← Ch.1194 | Ch.1196 → |
Tô Kinh chẳng muốn xem chiến đấu, hắn dùng Quan Tinh Thuật quan sát dấu vết, tìm kiếm tung tích của giáo chủ khu.
Trong mắt Tô Kính có một đạo năng lượng quang minh thuộc tính phóng lên trời, bay thẳng lên không trung vạn trượng.
Giáo chủ khu vực vì trốn chạy để khỏi chết, hắn bốc lên phong huyển, không trung vạn trượng vô cùng nguy hiểm, khả năng bị sét đánh phi thường đại. Hiện tại âầu trời không phải nắng ráo, bay cao như thế sợ mình đuổi theo.
Tô Kính chỉ vào bầu trời, nói với Lưu Bạch và An:
- Tên giáo chủ đã trốn, đuổi theo hay không?
Lưu Bạch và An đều chần chờ, Tô Kính cười nói:
- Thực nguy hiểm, có thể trốn vào chiến xa, chiến xa này cũng không sợ sét đánh gì đó.
- Tốt!
Lưu Bạch rút trường kiếm ra, nói:
- Ta cùng An lên trước, nếu không được đại nhân lại lên.
Tô Kính thúc dục chiến xa. Cự nhân chiến xa bay thẳng vào bầu trời.
Giáo chủ khu của Văn thành sở bị địch nhân chú ý cho nên không dùng thôi quang ảnh xuyên thẳng qua hư không, mà là dùng năng lực phi hành bình thường, bay lên không trung bị Tô Kính đuổi theo, giáo chủ khu phát hiện, thân thể hắn hóa thành hào quang bay đi.
Tô Kính ngồi cự nhân chiến xa lập tức đuổi theo sau lưng giáo chủ khu.
Tên giáo chủ khu dừng bay và quay người lại, hắn bình tĩnh nhìn đám người Tô Kính.
- Đã không chịu đầu hàng, vì cái gì không chết trận tại Văn thành chứ?
Tô Kính nhìn giáo chủ khu, hắn ưa thích người tử chiến, hắn vô cùng chán ghét vì đuổi theo rất mệt a.
- Các ngươi không muốn biết thành chủ Văn thành đi nơi nào?
- Không muốn, dù sao ngươi sẽ không nói.
- Hắn bị ta đưa đi quang minh luyện ngục, ha ha ha, xem các ngươi làm sao giao phó với Phạm quốc!
Giáo chủ khu cười như điên, trong tay hắn xuất hiện mộc trượng.
Nếu không nhìn hình thể, chỉ nhìn chiều dài thì mộc trượng chính là trường thương..
An tiến về phía trước một bước, hắn bước ra khỏi cự nhân chiến xa và quát:
- Giao cái rắm, không phục thì chết.
Trong khi nói chuyện thập tự giá nện xuống, thập tự giá còn cao hơn thân thể của hắn, hắn dùng một tay vung vẩy vô cùng quái dị.
Giáo chủ khu lùi về phía sau, mộc trượng dài bộc phát hào quang vạn trượng, trong tay trái của An xuất hiện quyển sách dày, thập tự giá màu vàng bay lên, oanh, nó đâm thẳng vào ngực của giáo chủ khu.
Mộc trượng thi triển thần thuật cũng kết thúc..
- So gạt người, ta thừa nhận không bằng ngươi, so đánh nhau? Con mẹ nó ngươi đi chết đi!
An bắt đầu nói tục, thập tự giá ngừng của hắn dừng một chút, thần bộc phía trên thân thể cháy đen mang theo khóa sắt nhào vào người giáo chủ khu. Thần bộc há miệng và ra sức cắn xé, cắn cổ giáo chủ khu một lỗ thủng lớn.
Tô Kính nhìn mà rét run, khốn kiếp! An là người dùng lực lượng quang minh sao?
Hắn không hiểu Quang Minh thần thuật, thông qua Quan Tinh Thuật lại nhìn ra An đang sử dụng thủ đoạn nô dịch. Tên thần bộc đã chết, linh hồn bị giam cầm trong thân thể, sau đó buộc chặt vào thập tự giá, những khóa sắt kia xem quy tắc cũng không giống thứ quang minh.
An đầu hàng mình là đúng, tiếp tục dừng lại trong Quang Minh thần điện, dùng không bao lâu sẽ có người nhìn ra hắn là dị đoan.
Xoạt!
Thân ảnh Lưu Bạch xuất hiện sau lưng giáo chủ khu, trường kiếm quét ngang bị mộc trượng ngăn cản, nó khảm vào mộc trượng không rút ra được.
