← Ch.1710 | Ch.1712 → |
Sau khi công kích, Lâm Tạ Hồng đã giao chiến hạm cho trợ thủ, Tinh Không xung quanh đã không có uy hiếp, nàng không cần lại tự điều khiển chiến hạm. Sau đó nàng từ trong chiến hạm trực tiếp đi tới, một bước nhảy đến trước mặt Tô Kính.
- Sư huynh, ta tới.
- Ai.
Tô Kính thở dài, nguyên bản không muốn nàng tới, nàng vẫn tới. Đây là hậu đại duy nhất của sư phụ. Hiện tại sư phụ trở thành Binh gia Thần linh, muốn tái sinh cũng không thể.
Cho nên Tô Kính đối với sư muội này, còn là rất cưng chiều.
Lâm Hoành Sơn không phải là không thể tái sinh, chí ít hắn muốn sinh, so với Tiên Nhân còn dễ. Thế nhưng hắn sinh dục hậu đại trả giá, chính là Thần lực suy bại, cuộc đời này không thể tiến bộ nữa.
Nói cách khác, nếu như Lâm Hoành Sơn tái sinh một hậu đại, sẽ mất trường sinh.
- Sư huynh, không cần thở dài, hiện tại ta rất lợi hại có được hay không?
Lâm Tạ Hồng nói, giơ tay lên, một đạo quang huy thanh sắc phóng xuất, hình thành một con sông, bỗng nhiên trùng kích về phía trước, lần này, ngay trong tinh không, chế tạo một trường hà chạy chồm không thôi.
- Ngươi đây không phải là kỹ năng.
Tô Kính không nói gì, đây là trang bị chế tạo ra lực lượng giới vực.
Tiên khí cường đại như vậy, Lâm Tạ Hồng chế tạo không được. Lâm Hoành Sơn cũng không có loại vật Đạo môn này, cho nên, cái này là Tiêu Diêu Vương chuẩn bị cho đồ đệ.
Thời điểm sớm nhất, Tô Dương thu Lâm Tạ Hồng làm đồ đệ, là muốn khống chế Lâm Hoành Sơn. Hiện tại không cần, Lâm Tạ Hồng cũng được Tô Dương coi trọng. Tên đệ tử này, thiên tư nhất lưu, cũng đủ thông minh, có thể chịu được cực khổ, không sợ nguy hiểm.
Tuy nàng không giống một người tu đạo, thế nhưng đối với Tô Dương giáo dục, cũng sẽ không tiến hành tiêu cực chống lại. Giả như Lâm Tạ Hồng muốn học tập một đạo Thần thuật, Tô Dương để cho nàng học tập một đạo Tiên thuật. Nàng sẽ trước đối phó Tiên thuật, tận lực tranh thủ cho mình nhiều một chút thời gian, đi tu luyện Binh gia Thần thuật.
Tiêu Diêu Vương không lời nào để nói, đối với tên đồ đệ này, hắn đã chậm rãi tiếp thu, đem bản lĩnh thật sự truyền thụ cho Lâm Tạ Hồng. Tiên khí này, chính là Tô Dương đặc biệt chế tạo cho Lâm Tạ Hồng.
Sâu trùng quên sống chết, nhằm về phía Ngân Hà, lập tức bị cuốn vào trong bọt sóng, cuồn cuộn một chút liền biến mất. Lâm Tạ Hồng đắc ý đưa ngón tay ra, ở trên ngón trỏ của nàng, một chiếc nhẫn ngân sắc lóe ra tinh quang.
- Ta có cái này, liền không cần lo lắng.
Lâm Tạ Hồng nói với Tô Kính.
- Ta biết.
Tô Kính cũng cảm giác được, trong nhẫn kia ẩn chứa lực lượng, là đủ Lâm Tạ Hồng tiêu xài. Hơn nữa trong nhẫn tự thành không gian, những sâu trùng tiêu thất ở trong Ngân Hà, đều bị hấp thu vào.
Bên Lan Đình Tuyết, uy lực của Nhất Tự Hồi Hồn Kiếm thể hiện ra, sau khi Kiếm khí bắn ra, ở trên người một sâu trùng chém ra vết máu, sau đó phân hoá thành hai đạo Kiếm khí đỏ như máu, hai đạo Kiếm khí này, sẽ tự động tìm kiếm mục tiêu gần nhất. Một khi đắc thủ, Kiếm khí sẽ lần thứ hai phân hoá.
Lực lượng của Lan Đình Tuyết, đủ để ủng hộ Kiếm khí này phân hoá 20 lần, mới có thể không còn lực sát thương gì đối với sâu trùng.
