← Ch.1944 | Ch.1946 → |
Hệ thống hạm đội đã sớm không có cách nào duy trì được nữa, Hành Tinh hạm đội đã là đơn vị chủ lực, một cái Hành Tinh hạm đội, chí ít cũng có thể mang theo ba chiến hạm vệ tinh. Mỗi điều vệ Hành Tinh chiến hạm có thể mang theo hơn một ngàn hạm đội có thể tiến vào vị diện.
Đây thuần túy là đấu pháp bạo lực, nghiền ép qua, dựa vào vũ khí trang bị, dùng biển người chiến đấu, chiếm đoạt từng Tinh vực một.
Lực lượng chống đối cũng không tính là quá kịch liệt, đại khái có ba thành địch nhân trực tiếp đầu hàng, ba thành địch nhân chống cự tượng trưng tính một chút rồi mới đầu hàng. Còn lại, trong bốn thành cũng chỉ có một thành là thà chết chứ không chịu khuất phục.
Chiến tranh tiến hành được thời gian hơn trăm năm, Tiên cảnh thế giới và Thần Châu thế giới mới tính thành lập được căn cứ tiến công hoàn thiện. Tuyến đầu thâm nhập vào trong Tây Tần Tinh vực được khoảng cách năm năm ánh sáng.
Trong Vũ Trụ tinh không, mỗi ngày đều thấy được Hành Tinh hạm đội xuất phát, nhảy vào bên trong thế giới đen nhánh, dựa vào những ngôi sao cũng không chói mắt chỉ dẫn, thâm nhập vào trong Tây Tần, đi tìm tất cả vị diện có thể chiếm lĩnh.
Đại La Kim Tiên của hai bên bắt đầu làm một chuyện giống nhau, đó chính là ba người một tổ, đơn độc hành động, không mang theo hạm đội, chỉ mang theo Đạo binh, bằng vào lực lượng của bản thân, ở trong vũ trụ tìm tòi bí mật của Tiên Môn, hoặc là Tinh vực có giá trị rất lớn.
Nếu như có thể đánh xuống thì sẽ trực tiếp động thủ, đánh không được thì triệu hoán đồng bạn tới.
Ba người Tô Kính và Vô Ưu công chúa, Tô Mộ chính là một tổ. Sức chiến đấu của tổ này là ổn định nhất, có Vô Ưu công chúa ở đây, hai người Tô Kính và Tô Mộ chiến đấu cũng sẽ không có nỗi lo về sau.
Ba người cưỡi chiến hạm Tô Mộ Hào, ở trong Tinh Thần nhảy xuyên qua. Tinh vực này lớn hơn nữa, có một chút lực hút của Tinh Thần, thế nhưng đối với Tô Mộ Hào mà nói, chẳng qua cũng chỉ là vấn đề tiêu hao tài nguyên ít hay nhiều mà thôi. Cũng không tồn tại hạn chế phải dựa vào lực lượng bản thân để phi hành.
Thủ hạ của ba người còn mang theo một nhóm đệ tử Thiên Tiên, những đệ tử này đều là người có thiên tư khá đủ, sau khi tu hành không lâu cũng cần xuất ngoại lịch lãm. Hơn một trăm đệ tử ở trên Tô Mộ Hào hưng phấn nhìn ra xung quanh, chiến đấu ở Vũ Trụ Tinh Không, không phải là bọn họ chưa từng trải qua. Thế nhưng đó là ở khu vực mà Tiên cảnh thế giới điều khiển, tùy thời đều có hậu phương cường đại, cũng có thể chạy trở về.
Hiện tại đi ra săn bắn thì lại khác.
Tô Kính nói với các đệ tử nói:
- Căn cứ vào tình báo mà Thần Mộc Hạm truyền về, ở địa phương phía trước cách sáu trăm Tiên xích có một chỗ Tinh Vân, bên trong cất giấu một Tinh Thú. Đây là đồ vật hiếm thấy, vốn là nơi mà Thần Linh tụ tập mới có thể sinh ra được. Tây Tần thế giới cũng có Tiên Nhân tương ứng, Thần Linh đã sớm bị giết sạch, Tinh Thú này vẫn còn nhỏ, cảnh giới chỉ tương đương với Đại La Kim Tiên, các ngươi chỉ cần phụ trách quan sát là được.
- Lão sư, nếu như Tinh Thú công kích, chúng ta có thể chống lại được không?
Một Thiên Tiên nhìn qua mảnh mai, nữ tính nói với Tô Kính.
