← Ch.0194 | Ch.0196 → |
Đại Quản Gia lên tiếng:
- Tuân lệnh lão gia!
Đại Quản Gia kêu thân binh và đệ tử Tô gia có trách nhiệm bảo vệ từ đường lại.
Tô Kính ở trong từ đường bốn ngày, sáng sớm ngày thứ năm hắn mới đi ra. Tô Kính không phát ra ngoài hơi thở gì, Nha Đầu canh giữ từ đường, rất ngạc nhiên khi thấy bộ dạng của hắn.
- Thiếu gia sắp Trúc Cơ?
- Ừm! Đỉnh Tiên Thiên, phỏng chừng hai năm ta chắc chắn Trúc Cơ.
Nha Đầu nhìn mặt Tô Kính chằm chằm như muốn thấy cái gì:
- Nhưng đã nhiều ngày như vậy thiếu gia nên Trúc Cơ rồi mới đúng.
Tô Kính cười khổ, lật tay lại, mấy món đồ nằm trong tay hắn. Một hồ lô đỏ rực cỡ ngón cái, một loan đao nửa vầng trăng, một chiếc nhẫn hai màu trắng đen. Tô Kính rùng mình, trên người khoác một phù giáp, tay cầm cây mâu ngắn đen thui.
Sau đó Tô Kính mở to miệng nhổ ra một quả ngọc phù, nó lơ lửng trước mặt. Trên ngọc phù lấp lóe lôi quang, có màu xanh nhạt, trong mấy vết rạn trên ngọc phù lấp lóe ánh sáng đỏ rực.
Nha Đầu nhẹ gật đầu, nói:
- Thì ra thế tử đã luyện hóa được nhiều đồ vậy, hèn gì qua bốn ngày mới chỉ là đỉnh Tiên Thiên. Thế tử không thấy tiếc sao?
Tô Kính khẽ thở dài:
- Hơi tiếc, à mà phụ thân có nói gì không?
Tô Kính nói tiếc là vì nếu hắn tiếp tục ở bên trong thì phỏng chừng ba thức phần giữa Long Xà Đồ Lục sẽ hiện ra. Nhưng linh hồn của hắn quá mệt mỏi, lực lượng thần thức tiêu hao hết. Long xà chân khí cưỡng ép chấm dứt hành vi hấp thu nguyện lực tổ tiên của Tô Kính, làm hắn bị gián đoạn tu hành.
Luyện chế mấy thứ trên đỉnh đầu Tô Kính vốn có thể làm lúc rảnh, từ từ làm, kết quả làm một hơi trong từ đường ngược lại lãng phí cơ hội thật tốt.
Đương nhiên trong đó có cái lợi là cây mâu sắt đã lột xác, hóa thành một khúc đuôi xương sống, triệu hoán ra đã có thể tỏa ngũ sắc thần quang. Mức độ sắc bén không bằng Khổng Tước Mâu nhưng uy lực phá giải đạo thuật phòng ngự thì giống nhau.
Nha Đầu lắc đầu, nói:
- Hầu gia cho thế tử đi về nghỉ ngơi chút, giữa trưa đi Lãng Uyển Thư Hải là được. Giờ ta đưa thế tử về.
Tô Kính vừa định nói không cần Nha Đầu đã thò tay bắt lấy hắn ném lên trời. Tô Kính cảm giác như cưỡi mây lướt gió, bên tai nghe tiếng rít không khí ma sát.
Bùm một tiếng Tô Kính ngã dập mặt trước Vấn Tâm cư của mình.
Tô Kính nằm trên mặt đất, cười khổ. Nha Đầu thấy hắn lãng phí nhiều nguyện lực tổ tiên nên thuận tay cho hắn bài học. Nhưng đây không phải kết quả Tô Kính có thể quyết định, long xà chân khí đó rất mạnh mẽ, hắn không thể kiểm soát nó được.
Bạch Anh chạy đến, gặp Tô Kính ngã trong đống tuyết thì hét lên lao tới:
- Thiếu gia sao bay về vậy?
Tô Kính xoay người ngồi dậy:
- Nói nhảm, ta không phải bay trở về mà bị ném về!
Tô Kính ngoái đầu nhìn, giữa Vấn Tâm cư và từ đường ước chừng cách hai dặm, Nha Đầu ném một cái, hắn không thể chống cự cũng không nhìn ra đó là thủ đoạn gì.
Đây là chênh lệch giữa hắn và Kim Đan, cũng là Nha Đầu cho cảnh cáo Tô Kính. Trong bốn ngày này Tô Kính có tiến bộ nhiều mấy cũng không đánh lại đối thủ luyện khí sĩ Kim Đan kỳ.
