← Ch.0112 | Ch.0114 → |
Lĩnh thanh trường kiếm mới từ Đạo Binh Ti thì không bằng thanh kiếm được hoàng đế ban tặng, có là đẳng cấp pháp khí tuyệt phẩm cũng vô dụng trong tay gã.
Tô Kính ở trong nhà tu dưỡng ba ngày, hắn không làm chuyện gì liên quan đến việc tu hành. Mỗi ngày Tô Kính chỉ chơi cờ, nghe cầm, đi dạo một lúc trong viện tử, giữa trưa ngủ một giấc.
Đại Quản Gia phái người đưa cái hòm của Nguyên Thùy Vũ đến, Tô Kính đặt nó trong phòng mình.
Không có chân khí, chỉ có lực lượng thần thức, Hoàng Đình Thần Ngọc hóa thành yết hầu nên không thể mở không gian trong ra. Trừ phi Tô Kính phục hồi trình độ chân khí của luyện khí sĩ Tiên Thiên kỳ, không thì hắn như người bình thường không thể sử dụng đạo khí này.
Ngày thứ bốn, Lâm Hoành Sơn kêu Tô Kính đi. Một đám thân binh rầm rộ theo sau Tô Kính, cùng hắn đến viện tử của Lâm Hoành Sơn. Gã không khách sáo, trực tiếp nhốt đám thân binh ngoài cửa.
Thủ lĩnh thân binh không chịu.
Lâm Hoành Sơn bèn nói:
- Là ta cứu thế tử ra, các ngươi có vào hết trong hòm kia cũng chỉ có thể chịu chết.
Vẻ mặt thủ lĩnh thân binh xấu hổ tức tối nhưng cuối cùng mang người lui ra ngoài, để lại Lâm Hoành Sơn và Tô Kính.
Lâm Hoành Sơn đưa Tô Kính vào phòng, dùng Thiên Địa Luân che chắn cảm giác bên ngoài.
Lâm Hoành Sơn nói với Tô Kính:
- Ba ngày này ta bận củng cố cảnh giới, hiện giờ Bạch Hổ nguyên thai đã thành hình bước đầu, còn đẳng cấp của ngươi?
- Sư phụ, mấy ngày nay rảnh nên đệ tử suy nghĩ chút chuyện.
- Nghĩ chuyện gì?
- Về tu hành, ta đặt trọng điểm ở Đạo Môn hay Binh gia tốt hơn?
Lâm Hoành Sơn cười hỏi:
- Tô Kính, ngươi tu hành là vì cái gì?
- Đương nhiên là vi trường sinh!
- Đó là tất nhiên. Thanh Minh Chân Giải, người tu hành môn thuật đạo này cũng có nhiều người thành tiên. Nếu như ta là ngươi sẽ chú trọng môn đạo quyết này, nhưng...
- Long Xà Đồ Lục?
- Không sai, hiện tại thân thể của ngươi đúc lại, thịt, kinh mạch rất yếu ớt. Tựa như tờ giấy trắng, nếu ngươi tu hành Long Xà Đồ Lục thì sau này bí pháp Binh gia của ta hay Thanh Minh Chân Giải của phụ thân ngươi đều chỉ là làm nền. Lúc trước ta truyền dạy bí pháp Binh gia cho ngươi ít có thủ đoạn điều tức là vì sợ xung đột với Thanh Minh Chân Giải. Thanh minh chân khí thoạt trông yếu ớt nhưng thật ra vô cùng bá đạo, ngươi nhìn phụ thân của ngươi là biết.
Tô Kính gật gù. Tiêu Dao Hầu Kim Đan lục trọng, phát ra áp lực rất khó tả. Tô Kính ở trước mặt Tiêu Dao Hầu lâu chút đã cảm giác ngộp thở, thật sự bị nghẹt thở. Miễn Tiêu Dao Hầu muốn, người đến gần gã mười trượng nếu không đến cảnh giới Kim Đan sớm muộn gì sẽ bị áp lực đè chết.
- Bây giờ ta sẽ cho ngươi lại vào Long Xà Đồ Lục, tu hành lại long xà chân khí.
Long xà chân khí của Tô Kính đã hóa thành con mắt trái, phù lục trên Lục Đạo Thần Giám đã mờ tan, không thể quan sát nữa. Hơn nữa long xà chân khí biến ra mắt trái vì thần binh luyện cốt nên không giống long xà chân khí cũ chút nào, không thể chuyển hóa lại.
- Trước đó ta phải tăng mạnh thân thể cho ngươi, thịt, kinh mạch của ngươi quá yếu ớt, trực tiếp tu hành long xà chân khí sợ là sẽ nổ tan xác...
Lâm Hoành Sơn chợt nhớ đến dù cơ thể Tô Kính có nổ nát cũng không chết được.
