← Ch.0492 | Ch.0494 → |
Nên Tô Kính thà khiến đám người này sợ hãi chứ không để bọn họ cảm thấy hắn mềm lòng. Mềm mại chỉ dành cho người thân thấy, những người kia không có tình cảm gì với Tô Kính, hắn không thèm suy xét cảm giác của bọn họ.
Khuyển Thập Lang ngửi từng người, cuối cùng ngừng lại trước mặt nữ tu.
Nữ tu mặt buồn rười rượi hét lên:
- Ta và các ngươi không thù không oán...
Khuyển Thập Lang cười vỗ Ngão Thiết thú:
- Không thù không oán còn tới làm loại chuyện này, hiện tại coi như kết thù rồi, thả ngươi sau này không chừng làm ra chuyện gì nữa.
Ngão Thiết thú giơ móng vuốt lên, người nữ nhân bắn ra ngọn lửa muốn đẩy lùi con thú. Nữ nhân mơ xa quá, đừng nói nàng thả ra ngọn lửa hơn một ngàn độ, Ngão Thiết thú có thể nhảy vào giữa dung nham. Đa số Ngão Thiết thú không sợ lửa, chỉ hơi ghét.
Bộp một tiếng nữ nhân bị Ngão Thiết thú đập dẹp lép.
Khuyển Thập Lang nhảy xuống nhặt lên da người, hít mũi nói:
- Thiếu gia, thật sự không giết lầm.
Đám luyện khí sĩ rùng mình, tiểu tử này chọn người toàn bằng vào đoán đại?
Nếu vậy thì mỗi người đều có nguy hiểm.
Trong lòng nhiều người nghĩ vậy nhưng không ai chống cự, vì trong danh sách chỉ còn mười ba người, nếu mình đứng ra thì rất nhanh sẽ giảm xuống còn mười hai.
Thôi thì cá cược vận may đối phương giết đúng mười ba người, chấm dứt chuyện này.
Khuyển Thập Lang cất tấm da người, xua Ngão Thiết thú đi tới trước. Mấy ngàn người trên quảng trường ở trong mắt Tô Kính chỉ là đồ vô dụng.
Hèn gì đám người này không thể thành châu báu, chỉ có thể lây lất trong môn phái nhỏ. Dù là đệ tử gia tộc lớn cũng không vào hạch tâm được, vì tâm linh của bọn họ quá nhỏ bé.
Bởi vì có cơ hội không chết liền buông tha chống cự, thật là không có chút hợp tác giá trị.
Nếu trên chiến trường loại người này là đội bạn của mình thì sớm muộn gì sẽ bị loại người này hố chết. Tô Kính chợt hiểu tại sao phụ thân nhất quyết kêu hắn chiêu mộ người Tô gia.
Trừ độ trung thành đáng tin ra bản tính của người Tô gia là tuyệt đối không bán đứng đồng bạn. Trong lịch sử phát triển của Tô gia chỉ có vài kẻ xấu đếm được trên đầu ngón tay, khi bị vạch mặt thì không sống lâu hơn một canh giờ đã bị mọi người giết.
Bản tính này tích lũy trên vạn năm, trở thành khí chất của người Tô gia. Nếu ngươi không có khí chất đó thì không cho phép ngươi họ Tô.
Nên số lượng đệ tử Tô gia có lẽ chỉ xếp chót hoặc hạng hai đếm ngược lên trong chín gia tộc lớn, thực lực thì vững vàng nằm trong tốp ba.
Vô Ưu công chúa nhìn ra manh mối:
- Tô Kính, đây là chuyện tốt.
Đám người này cầu kiến nàng, đều thật khó coi, hại nàng lãng phí nhiều thời gian ăn mặc cho đám rác rưởi nhìn.
Vô Ưu công chúa ngáp nói:
- Ta muốn đi rồi.
- Ha ha, Vô Ưu nên trao đổi với họ chút để sau này tránh cho bọn họ thành đội bạn cũng là việc rất quan trọng.
Câu này của Tô Kính chỉ quanh quẩn trên đài cao, bên dưới không nghe được.
Tô Mộ dứt khoát nhắm mắt lại, người nơi này nàng không muốn dùng, không muốn gặp ai. Bên Song thành Tô Mộ không thấy loại người như vậy, giao dịch với Chu gia Hành châu mấy lần, đệ tử Chu gia cũng khá.
Thường xuyên gặp người xuất sắc giờ nhìn những thứ này, cảm giác của Tô Mộ giống như lớn lên trong non xanh nước biếc đi đến thành phố ô nhiễm nặng, hít thở cũng khó khăn.