Nha Đầu xem như có ý tốt đi, nhiều luyện khí sĩ trong thời gian ngắn đột nhiên tiến bộ vượt bậc sẽ có ảo giác sức mạnh đã có thể khiêu chiến cường giả thật sự.
- Thiếu gia, thiếu gia!
Khuyển Thập Lang chạy ra la lên:
- Ai ném thiếu gia về? Để ta trút giận cho thiếu gia!
Ưng Dương cũng đi theo ra, từ xa thấy Tô Kính đứng dậy từ mặt đất, trong lòng bực mình. Hình như cảnh giới của Tô Kính lên cao chút, lúc này mới vài ngày đã là đỉnh Tiên Thiên?
Dám đối xử kiểu đó với Tô Kính thì chắc là Kim Đan bên cạnh Tiêu Dao Hầu, luyện khí sĩ Trúc Cơ kỳ bình thường không có bản lĩnh này. Ưng Dương biết rõ thủ đoạn của Tô Kính, đột nhiên bùng nổ thì luyện khí sĩ Trúc Cơ sơ kỳ sẽ phải chịu thiệt.
Ưng Dương ngạo khí, Tô Kính bị người ném vào làm gã cảm giác mát mặt lây, nên quên đi đánh Khuyển Thập Lang.
Khuyển Thập Lang chợt nhận ra mình nói hơi dõng dạc, đấu đơn gã không đánh lại Tô Kính, người có thể ném hắn vào đây thì gã làm sao trả thù.
Khuyển Thập Lang như quên lời vừa nói, vẻ mặt nịnh nọt bảo:
- Khục... Thiếu gia ăn cơm chưa để ta đi nấu.
Giờ Ưng Dương mới phản ứng lại tức giận quát:
- Bố khỉ nó ai dám ăn đồ nhà ngươi làm?
Khuyển Thập Lang ấp úng:
- Đã... đã nói ta sửa rồi.
Ưng Dương nhướng mày gặn hỏi:
- Ngươi sửa cái gì?
Khuyển Thập Lang không nhịn được lửa giận rống to:
- Lão tử đã sửa ăn phân! Sao, ngươi không phục?
- Ta phục, ta phục!
Ưng Dương nghiến răng nghiến lợi nói:
- Ta phục ngươi ngươi có thật lớn, ngươi có thể đừng làm người khác mất khẩu vị được không?
Tô Kính nhấc chân tiến vào Vấn Tâm cư:
- Đừng cãi nữa, vào trong nói chuyện.
Ưng Dương cùng Khuyển Thập Lang nhìn nhau, yên lặng đi theo Tô Kính tiến vào sân nhỏ, tiện tay đóng cửa lớn lại.
Tô Kính kêu hết người mình lại, hắn ngồi sau bàn học nhìn nha hoàn, tiểu yêu đứng trước mặt, lòng thầm cảm khái. Hắn bây giờ có chút bộ dáng của Tiêu Dao Hầu.
Tô Kính nói câu đầu tiên khiến mọi người hớn hở hăng hái:
- Trước khi ta vào Vũ Lâm quân chắc chắn đã Trúc Cơ.
Tạm không nói nhóm Tử Đằng, minh bài bản mệnh của Ưng Dương và Khuyển Thập Lang bị Tô Kính luyện hóa, thực lực của hắn ảnh hưởng đến thực lực bọn họ. Nếu như Tô Kính Trúc Cơ, dù là chỉ là cảnh giới Trúc Cơ sơ kỳ thì Ưng Dương, Khuyển Thập Lang có thể tăng lên tới đỉnh Trúc Cơ.
- Ta phải thắng khiêu chiến trong lễ thành niên của mình, việc hoàng đế ban hôn đã là ván đóng thuyền.
Tử Đằng không kiềm được hỏi:
- Còn chúng ta thì sao thưa thiếu gia?
Tử Đằng được phu nhân phái cho Tô Kính, bây giờ hắn cưới công chúa duy nhất của đế quốc, nữ nhi khác của hoàng đế cao nhất chỉ được quận chúa.
- Các ngươi sẽ theo ta, bên công chúa có người hầu hạ, tới lúc đó phải chỉnh hợp lại.
Tô Kính không dám vỗ ngực bảo cho Tử Đằng tiếp tục làm đại nha hoàn, thống lĩnh những người hầu này. Bởi vì không biết Vô Ưu công chúa có đại nha hoàn đi theo không, nếu có thì Tử Đằng phải lui xuống thứ hai.
Nghe thì buồn cười, làm người người hầu còn muốn tranh giành đẳng cấp. Nhưng Tô Kính biết rõ những điều này cực kỳ quan trọng với nhóm Tử Đằng.
Tô Kính bổ sung thêm:
- Nhưng sau này ta có thể cho các ngươi tiếp tục hầu hạ, nếu dùng người khác thì ta lo.
← Ch. 0194 | Ch. 0196 → |