- Tô Mộ điện hạ sẽ ở lại để bảo hộ các ngươi. Ta và hai người công chúa sẽ đi hấp dẫn hỏa lực của Tinh Thú, chờ Tinh Thú bị ta dây dưa, như vậy phải xem bản lĩnh của Tô Mộ điện hạ.
Tô Mộ cười nói:
- Yên tâm, Thiên Tru Thần Nỗ đã từng thí nghiệm qua, trong mười Tiên xích cũng có thể bắn tới được. Không cần phải quá mạo hiểm.
- Đây chính là lần đầu tiên Thiên Tru Thần Nỗ trải qua thực chiến, Tinh Thú kia có năng lực cầm cố sinh mệnh. Nếu như ta và công chúa trúng chiêu mà nói, như vậy có trốn cũng trốn không thoát.
- Ca, ca ca lại khiêm tốn rồi.
Tô Mộ nói, dẫn tới tiếng cười của các đệ tử.
Từ lúc nào Tô Kính đã khiêm tốn chứ, chí ít ở trước mặt các đệ tử là hình tượng không gì không làm được.
Tô Kính không nói gì, mang theo Vô Ưu công chúa, sau khi trận pháp trên Tô Mộ Hào phát ra quang mang, lập tức đưa hai người tới chỗ Tinh Thú ở ngoài Tinh Vân. Tô Mộ Hào cũng gia tốc nhảy, sau khi tới gần cự ly một Tiên xích mới thả chậm tốc độ.
Hai người Tô Kính và Vô Ưu công chúa ở bên ngoài Tinh Vân quan sát, dường như đầu Tinh Thú kia đang ngủ say, có Thiên Ma chi khí của Tô Kính giữ bí mật, không có làm cho nó bị giật mình tỉnh giấc.
Thể tích của đầu Tinh Thú này giống như một vệ tinh cỡ nhỏ, không sai biệt lắm, độ dài ước chừng hơn hai nghìn dặm.
Lân giáp của Tinh Thú, một mảnh nhỏ nhất cũng không sai biệt lắm với chiến hạm cỡ lớn, màu sắc rực rỡ, quang hoa lưu chuyển.
- Vô Ưu, nàng thấy không, lân giáp Tinh Thú này là lục sắc.
- Là thất sắc, chỉ là tùy thời biểu hiện ra sáu sắc thái mà thôi.
Vô Ưu công chúa sửa chữa.
- Ồ, là như thế này, nói cách khác, Tinh Thú còn chưa đủ thành thục, vẫn còn là ấu niên.
- Vậy đáng giá để mạo hiểm.
Vô Ưu công chúa nói.
Vốn bọn họ còn có thể dựa vào Thiên Tru Thần Nỗ để tru diệt Tinh Thú này, chỉ là Tinh Thú trong lúc ngủ bị giết, mọi người chỉ kiếm được một ít tài liệu. Nếu như Tinh Thú tỉnh lại, sau khi năng lực thức tỉnh mà lại bị đánh chết, như vậy sẽ có được không ít quy tắc Tinh Thú kỳ diệu.
Thể Tinh Thú thành niên không sai biệt lắm với Đại La Kim Tiên vô thượng, Tiên Đế cũng rất khó đánh chết.
So với lúc còn nhỏ, lực lượng đâu chỉ kém vạn lần. Đám người Tô Kính cũng chỉ là Đại La, nếu không có Thiên Tru Thần Nỗ, cũng sẽ không đi thử công kích loại quái vật này.
Lân giáp của Tinh Thú, Kim Tiên khí cũng không phá nổi, cho dù là lúc còn nhỏ cũng phải Kim Tiên khí ngoài Ngũ phẩm mới có thể đối phó được. Muốn làm thương tổn được nó, phải nhờ vào Đại La Tiên Khí.
Có một chuyện phiền phức là, sinh mệnh lực của Tinh Thú cường hãn, Tô Kính và Vô Ưu không biết phải công kích bao nhiêu lần, có khả năng sẽ bị thương nặng. Lần chiến đấu này, người công kích chân chính là Tô Mộ, cần nhờ trang bị của nàng mới có thể đối phó với Thể Tinh Thú còn nhỏ này.
Nếu bị Tinh Quang chi nhãn của Tinh Thú chiếu trúng, như vậy dù là Đại La Kim Tiên thì cũng sẽ bị phong ấn sinh mệnh lực, hóa thành tảng đá.
Bản thân của Tinh Thú đối với Tiên Môn mà nói, là đồ vật xa xôi, địa điểm sinh ra Tinh Thú cũng không ngoại lệ, đều là khu vực mà Thần Linh khống chế. Chuyện này có quan hệ với Thiên Đạo pháp tắc.
← Ch. 1944 | Ch. 1946 → |