← Ch.1185 | Ch.1187 → |
- Ngươi nghĩ nhiều.
Lưu Bạch thành chủ Kha Tư Đạt Ân cỡi trường kiếm bên hông xuống, hắn bước lên tế đàn.
- Không, là ngươi nhìn thấy quá ít. Ngươi tới, nhất định là ý của quốc vương bệ hạ ah?
- Đúng vậy.
- Quang Minh đế quốc bên kia ban thần ân chưa đủ cho nên hi vọng thông qua chiếm đoạt Phạm quốc khuếch trương lực lượng của bọn chúng chống cự Đông Tần công kích. Ngươi nhìn quân đội ngoài thành đi, Phạm quốc chúng ta có thể ngăn cản được không?
- Chúng ta? Phạm quốc?
- Đương nhiên, ta sống ở Phạm quốc, là con của một thợ làm bánh mì. Tâm ta vĩnh viễn thuộc về Phạm quốc.
- Nếu như Phạm quốc hàng, ngươi còn trung với Phạm quốc không?
Lưu Bạch thành chủ lãnh đạm nói.
- Phạm quốc hàng hay không hàng đều là Phạm quốc. Với ta mà nói không có khác nhau.
- Nếu như Phạm quốc đầu nhập vào Quang Minh đế quốc thì sao?
- Ta nói rồi, không có khác nhau.
Đại tế tự khoát tay, hắn đứng trên tế đàn cúi âầu nhìn Lưu Bạch thành chủ.
- Ngươi phục tùng với quốc vương hay là quốc gia?
Lưu Bạch thành chủ hỏi thăm.
- Quốc gia.
- Chỉ cần quốc vương diệt giáo tông tại vương thành. Ngươi...
- Ta không nghe thấy.
Đại tế tự mỉm cười nói.
- Tốt, ta làm sao tin ngươi?
- Ta ra khỏi thành đi nói chuyện với người Đông Tần đế quốc, bảo bọn họ...
- Bọn họ chịu sao? Chuẩn bị lâu như vậy, đầu nhập lớn như vậy!
- Ta cho bọn họ tọa độ một quặng mỏ, bảo bọn họ đi lấy quặng trước. Biểu hiện chút thành ý vẫn rất dễ dàng. Ngươi bây giờ có thể đi trả lời quốc vương.
Lưu Bạch thành chủ gật đầu, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh, nói chuyện với đại tế tự rất ngắn nhưng toàn thân hắn như bị quang minh xuyên thấu, đại tế tự tuyệt đối cường đại hơn truyền thuyết. Ít nhất dùng lực lượng quang minh hắn đã là nhân vật số một số hai trong Phạm quốc.
Chính mình có thành Lưu Bạch gia trì còn có cảm giác tùy thời bị giết. Thân vệ bên ngoài đứng trước thập tự giá cũng uổng công.
- Ta đi đây.
Đại tế tự mỉm cườ bayi lên không, hắn hóa thành hào quang xuyên qua mái vòm và biến mất.
Hai chân Lưu Bạch thành chủ chết lặng, hai cánh tay nắm thật chặc. không mở ra. Hắn bị ép giải kiếm, đến bây giờ mới hiểu cho dù có trường kiếm thì hắn cũng không có biện pháp giết chết đại tế tự.
Thập tự giá căn bản không phải thủ đoạn mạnh nhất của đại tế tự. Mạnh nhất là bản thân đại tế tự.
Tô Kính ở ngoài thành, hắn nhìn quân đội đang tiến lên, bỗng nhiên trung tâm thành Lưu Bạch có một đạo hào quang bay tới, hơn nữa bay tới trơớc chiến xa của mình.
Tô Kính không chút do dự cầm Bạch Hổ thương kỳ trong tay, mũi thương chỉ về phía trước, chỉ vào nam tử trẻ tuổi mặc áo bào trắng trước mặt.
- Ta là An, đại tế tự thành Lưu Bạch.
Nam tử trẻ tuổi mỉm cười nói với Tô Kính.
- Ta là Tô Kính, chủ soái minh quân quân viễn chinh Đông Tần.
Tô Kính bình thản địa trả lời.
- Muốn đánh một trận trước không?
Nam tử tự xưng là An giơ tay lên, trong tay hắn xuất hiện bản sách dày, bìa sách có văn tự hoàng kim đang lưu chuyển.
- Ngươi rời khỏi thần điện khẳng định không phải vì đánh một trận đơn giản như thế.
- Ân, ta tới thỉnh cầu ngươi tạm thời lui binh.
- A, có thể ah.
Tô Kính nói.
- À?
