← Ch.1932 | Ch.1934 → |
Thân là Tiên Nhân, thân là Thiên Ma cũng phải có lạc thú a. Bằng không trường sinh làm cái gì cơ chứ?
Qua quá trình du lịch, khiến cho Tô Kính hấp thu rất nhiều về lịch sử của Thần Châu giới mà ở trong sách vở nhìn không thấy. Thế nhưng dưới ký ức, dưới truyền thừa, đã trở thành một đồ vật trong Thần Châu này.
Thế giới này đã từng cường đại như vậy, khiến cho Tô Kính hiện tại cũng chỉ có cảm giác như nhìn lên trên núi cao.
Lên đỉnh, dường như còn chưa mở ra. Tô Kính có chút uể oải, Vũ Trụ này suy yếu như vậy, rốt cuộc phải dùng thủ đoạn gì thì mới có thể làm cho nó cường đại lên cơ chứ?
Cái ý niệm này vừa xuất hiện, Tô Kính đã rơi vào một loại trạng thái mê man.
Hắn giang bàn tay ra, nhìn lòng bàn tay của mình, chỗ đó là một mảnh đen nhánh, là Thiên Ma Kính. Trong Thiên Ma Kính cũng là một mảnh mơ hồ, nhìn không thấy bất kỳ lời nhắc nhở nào.
Tô Kính thở dài một tiếng, lại trở về Ngọc Kinh thành. Du lịch bên ngoài thời gian ngắn như vậy cũng là chuyện mà hắn không nghĩ tới. Hà Đồ Lạc Thư ở trong Long Xà Bát Cảnh Hồ đã khiến năng lực hấp thu tin tức của hắn so với Đại La bình thường còn nhanh hơn nhiều, Tô Kính phỏng đoán, có lẽ dù là Tiên Đế cũng không gì hơn cái này.
Nếu như Thiên Ma cảm thấy không thú vị thì sẽ như thế nào a?
Sẽ tiêu tán, ngay cả tro tàn cũng không để lại. Đây là Kiếp số của Thiên Ma, Tô Kính cũng không biết nên qua như thế nào. Nếu như hắn không có biện pháp ứng phó mà nói, có lẽ sẽ đần độn tiếp tục như vậy, tán công rồi tử vong.
Bết bát nhất là cái kiếp số này lại kinh khủng không gì sánh được, bất kỳ người nào quen biết Tô Kính sẽ đều bị liên lụy.
Bọn họ đều không nhớ Tô Kính, giống như Tô Kính cho tới bây giờ chưa từng tồn tại vậy. Tiêu Hầu năm đó cũng vậy, sau khi chết đi, trong lịch sử không có người nào nhớ kỹ nữa.
Ta sẽ bị người quên lãng, Tô Kính đau lòng nghĩ.
Không bằng trở lại?
Tô Kính có chút nhớ nhung Địa cầu, đường hầm không gian kết nối với Vũ Trụ kia, có lẽ có thể đi thông con đường trở về nhà. Sauk hi suy nghĩ này hiện ra, dù Tô Kính làm thế nào cũng không áp chế được.
Mặc kệ làm cái gì, hắn đều đang nghĩ, phải về Địa cầu liếc mắt nhìn một cái.
Trở lại cũng không phải là chuyện gì tốt, một khi cùng đi qua sẽ có dính dấp. Khi Tô Kính trở về sẽ bị Vũ Trụ này bài xích, thậm chí còn có khả năng không có cách nào tiến vào. Đây mới là chỗ đáng sợ của kiếp số.
Mạnh mẽ tiến vào, tất cả người thân cận có quan hệ với hắn sẽ phải chịu ảnh hưởng.
Cho nên dù cho hắn trở về Địa cầu, dù cho chỉ đứng ở một bên nhìn qua thì cũng sẽ sinh ra sự cố. Bản thân hắn tuân theo thân phận Thiên Ma cũng không phải tất cả đều là chuyện tốt, Thiên Ma tu hành gian nan. Sau khi tu hành đến trình độ nhất định thì kiếp số cũng quỷ dị khó hiểu. Cho dù lúc này thuận lợi, thế nhưng một khi xảy ra vấn đề, nhất định sẽ vô cùng nghiêm trọng.
Tô Kính rất là rõ ràng trạng thái của mình, Tu Tiên khi gặp bình cảnh thời điểm, muốn trở thành Địa Tiên Chi Tổ thì sẽ phải tiêu hao rất nhiều tài nguyên. Mà ngay cả Long Xà Bát Cảnh Hồ cũng có chút không nuôi nổi.
