← Ch.0652 | Ch.0654 → |
Rừng rậm này rộng lớn như vậy, lấy hắn lực lượng Kim Đan tứ trọng, cũng thăm dò không tra được điểm cuối của nó. Mười vạn người ném vào, hiển nhiên là không có lực ảnh hưởng gì. Muốn chinh phục nơi đây, phải chia đều lợi íchcho đám người Tô Kính.
Đối với Luyện Khí Sĩ mà nói, điều này không phải chuyện gì lớn. So với tranh đấu với nhau, chia đều lợi ích, vẫn tốt hơn nhiều.
Tô Kính gật đầu. Đường Hà cũng nhìn ra, cảnh giới Tô Kính thấp nhất, lại là người quyết định trong ba người. Điều này cũng bình thường. Phía sau Tô Kính lại là hai thế lực Tiêu Dao Hầu và hoàng đế bệ hạ.
Tô Mộ là trưởng lão trên danh nghĩa của Tô gia. Địa vị gia tộc của Mộ Ngân Mâu cũng chỉ là dựa vào lão tổ Mộ gia để tăng lên, còn xa mới vững chắc bằng Tô Kính.
Bốn người và khôi lỗi giấy trở lại địa điểm hạ xuống. Máu tươi trên đất đã biến mất, giống như hoàn toàn thẩm thấu vào trong bùn đất.
Đám người Tô Kính nhìn nhau một cái. Khoảng cách giữa bọn họ lại tăng thêm một ít. Đám người Đường Hà mơ hồ vây quanh Tô Kính vào giữa, để tránh hắn bị ám toán.
Đường Hà là theo bản năng. Tô Mộ là tự nhiên mà vậy. Mộ Ngân Mâu biết bộ xương khô khôi lỗi thần binh của Tô Kính đặc biệt thực dụng, tuyệt đối không thể để cho Tô Kính bị thương. Lúc cần thiết, khôi lỗi của Tô Kính có thể xem như là tấm lá chắn thịt cường hãn, yểm hộ cho mọi người lui lại.
Ầm ầm!
Mặt đất còn đang chấn động. Tô Kính nhìn lại về phía mặt đất. Lấy mắt thường có thể nhìn thấy được mức độ mặt bùn đất cuồn cuộn, lên xuống.
Đường Hà nặng nề đập một chùy về phía trong lòng đất. Sau đó liền nghe được một tiếng ngao ô. Không biết thứ gì bị đập trúng, đau đến mức gào lên. Chỉ có điều, ngay lập tức một cây đại thụ bên phải đánh cành cây xuống đầu. Tiếng không khí nổ vang. Mục tiêu chính là Tô Kính.
Tô Kính có chút tức giận. Mình thật sự giống với thức ăn sao? Thế nào mỗi người đều xem mình thành nhược điểm để tiến hành công kích như vậy?
Hắn dễ dàng tránh thoát cành cây này. Nghịch Lân Mâu lóe lên thần quang năm màu, một mâu liền xuyên qua cây đại thụ này. Đại thụ run rẩy. Bị một mâu của Tô Kính đánh trúng năng lượng trung tâm, trong nháy mắt, lá cây trên tán cây liền bắt đầu khô vàng.
Trên cây khô, một gương mặt vặn vẹo xuất hiện, gào thét.
Tô Kính nhấc tay, ra hiệu mọi người không nên hỗ trợ. Tay trái hắn rút ra một thanh trường đao, bỗng nhiên tăng nhanh. Trường đao lên, tia lửa bắn ra tán loạn, giống như có nham thạch nóng chảy lưu chuyển.
Nói như thế nào, đường kính đại thụ này cũng phải năm thước trở lên, lại bị trường đao của Tô Kính chém thành hai đoạn, chậm rãi ngã xuống. Tán cây cực lớn của nó ép tới cây cối xung quanh không biết gẫy bao nhiêu cành.
Năm lá bùa xuất hiện ở chỗ mặt vết cắt của cây đại thụ. Năm lá bùa này hóa thành một lớp da mỏng. Có một quả cầu màu đen muốn lao tới, bị lá bùa của Tô Kính chặn lại.
Tô Kính cũng biết, kẻ địch không sợ uy hiếp. Chỉ là ai cũng động thủ đối với mình, điểm ấy khiến người ta căm tức nhất.
Cho nên Tô Kính đưa tay nắm lấy lá bùa, đồng thời nắm quả cầu này ở trong tay, sau đó ném vào trong Long Xà Bát Cảnh Hồ.
Ở trong Long Xà Bát Cảnh Hồ, Tô Kính gọi về sáu con Yên Chi Long, đồng thời phát động yêu lực, luyện hóa quả cầu kia ở trong Hỗn Nguyên Lô, biến thành một viên Hồn Châu không trọn vẹn.