Tô Kính do dự nói:
- Sư phụ, bên ngoài có nhiều người...
Tô Kính tu luyện Huyết Nhục Luân, dù Lâm Hoành Sơn hỗ trợ che chắn dao động nguyên khí cũng khó giấu người bên ngoài.
- Ha ha ha!
Lâm Hoành Sơn cười khẽ:
- Bạch Hổ nguyên thai của ta thành hình là cơ duyên lớn, hơn nữa lần này được sáu môn thần thông, ngươi đừng lo.
Nói rồi một ảo ảnh chậm rãi ngưng thực sau lưng Lâm Hoành Sơn, hình thành một Bạch Hổ vương tọa cao lớn. Lưng dựa có cái đầu cọp dữ tợn sống động như thật, lạnh lẽo khiếp người, trắng tinh khiết.
Lâm Hoành Sơn ngồi lên Bạch Hổ vương tọa, ngón tay chỉ đằng trước. Tô Kính cảm giác không gian xung quanh mình nhanh chóng khuếch trương, rõ ràng còn trong phòng nhưng hoàn cảnh xung quanh hắn đã hoàn toàn thay đổi.
Sương tuyết phủ đầy đất, bầu trời xanh biếc, gió rít bên tai như mấy vạn con thần long đang gầm rống. Nếu Tô Kính không có Lục Đạo Thần Giám bảo vệ linh hồn thì đã xỉu.
Lâm Hoành Sơn mở ra không gian chẳng có chút vật sống, một mảnh túc sát.
Lâm Hoành Sơn nói:
- Trừ phi phụ thân của ngươi vào căn phòng này, nếu không những người khác trong Hầu phủ không thể nhìn thấu kết giới Bạch Hổ của ta.
Lâm Hoành Sơn từ vòng tay ném ra một miếng thịt to đập xuống đất, nhảy lưng tưng. Cục thịt to trăm trượng, màu tím đỏ như mới bị giết, bị lột da, cục thịt vẫn ngọa nguậy không ngừng.
Lâm Hoành Sơn vung tay lên:
- Lên đi.
Tô Kính thân bất do kỷ rơi xuống giữa cục thịt.
Tô Kính mới nghĩ thế này quá ghê tởm, cục thịt chợt nứt ra cái khe nuốt hắn vào. Máu ấm áp chui vào miệng mũi Tô Kính, máu không tanh hôi ngược lại thoang thoảng mùi thơm.
Tô Kính không có cách nào chống cự. Lâm Hoành Sơn ngồi trên Bạch Hổ vương tọa vẽ từng thần văn trong không khí rơi vào cục thịt. Tô Kính cảm giác vô số lực lượng cuồng bạo hình thành các vòng xoáy chui vào người mình.
Lúc này Tô Kính mới biết không thể hôn mê là bi kịch. Cơ thể được cải tạo quá bá đạo, Lâm Hoành Sơn không muốn giảm bớt đau đớn cho Tô Kính. Dù sao đệ tử Binh gia tôi luyện tâm chí, những thứ này là cần thiết. Tô Kính chịu đựng càng lâu càng được nhiều ích lợi.
Đau đớn còn khổ sở hơn lúc trước Tô Kính bị đốt hết máu thịt, cục thịt to chui vào người hắn, chủ động cho hắn nuốt, dung hợp sinh thành khí quan càng mạnh mẽ.
Trước giờ bí pháp Binh gia không có hai chữ dịu dàng, ít ai chịu đựng được thần binh luyện cốt. Không mấy người hoàn thành Huyết Long Biến này được. Mọi người thà tu hành chậm chạp, nâng cao tố chất thân thể chứ không muốn dùng thủ đoạn bá đạo một lần xong hết như thế.
Nếu vì vậy mà tổn thương linh hồn của mình thì không đáng giá, hơn nữa Huyết Long Biến đốt tiền còn kinh khủng hơn Đạo Môn luyện đan. Thịt trăm trượng, bên trong có biết bao nhiêu thiên tài địa bảo, tinh hoa yêu thú. Có nhiều thứ như thế nếu dùng từ từ đủ cho một chi nhánh nhỏ Binh gia tu hành vài năm.
Binh gia không giàu như Đạo Môn nên trừ phi là nhân vật siêu quan trọng, không thì chẳng ai nỡ dùng loại thủ đoạn này nâng cao thực lực.
Thịt to trăm trượng, dày trên mười hai trượng, nhiều thịt như thế muốn nhét vào người Tô Kính, hắn không đau đớn mới kỳ.
Cổ họng Tô Kính phát ra tiếng gầm gừ kỳ dị:
- Ư... gru!
← Ch. 0112 | Ch. 0114 → |