Nếu quà kém thì trong hoàng gia đều biết Tiêu Dao Hầu có nhi tử nghèo nàn hẹp hòi. Nhưng nếu tặng đồ quý trọng thì nhân tình này không trả về, bánh bao thịt đánh chó.
Tô Mộ bực mình là đây. Trong Bạch Mã Tự Tô Kính có được bao nhiêu tài nguyên, nếu thật sự võ trang hơn một vạn binh sĩ tinh nhuệ thì chút đồ đó không đủ dùng, chế tạo một bộ hắc sơn giáp cần bao nhiêu tiền?
← Ch. 0160 | Ch. 0162 → |