← Ch.0929 | Ch.0931 → |
Bọn họ không phải là thương kỵ binh, thế nhưng trường đao trong tay chỉ dài chừng hơn một trượng, phía trên có phong mang bắn ra. Một đao đâm ra chẳng khác nào là xuyên, thậm chí còn có thể xuyên quan thân thể của hai người a.
Ảo ảnh mũi tên hình tam giác hung hăng va chạm với đám người, bay đi về phía hai bên chính diện đám người.
Một đứa bé chỉ cao có ba thước đột nhiên lăn một vòng ở trên mặt đất, đánh về phía chiến của một kỵ binh mã. Lại mở miệng cắn một cái vào đùi ngựa. Ảo ảnh thể đánh bay người bình thường lại bị nó nhẹ nhàng xuyên qua.
Trong miệng đứa bé này, hàm răng sắc bén, giống như bên trong là những cái giũa vậy, làm cho trong lòng người ta không khỏi phát run.
Kỵ binh trên lưng ngựa lật tay đánh ra một thương, một thương quật ra. Đứa bé kia lập tức bị mũi thương xuyên thấu qua cột sống. Trên mặt vẫn còn hiện lên vẻ giãy dụa, trong miệng phát ra thanh âm vang dội. Hai mắt thì đã là một mảnh đỏ tươi.
Khinh kỵ phía sau cũng đã đi tới hai cánh, bắt đầu vương cung bắn ra. Trường đao của bọn họ không có khủng bố như kỵ binh hạng nặng, cho nên lúc đối mặt với loại địch nhân này cũng không muốn tới gần, chẳng qua chỉ đứng ở phía xa bắn tên mà thôi.
Từng mũi tên xuyên qua thân thể của thôn dân, gim những thôn dân đang nổi điên phản kích này xuống mặt đất. Trên mũi tên còn có một loại gai ngược bằng kim loại, làm cho địch nhân rất khó có thể rút ra được mũi tên bằng kim loại.
Luyện Khí sĩ đứng ở trên chiến xa, tìm kiếm khắp nơi. Ở trong cái thôn này nhất định sẽ có Tà Thuật sư, có lẽ là đang ở nhà dưỡng lão mà không phải là Tà Thần phái mà đến. Đẳng cấp của Tà Thuật sư này nhiều nhất cũng chỉ giống như hắn mà thôi. Chỉ cần không trúng ám toán, dưới sự phối hợp của binh lính cũng rất dễ đánh chết được Tà thuật sư của đối phương.
Luyện Khí sĩ không dám thả thần niệm đi quá xa, sợ trúng ám toán, trong tay của hắn nắm chặt một khỏa Định Thần phù, bất kỳ loại công kích nào như sóng âm cũng sẽ không thể một lần đánh tan được hắn.
- Giết!
Hai mươi kỵ binh hạng nặng đã gặp đám người kia. Dưới chân tọa kỵ lóe lên tia sáng, xoay người rồi dùng tốc độ như lúc trước vọt trở về. Trong tay thôn dân không biết từ lúc nào đã có thêm đoản đao, cả đám liều chết lao tới.
Đám kỵ binh hạng nặng lại lần nữa kích thích trận pháp, dưới chân tọa kỵ, đất đai bắt đầu chấn động, có một đám gợn sóng tản mát ra. Khiến cho những thôn dân này nhất thời ngã trái ngã phải.
Chiến xa đã ngừng lại, cách chiến trường rất gần. Nơi này tương đối trống trải, ở phía trước bên trái, trong một tiểu viện nhỏ sau một tảng đá phát ra một tiếng thở dài vang vọng.
- Các ngươi, rốt cuộc cũng đã tới.
Từ trong viện có một lão giả đi ra, người mặc trường bào màu đen, tay cầm mộc trượng, ánh mắt của hắn nhìn về phía Luyện Khí sĩ ở trên chiến xa.
Tên Luyện Khí sĩ kia lãnh đạm nói:
- Tà Thuật sư?
- Tà thuật? Ha ha.
- Ngươi nói ngôn ngữ của Đông Tần?
Luyện Khí sĩ kia bỗng nhiên có chút kỳ quái hỏi một câu.
- Hừ, có gì là kỳ quái cơ chứ? Người phụng dưỡng thần linh, ngôn ngữ từ trước cho tới nay đều không phải là vấn đề. Ngươi nói ta là Tà Thuật sư, tự cho mình rất chính nghĩa hay sao? Nếu như ngươi chính nghĩa, tại sao lại tru diệt phụ nữ và trẻ em?