Tô Kính lấy Hồn Châu ra, nắm ở trong tay, liếc mắt một cái. Trong lòng hắn cũng rất kinh ngạc. Cây đại to này vốn là có linh hồn, không biết vì sao, một phần vật chất cần thiết tạo thành linh hồn biến mất. Sau đó linh hồn sứt mẻ của cây đại to này bồng bềnh ở trong sinh tử, nắm giữ năng lực chiến đấu, cũng có thể tiếp tục sinh trưởng. Chỉ là nó cũng không phải hóa ra thần mộc.
Nếu như linh hồn của gốc cây khổng lồ này vẫn tồn tại, ít nhất là yêu vật cảnh giới Kim Đan tứ trọng. Một cây cành đánh xuống, mình nhất định là không tránh khỏi.
Cường giả Kim Đan nghiền ép người khác, không phải nói là áp chế trên phương diện lực lượng, mà là áp chế tất cả phương diện. Kim đan công kích, tương đương người Tiên Thiên kỳ đánh gần. Người cảnh giới Trúc Cơ có cảm giác tránh không thoát.
Tô Kính gọn gàng dứt khoát giết chết cây đại thụ này. Đám người Đường Hà cũng bắt đầu thanh lý cây cối xung quanh.
Rừng rậm này rộng lớn như vậy, nếu như mỗi cây đều có năng lực công kích như vậy, bọn họ thật đúng là phải chạy thoát thân làm đầu.
Trên mặt đất, bỗng nhiên lại có rễ cây chui ra ngoài, giống như trường thương. Đám người Tô Kính dự cảm chính xác, phản ứng linh mẫn, ngược lại cũng không có vấn đề gì. Nhưng khôi lỗi giấy bị đâm trúng hai lần. Có một khôi lỗi giấy đã ngã xuống.
Khôi lỗi giấy này dứt khoát sử dụng độn thuật chui về phía trong lòng đất, sau đó lại bốc cháy lên.
Không biết bao nhiêu rễ cây bị khôi lỗi giấy này thoáng cái thiêu đốt thành than. Tô Kính lại lấy ra một tấm phù, hóa thành khôi lỗi giấy. Đồng thời hắn để cho tất cả khôi lỗi giấy đều thu hồi trang bị áo giáp trên người. Tất cả đều là do phù văn biến hóa ra, tuy rằng càng linh hoạt, nhưng sau khi bị thương, lại khó có thể tiếp tục.
Tô Kính lấy mười bộ, để cho khôi lỗi giấy tự mình làm thay. Đường Hà nhìn thấy mà hâm mộ.
Tuy rằng sức chiến đấu của khôi lỗi giấy còn xa mới bằng được Thần Đan của hắn, nhưng nếu như Thần Đan của hắn bị giết, tổn thất lại rất lớn. Giá trị khôi lỗi giấy của Tô Kính kém xa so với Thần Đan, tổn thất mấy vạn một con, cũng không giống như một viên Thần Đan của hắn.
Luyện Khí Sĩ cũng không phải đều là người lý trí. Thật ra Tô Kính càng hâm mộ Đường Hà hơn.
Bản thân Thần Đan cũng có giúp đỡ đối với tu hành. Sức chiến đấu lại đủ cường đại. Sau khi bản thân tiến giai, có thể tiếp tục nâng cao lực lượng của Thần Đan.
Một mình Đường Hà lại tương đương với bảy cường giả Kim Đan tứ trọng.
Tô Kính thật vất vả lấy một bộ xương khô khôi lỗi thần binh, còn là do bí pháp Binh Gia chế luyện ra, không có liên quan đến Tô gia.
Trong bầu trời, có tiếng kêu to đầy thê lương truyền đến. Đám người Tô Kính vận dụng lực lượng thần thức đảo qua, lại kiểm tra được, trong bầu trời có một rắn mối cực lớn, với bảy màu sặc sỡ vỗ cánh, nhanh như tia chớp bay tới.
Trên con rắn mối này có một chiến sĩ trẻ tuổi đang ngồi ngay thẳng.
Trên người chiến sĩ này mặc áo giáp kim loại chạm rỗng. Ngoại trừ chỗ đốt ngón tay, còn lại gần như là một khối.
Hoa văn trên khôi giáp này chỉ có phân nửa có chứa mùi trận pháp, còn có nhiều đường vân, ở trên phương diện biểu diễn là một loại thẩm mỹ kỳ lạ. Loại vẻ đẹp này có Thiên Đạo bám lên, chấn động lòng người.
← Ch. 0652 | Ch. 0654 → |