Thân thể Lưu Bạch vặn vẹo quỷ dị, đầu gối của hắn nện từ trên xuống vào vai giáo chủ khu. Trên đầu gối của hắn có đấu khí bộc phát hình thành bộ dạng ma thú.
Va chạm này làm xương cốt giáo chủ đau đớn, đau đến mức mộc trượng bay ra ngoài.
Thực lực của hắn tương đương An, bị vây công đương nhiên không địch lại. Mộc trượng rời tay, giáo chủ khu biết muốn thắng là không thể nào. Thân thể của hắn hóa thành hào quang, hắn muốn chạy trốn.
Sau lưng Tô Kính, Bạch Hổ thương kỳ tỏa ra hào quang khắp bốn phía, một con bạch hổ to lớn xuất hiện, thân thể giáo chủ khu bị hào quang bao phủ và khôi phục bộ dạng nhân loại, trên người đã có vô số miệng vết thương, máu tươi bắn tung tóe khắp bốn phía.
Bạch Hổ Thần Vực cưỡng ép bức bách hắn ra khỏi trạng thái quang thứ nguyên, không có lập tức chết đi là vì tín ngưỡng của hắn thâần túy.
Tô Kính cười nói:
- Các ngươi đánh thật tốt, ta cũng không cho phép ngươi trốn. Đánh không lại thì đi chết đi.
Thần quang trên người giáo chủ khu tỏa sáng, tất cả miệng vết thương đều co rút lại và chữa trị. Đẳng cấp của hắn thi triển thần thuật cao cấp, năng lực trị liệu còn mạnh hơn luyện khí sĩ không ít.
Nội tâm giáo chủ khu hoảng sợ càng ngày càng mãnh liệt, bởi vì thương thế sau khi trị liệu, lực lượng quang minh chứa đựng trong người hắn giảm bớt tới phân nửa.
Đầu bạch hổ kia nhìn chằm chằm vào mình, trong mắt của nó mang theo sát khí vô cùng sống động.
Hắn mới hiểu ra, trong Bạch Hổ Thần Vực, hắn muốn mượn nhờ lực lượng Quang Minh thần là không thể nào, chỉ có thể động dụng lực lượng quang minh trong thân thể.
- Tha ta một mạng!
Trên người giáo chủ khu xuất hiện áo giáp màu trắng, chức nghiệp giả pháp hệ đều có thể phóng thích kỹ năng quang minh giáp trong vạn trong không một. Hắn dùng phương pháp này bày ra giá trị của mình.
- Quốc vương Phạm quốc muốn xem quyết tâm và thực lực của ta. Cho nên ngươi phải chết.
Tô Kính nói với giáo chủ khu.
- Ta có thể thả thành chủ Văn thành.
- Không cần, ngươi giết hắn, ta còn tiết kiệm một khoản tiền.
Vẻ mặt Lưu Bạch thành chủ tối tăm, nghĩ thầm ngươi nói như vậy không cân nhắc tâm tình của ta sao? Cũng không sao cả, nếu Tô Kính có thể bị uy hiếp mới là lạ. Tô Kính đến nơi này cũng không phải thuyết phục nhân dân Phạm quốc, hắn sử dụng vũ lực chinh phục đấy.
Tao ngộ của Bạt Lực hoàng triều làm mọi người biết rõ, thú nhân đã bi diệt.
- Ta nguyện ý kính dâng linh hồn!
Giáo chủ khu chưa dứt lời, thập tự giá màu vàng biến mất lại ngưng tụ trên người hắn và xâm nhập thân thể.
- Người khinh nhờn quang minh ah, ngươi vĩnh viễn bị đóng đinh vào thập tự giá và thừa nhận quang minh tẩy lễ!
Nghe được An nói như vậy, giáo chủ khu tức giận muốn thổ huyết, hết lần này tới lần khác thần thuật của đối phương lại thành lập. Trên người mình xuất hiện vài chục xiềng xích và khóa chặt lấy mình. Sau lưng mình có một thập tự giá loang lỗ khổng lồ xuất hiện, những khóa sắt xuyên thấu qua huyết nhục cốt cách của mình và dung làm một thể.
- Không có khả năng!
Cho dù thế nào giáo chủ khu cũng không thể ngờ một kẻ sa đọa như An lại có thể sử dụng thần thuật thẩm phán.
An còn sa đọa trơớc hơn cả mình, tại sao hắn có thể sử dụng thần thuật thẩm phán?
← Ch. 1194 | Ch. 1196 → |