Vẻ mặt lão giả này tràn ngập vẻ phẫn hận.
Luyện Khí sĩ cười to, nếu như địch nhân không chỉ trích thì trong lòng hắn còn có chút không đành lòng. Thế nhưng hiện tại, một chút không đành lòng này cũng đã biến mất sạch sẽ.
- Nếu ngươi để cho bọn chúng tham dự chiến tranh, như vậy bọn chúng cũng đều là địch nhân của chúng ta. Khi đối mặt với địch nhân, ngươi muốn ta làm thế nào đây?
- Nếu như các ngươi không đến hòn đảo này, như vậy sao bọn họ lại bị cuốn vào chiến tranh cơ chứ?
- Ngừng, ngươi định lừa gạt ai vậy? Vừa rồi ngươi cũng đã nói, rốt cuộc các ngươi cũng đã tới, lời này là có ý gì?
Lão giả Tà Thuật sư kia cắn răng nói:
- Chủ nhân ta nói, người khinh nhờn tà ác sẽ bước lên địa bàn của chúng ta, cướp đi tất cả mọi thứ của chúng ta. Mà chúng ta không nên trơ mắt nhìn, phải chuẩn bị vũ khí, tùy thời cũng có thể đồng quy vu tận với địch nhân. Vốn ta kỳ vọng những chuyện này sẽ không xảy ra. Thế nhưng quá đáng tiếc, chủ nhân ta nói không sai một chút nào. Các ngươi chính là ma qủy không có một chút nhân tính nào.
- Chúng ta là ma quỷ?
Luyện Khí sĩ này mở to mắt, chỉ vào đất đai phía dưới chiến xa rồi nói:
- Phía dưới này chôn cái gì ngươi có biết không? Nếu như chúng ta không đến giết sạch các ngươi, như vậy sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày, các ngươi sẽ tích góp từng tí một, có được đầy đủ lực lượng sẽ quang minh chính đại đi tới giết chúng ta.
- Sẽ không, chủ của ta rất là nhân từ.
Lão giả kia nói.
- Ngươi nói chúng ta có lựa chọn nào khác hay sao?
- Dĩ nhiên là không, chỉ có người không tin thờ chủ của ta thì mới có thể bị trừng phạt.
- Không tin thờ chủ của ngươi thì sẽ bị trừng phạt? Này là đạo lý chó má gì vậy!
Luyện Khí sĩ này giận dữ, ngay sau đó sắc mặt lại trở nên bình thản, hắn nói:
- Đạo lý này không sai.
Lão giả mới này vừa mới chuẩn bị động thủ thì bỗng nhiên toàn bộ sơ hở của Luyện Khí sĩ này lại biến mất, tâm tình bình phục. Khiến cho lão giả này cũng vô cùng kinh ngạc.
- Đạo lý của Tà Thần các ngươi có chút chính xác, bất quá đối với người Đông Tần chúng ta mà nói, người không tin thờ chúng ta, còn có thần, đều sẽ phải chết. Chúng ta không có đạo lý nào hết, cho nên... Giết sạch bọn họ!
Lần này Luyện Khí sĩ nói với trên không trung.
Trong không trung, nhưng, Phù Không chiến hạm nho nhỏ bỗng nhiên dần dần hiện ra, lại hướng về phía lão giả kia, bắn ra Kích Quang phù văn.
Kích Quang phù văn đủ mọi màu sắc lập tức bao phủ lão giả kia lại. Trên mặt lão giả này hiện lên vẻ thống khổ, thân thể từ từ hạ thấp, đồng thời dưới chân cũng có một vũng máu tươi.
- Đây là các ngươi ép ta.
Trên mặt lão giả này trong nháy mắt hiện lên hơn trăm cái nếp nhăn, sắc mặt vốn ửng hồng của hắn hiện tại đã trở thành một mảnh xám trắng. Ở trong lòng bàn tay của hắn có môt khỏa trân châu màu đen chảy xuống.
Khỏa trân châu này rơi xuống đất, lăn lộn ở trên mặt đất mấy cái, sau đó lập tức chui vào bên trong đất bùn.
Oanh!
Ma Tinh Pháo ở trên bầu trời bắn xuống, cho dù chỉ là Ma Tinh Pháo loại mô hình nhỏ, thế nhưng mục tiêu cũng chỉ là những phòng ốc bình thường được kiến tạo từ đá. Một pháo này lập tức đánh sập phòng ốc, bụi mù tức thì tràn ngập.
← Ch. 0929 | Ch. 0931 → |