Vay nóng Tinvay

Truyện:Hồng Liên Bảo Giám - Chương 1517

Hồng Liên Bảo Giám
Trọn bộ 2139 chương
Chương 1517: Dưỡng Long (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-2139)

Siêu sale Shopee


Tô Kính ở trên chiến hạm, triển khai bản đồ, tính toán tình báo từ các Thông Thiên Tháp truyền đến, chợt phát hiện, trọng tâm Ngư Nhân đế quốc tiến công, quả nhiên là ở Song thành!

Tiến công Song thành, tiến công Tô gia, rửa sạch sỉ nhục. Này quả nhiên là tính toán của Thanh Tâm Quận chúa.

Ngư Nhân đế quốc cũng có quân đội phi hành, số lượng không lớn, trước mắt binh sĩ ở Ngọc Kinh Thành có chút nhiều. Nghĩ tới đây, Tô Kính liên lạc Ngọc Kinh Thành, trực tiếp tìm Võ Uy Vương tới, thân ảnh của Tô Kính xuất hiện ở trong trận pháp, lúc này Võ Uy Vương đang ngồi tu hành, thấy Tô Kính, hắn có chút kinh ngạc nói:

- Ngươi có việc gì gấp sao?

- Bên Đông Dương thành không trụ được, bất quá ta phải đi chi viện Song thành, Song thành thất thủ, Ngư Nhân ở bên kia ít nhất tập kết ba trăm vạn tinh nhuệ. Ta muốn đích thân xử lý, bên Đông Dương thành này, mời điện hạ hỗ trợ.

Võ Uy Vương gật đầu nói:

- Được, ta lập tức điểm binh xuất phát, bất quá, không cần hoàng thúc sao?

- Có thể hỏi hắn, nếu hắn không thích xuất chinh, không nên miễn cưỡng, Ngọc Kinh Thành cũng rất trọng yếu.

Tô Kính nói xong, liền đóng cửa trận pháp, chiến hạm ở trên không trung lóe lên một cái, đã ra ngoài ngàn dặm rồi.

Võ Uy Vương suy nghĩ một chút, vẫn tới Vương Phủ của Nhiếp Chính Vương Khương Dạ. Hiện tại tâm tình của Khương Dạ không quá tốt, Ngư Nhân tiến công, làm rối loạn tiết tấu của hắn. Vốn là kế tiếp sẽ nhằm vào bán vị diện của Lý gia tiến hành một loạt chinh phạt. Đáng tiếc, cùng Ngư Nhân đế quốc chiến tranh đã bắt đầu.

Võ Uy Vương nhìn thấy Khương Dạ, nói thẳng thỉnh cầu của Tô Kính. Khương Dạ rơi vào trầm tư, Chu gia cùng Tô Kính là nửa đồng minh, quan hệ còn không gần bằng Đường gia. Nhưng mà Tô Kính có việc mà nói, Chu gia vẫn sẽ tiến hành chi viện hắn. Mình muốn đi giúp Chu gia sao?

- Hoàng thúc, Ngư Nhân là ăn thịt người.

Võ Uy Vương tựa hồ nhìn thấu Khương Dạ đang suy nghĩ cái gì, thanh âm cũng có chút nặng. Khương Dạ đỏ mặt lên nói:

- Ta không thể đích thân đi, ngươi có thể điểm sáu mươi vạn Hoàng gia quân đoàn tiến tới chi viện. Mặt khác, còn có thể mời Đạo Cung phái một chút Luyện Khí sĩ qua, ta viết chỉ, ngươi tới điều người, sau đó ta sẽ đưa ý chỉ đến.

Khương Dạ bị nhắc nhở, không thể kéo chân sau của Tô Kính, lập tức cho chi viện trình độ lớn nhất. Sáu mươi vạn Hoàng gia tinh nhuệ, lực chiến đấu kém không nhiều quân đoàn nhất lưu của Tô Kính, có khi còn hơi mạnh, tiếp cận quân đội hạch tâm của Tô Kính rồi.

Hơn nữa thân là Nhiếp Chính Vương, hắn có thể yêu cầu Thập Nhị Đạo Cung chi viện cho đế quốc, phái Luyện Khí sĩ tham chiến.

Lúc này Võ Uy Vương mới hài lòng, nếu Khương Dạ chẳng phân biệt nặng nhẹ, vì áp chế Tô Kính, không giúp chuyện này mà nói, hắn có thể nghiêng về phía Tô Kính, đề cử Vô Ưu công chúa thượng vị, đá Khương Dạ xuống.

Hắn không muốn nhiếp chính, đối với hắn mà nói, không cần làm Hoàng Đế cũng có thể thành Tiên. Hắn thành Tiên, tài nguyên là ở Tà Thần quốc độ kia, đã tích góp không sai biệt lắm.