Tu luyện Long Xà Cửu Biến hóa Yêu là chuyện không đáng vào đâu. Thế nhưng Kiếp số Thiên Ma này lại không có bất kỳ kinh nghiệm nào có thể đối chiếu. Các tiền bối Tu Tiên, đương nhiên cũng sẽ không để lại Kiếp pháp cho Thiên Ma.
Cho nên vấn đề của hắn là ở chỗ cô đơn!
Tô Kính nghĩ tới người tri tâm, ngoài Tô Mộ và Vô Ưu ra, bản thân hắn hầu như không có người tri tâm. Đường Hà và Mộ Ngân Mâu đã làm bằng hữu của hắn sớm như vậy, thế nên hắn cũng không thể không để tâm.
Sư phụ Lâm Hoành Sơn coi như là một người, Khương Diễm, Hoàng Đế bệ hạ cũng là một người.
Sau đó thì sao? Tô Kính cười khổ, hắn cũng chỉ thân mật, quen thân với hai người Khuyển Thập Lang và Ưng Dương nhất. Thế giới lớn như vậy, thế nhưng bằng hữu lại chỉ như thế. Còn không bằng thời điểm ở địa cầu, bản thân mình bị nhốt ở trong cấm khu quân sự, bằng hữu so với hiện tại còn nhiều hơn.
Vấn đề là, mình là Thiên Ma, khắp nơi đều là địch. Lẽ nào gặp người khác là Thiên Ma là có thể thổ lộ tình cảm?
Tô Kính cũng không tu hành, hiện tại cho dù hắn có tập trung tu hành thì cũng không có cách nào khác tiến thêm một bước. Trang bị cũng là thứ tốt nhất ở trong cảnh giới này. Tiên cảnh giới đã phát triển không sai biệt lắm, thậm chí không cần tám vị cung chủ của Bát Cảnh Cung đứng ra.
Chuyện bát thành là Tiên cung tới xử lý, còn lại chính là do Lâm Tạ Hồng tới chủ trì.
Tô Kính không có chuyện gì có thể làm, trong lòng không quan tâm tới kiếp số, lại đi tới dưới gốc Nhân Sâm quả nói chuyện phiếm với lão gia hỏa.
Tô Kính vừa tới, Nhân Sâm Quả Thụ đã nói với Tô Kính:
- Ngươi cho là, ta là sinh mệnh trong giới này sao?
Tô Kính ngạc nhiên nói:
- Ngươi không phải là cái này giới sinh mệnh, làm sao sẽ bị cái này Vũ Trụ tán thành tiếp nhận?
- Ngươi cũng không phải là sinh mệnh trong Vũ Trụ này, còn chưa được tiếp nhận. Ý chí của Vũ Trụ còn không bằng Tinh Thần ý chí, vĩnh viễn không thể cụ thể hóa. Sẽ không có cách nào trở thành sinh mệnh chân chính. Đối với Vũ Trụ mà nói, tiêu chuẩn phán đoán sẽ rất là đơn giản, không thể mang đến lợi ích thì sẽ bị gạt bỏ.
Tô Kính như có điều suy nghĩ, Nhân Sâm Quả Thụ kia nói:
- Nếu như ngươi đi Vũ Trụ kia, trên phương diện tâm lý mà nói quả thực rất là phiền phức. Bất quá cũng không có gì là lớn cả.
- Chỉ giáo cho?
- Phân thân chỉ cần đi qua nhìn một chút là được, hóa thân của Thiên Ma Đạo Quả vốn đã không có lập trường.
Thiên Ma không có lập trường, Thiên Ma Đạo Quả kia dù có thực lực mạnh mẽ tới đâu thì cũng phải dựa vào Tô Kính. Chính là bởi vì nguyên nhân này cho nên nếu rời khỏi Tô Kính thì thứ này sẽ không sống được, sẽ bị bất kỳ một Vũ Trụ nào đó bài xích.
Nếu như phân thân Thiên Ma Đạo Quả đi tới Vũ Trụ kia, rất dễ bị bại lộ. Tô Kính lại không bỏ được, dù cho ở bên trong Long Xà Bát Cảnh Hồ của hắn kết thật nhiều quả cũng vậy.
- Ta hiểu rõ, ta chỉ trở lại nhìn qua một chút mà thôi.
- Không, ngươi nên trở lại hưởng thụ một chút. Áp lực giới này lớn, đi Vũ Trụ kia, một phân thân Thiên Ma Đạo Quả không cần để ý tới sinh tử, đi đi.
- Giả vờ.
← Ch. 1932 | Ch. 1934 → |