- Chỗ tốt đâu?
Tô Kính hỏi.
- Thì ra là như vậy, chỗ tốt chính là ta đang đợi kết quả bên phía vương thành, nếu như vương thành chuẩn bị đầu hàng thì thành Lưu Bạch sẽ đầu hàng, không cần ra tay cũng tới tay, còn có cả Phạm quốc. Nếu quốc vương bên kia xử lý không tốt... Đến lúc đó, chúng ta lại quyết nhất tử chiến a.
- Chuyện này không được, ngươi nghe qua một câu không vậy?
- Nói cái gì?
- Không thấy con thỏ không thả ưng.
Trong Bạch Hổ thương kỳ của Tô Kính tỏa ra sát khí vô cùng nặng nề, lĩnh vực của hắn mở ra, áo bào của đại tế tự không gió tự bay, thân thể hắn như tượng sáp ngưng giữa không trung.
Nội tâm An nặng nề, chủ soái đối phương đứng trên chiến xa đối mặt với mình căn bản không có sợ hãi, trong chiến xa còn có mấy người yếu hơn chủ soái một ít, kết hợp trận pháp trong chiến xa có thể làm sức chiến đấu của chủ soái gia tăng cả chục lần.
Còn thương kỳ của đối phương nhìn cũng có chút cổ quái, phía trên có một khối bảo thạch giống như con mắt đang nhìn mình, dường như trong thương kỳ có thiên quân vạn mã, tùy thời sẽ giết ra chém giết mình.
Hắn không hề mỉm cười, biểu lộ nghiêm túc, hắn như tiểu nương tử nhìn tướng công về nhà.
- Các hạ, ta cam đoan, thành Lưu Bạch từ giờ trở đi sẽ bảo trì trạng thái này, tuyệt không phản kích, binh sĩ và trang bị cỡ lớn của ngươi có thể giữ nguyên vị trí. Ta còn có thể chỉ ngươi tọa độ núi quặng, trong núi có loại đá mà người Đông Tần ưa thích, phẩm chất rất cao. Những điều kiện này có thể sao?
- Phẩm chất, cao bao nhiêu?
- Cao so với ngọn núi này.
Tô Mộ gật đầu, nói:
- Có thể, vương thành bên kia cần bao nhiêu thời gian?
- Ba ngày, ba ngày sau đó vào lúc này, nếu như ta còn không có hồi âm với ngươi, ngươi có thể sớm động công kích.
An bình tĩnh nói một câu.
- Ta thêm một điều kiện."
Nhìn An trước mặt và thương kỳ chấn động.
An cười khổ nói:
- Nhất định phải đánh một lần sao?
- Chỉ một chút, ta sẽ không đả thương ngươi.
Tô Kính không từ chối, lực lượng hội tụ trong thương kỳ chỉ vào An.
Hắn phải biết cảnh giới của đại tế tự là gì, thực lực cường đại ra sao.
An mở sách trong tay ra, đầu chui vào trong sách, lưỡi thương của Tô Kính đâm tới thì quyển sách đã biến mất.
- Giảo hoạt.
Tô Kính cũng bất đắc dĩ, đối phương độn thuật quá kỳ dị, lúc đến đã kỳ dị. Bộ sách kia chỉ sợ là tồn tại đạo khí tuyệt phẩm gần với tiên khí.
ại vị trí An biến mất có một văn tự, nó thuyết minh vị trí. Nếu Tô Kính cưỡng ép công kích có lẽ sẽ lục lọi ra vị trí không gian đối phương đào tẩu, nếu phá hư văn tự sẽ biến mất.
Một quặng mỏ, khắp nơi là ngọc thạch cao cấp?
Đối phương trốn không phải sợ mình, át chủ bài của mình chính là bốn vạn lẻ một Bạch Hổ thần binh, sau khi thiên địa hình thành, uy lực của Bạch Hổ thần binh cũng tăng lên ba thành. Lực lượng bộc phát toàn bộ sẽ đánh bại đối thủ.
Chiêu độn thuật này làm Tô Kính hiểu ra, muốn giết chết đối phương là chuyện vô cùng gian nan.
Trừ phi mình và Tô Mộ liên thủ, lợi dụng Thái Sơ Lôi Vực của Tô Mộ phong tỏa tất cả lộ tuyến đào tẩu của đối phương, hai người hợp lực ra tay mới có thể đánh chết đại tế tự.
Chính mình và Tô Mộ liên thủ mới là lực lượng cường đại nhất trong minh quân, chỉ đối phó đối phương còn không đáng.
← Ch. 1185 | Ch. 1187 → |