Nói cách khác, hắn toàn lực một kiếm, tuy chuẩn bị mấy chục giây thời gian, lại có thể công kích được hơn 200 vạn mục tiêu. Trong mười mấy vạn, ít nhất là trọng thương, hiệu quả sát thương thể hiện ở hơn một vạn lần công kích trước.
Một kiếm giết chết hơn một vạn mục tiêu, bị thương nặng hơn 10 vạn, phía sau còn có thể lan đến hơn 200 vạn sâu trùng. Kiếm thuật của Lan Đình Tuyết, phối hợp Nhất Tự Hồi Hồn Kiếm, hiệu quả đã không kém đám người Tô Kính tạo thành sát thương.
Mọi người tạo thành sát thương, đối với Trùng Tộc mà nói, vẫn như cũ không phải là sự tình quá nghiêm trọng gì, chỉ là lần này Tô Kính phản kích, khiến sâu trùng bắt đầu có điều cố kỵ.
Tô Kính thấy, quân đội Trùng Tộc ở phía sau rút lui, chia làm hai mươi mấy bộ phận, tốc độ lui lại tương đối mau.
Tô Kính do dự, không để cho mọi người truy kích quá xa, chính hắn khống chế chiến xa, dùng phản vật chất pháo công kích vài lần, cũng liền dừng tay.
- Sư huynh, đó là cái gì?
Lâm Tạ Hồng chỉ vào viễn phương, bóng mờ hắc ám trong tinh không hỏi.
Tô Kính vui vẻ nói:
- Con sâu trùng này, tựa hồ rất thú vị, không bằng bắt sống?
- Ta đến đi.
Bạch Hiền chủ động xin đi giết giặc, Trùng Sào trôi nổi ở trong tinh không kia, tương đối nguy hiểm, cũng chỉ có hắn, mới có nắm chặt bắt được sâu trùng kia. Hắn đã từng là Chí Cao Thần, đối với quy tắc lý giải viễn siêu Tiên Nhân ở đây.
Dù cho thực lực rơi xuống, hắn cũng là dưới Kim Tiên đệ nhất nhân.
Bạch Hiền lay động thân thể một cái, giống như là một gốc cây thực vật, ở trong gió đong đưa một chút, sau đó, thân thể hắn liền thu nhỏ lại, so với Tô Kính thấp nửa cái đầu.
đám người Tô Kính lại có thể cảm giác được, lực lượng của Bạch Hiền này, tựa hồ nháy mắt liền tăng mấy lần.
Nguyên bản lực lượng của hắn, liền vượt lên trước Mộ Ngân Mâu, cứ như vậy, lực lượng cơ thể đơn thuần của hắn, đám người Tô Kính không có biện pháp dùng Tiên thuật phòng ngự được.
Hiện tại lực lượng giới vực của một Chân Tiên, căn bản đối với Bạch Hiền không có bất kỳ ảnh hưởng, hắn có thể tùy ý ở trong giới vực của người khác. Dù cho giới vực chỉ thu nhỏ lại đến phạm vi một dặm, đối với Bạch Hiền mà nói cũng là bài biện.
Trong tinh không Trùng Sào cô linh linh trôi nổi ở nơi đó, Bạch Hiền đi tới trước Trùng Sào, kết cục cũng đã định trước. Cảnh giới áp chế, khiến tất cả chuẩn bị của Trùng Sào đều vô dụng.
Tô Kính nói với Lan Mộng Tình:
- Sâu trùng còn có thể trở về, bất quá chờ bọn họ trở về, chúng ta đã bố trí xong nội bộ phòng ngự trong Tiên phủ, trận chiến tranh này, không có nguy hiểm gì nữa.
- Ngươi là có ý gì?
- Thành lập Truyền Tống Trận, sâu trùng trở lại, chúng ta chủ động xuất kích, Tiên nguyên không đủ, liền truyền tống trở về nghỉ ngơi. Nắm chặt thời gian ah, nơi cửa chính phòng ngự, toàn bộ giao cho Thần binh khôi lỗi còn có Phù Yêu, thủ hạ Thiên Tiên của ngươi, cũng phải đi ra ngoài chiến đấu. Sợ nguy hiểm mà nói, ta chỗ này có áo giáp, có thể chủ động truyền tống.
- Gấp gáp như vậy?
Lan Mộng Tình kỳ quái, bởi vì sâu trùng nội loạn, cho nên lần này có thể dùng cái giá rất nhỏ cướp đoạt thắng lợi, chỉ cần từ từ tới, những sâu trùng kia sớm muộn gì cũng sẽ chết sạch sẽ.
← Ch. 1710 | Ch. 1712 → |