Khương Dạ là thúc thúc, Vô Ưu công chúa là muội muội, trình độ thân cận mà nói, vẫn là Vô Ưu công chúa càng thêm thân cận một chút.

Võ Uy Vương đối với loại chuyện này trình độ nhạy cảm là rất cao, nếu Vô Ưu công chúa làm Hoàng Đế mà nói, tài nguyên vẫn sẽ nghiêng cho hắn. Mà Khương Dạ không biết, nếu như Khương Dạ chịu làm như vậy, trong những năm mình ở Tà Thần quốc độ chinh chiến này, làm sao không có thể hiện ra?

Dĩ nhiên, nếu Khương Dạ không có làm sai chuyện gì mà nói, Võ Uy Vương sẽ không muốn dùng bạo lực đuổi hắn xuống đài, kia đối với đế quốc là bất lợi.

Võ Uy Vương điểm binh, các chiến hạm cỡ lớn bắt đầu khởi động, binh lính rối rít trèo lên chiến hạm, chuẩn bị xuất phát. Đây chính là biến hóa do Tô Kính mang đến, nếu không có chiến hạm của Tô Kính, đế quốc vận binh khẳng định không có tiện lợi như vậy. Hiện tại chi viện Đông Dương thành, trong vòng một ngày, tất cả quân đội đều có thể tới.

Tô Kính không biết bên Võ Uy Vương ra sao, hắn rõ ràng, Võ Uy Vương đáp ứng chuyện của mình, Khương Dạ sẽ không dám phản đối. Võ Uy Vương là Thân Vương, coi như không có Vô Ưu công chúa, hắn một mình đối mặt Khương Dạ cũng sẽ không lùi bước.

Tô Kính ngồi chính là Ám Dạ Song Long hạm, lần này hắn chi viện Song thành, cũng không mang bao nhiêu binh lính. Chính xác ra, hắn là hướng về phía tru diệt Ngư Nhân, mà không phải là đánh hạ thành phố.

Song thành đã mất, đối với Đông Tần đế quốc mà nói, không phải là vấn đề gì. Song thành vốn là lãnh địa tư nhân của Tô Mộ, hơn nữa trong thành thị này không có dân chúng, chỉ là một binh doanh khổng lồ mà thôi. Binh doanh của Nhân loại, là không thích hợp Ngư Nhân.

Lúc Tô gia rút lui, cũng không lưu lại vật liệu gì cho quân đội Ngư Nhân, cả Song thành bị chuyển sạch sẽ, một hạt gạo cũng không lưu lại. Ngư Nhân muốn ăn thịt người, cũng phải có người mới được.

Trong Song thành không có cư dân bình thường, tất cả công tượng chịu trách nhiệm hậu cần là nhóm đầu tiên chạy trốn.

Lần này Tô Kính mang đến một Ứng Long hạm, phía trên có tám vạn người. Tám vạn người này, cũng không phải là đi Song thành, mà là đi thành phố kế tiếp của Tô gia, chịu trách nhiệm chi viện. Tô Kính chẳng qua là mang hai Ám Dạ Song Long hạm, hai Liệt Dương Thần Hoàng hạm, hai mươi Thiên Yêu hạm, bốn mươi Vô Vọng hạm.

Hắn hoàn toàn không có nghĩ qua ở trên mặt đất cùng địch nhân chiến đấu, hắn muốn ở trên không trung triển khai đả kích vô tình. Ai bảo đại quân Ngư Nhân đánh Song thành. Nếu ngươi vào thành, vậy thì phải có chuẩn bị toàn quân bị diệt.

Trong Song thành, đã có trăm vạn Ngư Nhân vào trú, càng nhiều Ngư Nhân quân đoàn ở ngoài thành tập kết, chuẩn bị đuổi giết quân đội Tô gia. Ngư Nhân trong Song thành đều là quân đội tinh nhuệ, hơn nữa còn là chủ lực đánh Song thành.

Hơn một trăm vạn người này, đừng xem chẳng qua là chiến đấu hai canh giờ, nhưng tiêu hao lại cực kỳ to lớn. Vật liệu tùy thân tiêu hao sạch sẽ, đợi chờ tiếp liệu. Tất cả binh lính cũng mệt mỏi giống như chó, cơ hồ không muốn nhích người.

Thời điểm Ngư Nhân tiến công, bởi vì gặp phải ngăn trở, tổn thất khổng lồ, cho nên Ngư Nhân Thống soái phát động bí pháp, kích thích tánh mạng lực của bọn hắn, cưỡng ép đề cao lực chiến đấu của Ngư Nhân, kết quả chính là sau ba canh giờ, những Ngư Nhân này trên căn bản đều co quắp.

Trừ hơn một trăm vạn binh sĩ mỏi mệt này, còn có hơn ba mươi vạn binh lính chịu trách nhiệm phòng thủ Song thành.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-2139)