Khuyển Thập Lang siêu thất vọng, dọc đường đi gã giết tám người, không ai cố gắng chống cự, lý do vì gã ăn linh hồn lão nhân, người còn lại thì trực tiếp giết chứ không phá hoại linh hồn, còn có thể chuyển sang kiếp khác.
Ài, gã so với đám người này coi như ở đẳng cấp thấy chết không sờn đi?
- Ca, tiếng rống của Ngão Thiết thú của ca thật hay.
Tô Kính gật đầu nói:
- Trên chiến trường sau tiếng rống này chiến xa xung phong là kẻ địch tan vỡ tinh thần.
Tô Kính nói đến đây chợt nhận ra Ngão Thiết thú là đại sát khí của mình. Vì ý thức chiến đấu của binh sĩ quốc gia Tà Thần cực mạnh, không dễ đầu hàng. Một nhân viên thần chức còn sống thì sĩ khí sẽ không tan vỡ.
Có Ngão Thiết thú thì là máy gian lận trên chiến trường.
Ngão Thiết thú rống một tiếng có thể phá hủy sĩ khí, hữu dụng còn hơn đánh chết bao nhiêu kẻ địch. Vấn đề là Tô Kính không thể giải phẫu Ngão Thiết thú, không lấy được phù văn bổn mạng trong người nó, không thể phân tích nguyên lý tiếng gầm.
Nhiều yêu thú cổ đại thiên phú thần thông không tồn tại như phù văn bản mạng, không thể sao chép, toàn dựa vào huyết mạch di truyền.
Vô Ưu công chúa cũng nghĩ đến điểm này, hơi tiếc nói:
- Đáng tiếc, trên thế giới này có lẽ chỉ còn một con Ngão Thiết thú như vậy.
- Nếu có nhiều thì kẻ địch sẽ nhận ra, không sao.
Tô Kính vừa nói chuyện ngón tay vừa nhúc nhích, gọi Ngũ Lôi Định Thân Châu về Long Xà Bát Cảnh Bình. Còn chưa luyện chế Ngũ Lôi Định Thân Châu đại thành, gặp phải cường giả mặc dù có thể phát huy tác dụng nhưng kẻ địch càng mạnh thì chuẩn bị Ngũ Lôi Định Thân Châu càng lâu. Sau khi đóng đinh luyện khí sĩ vừa rồi Tô Kính không thể triệu hoán Ngũ Lôi Định Thân Châu về, đành kiên nhẫn chờ, mặc cho lôi châu lơ lửng xoay tròn trên không.
Người bên dưới tưởng đâu Tô Kính để lại lôi châu chấn nhiếp mọi người, không biết hắn là bất lực.
- Vô Niệm.
- Có!
- Bảy người kia đâu?
- Ở trong viện bảo vệ thực lực, thực lực của nhóm Tử Đằng quá yếu ớt, ta sợ có người thừa dịp...
- Có sư phụ ở, không cần.
Vô Niệm khuyên nhủ:
- Lâm đại nhân không thể luôn làm mấy việc vặt này, bảo vệ thiếu gia đã đủ, nếu để đại nhân bảo vệ nha hoàn thì là thiếu gia sai.
Tô Kính kinh ngạc sau đó chợt nhớ không thể nói ra việc nha hoàn của mình tu luyện bí pháp Binh gia. Không ai biết thân phận của Lâm Hoành Sơn, gã ở lại đây vì trợ giúp Tô Kính huấn luyện nha hoàn, thuận tiện bảo vệ an toàn của hắn. Tiêu Dao Hầu không để cho Lâm Hoành Sơn đi biên quan bắc vực không phải muốn giảm bớt sức ảnh hưởng trong quân của gã, mục đích là tăng địa vị của Lâm Hoành Sơn trong Hầu phủ.
Có thể theo bên thế tử lâu dài là người Tiêu Dao Hầu tin tưởng nhất, lần sau Lâm Hoành Sơn ra chiến trường có thể trực tiếp thống lĩnh quân đội bốn vạn người, sau khi lập chiến công thống lĩnh hai mươi vạn người cũng không phải là mục tiêu cuối cùng.
Có lẽ Lâm Hoành Sơn không phải soái tài nhưng tuyệt đối là mãnh tướng, Tiêu Dao Hầu yên tâm để gã thống lĩnh sáu mươi vạn người một quân.
Vô Niệm đã chứng kiến Lâm Hoành Sơn cường đại, tôn trọng gã, lời lão khuyên can có lý, Tô Kính không phản bác được.
← Ch. 0492 | Ch. 0494 → |