Vay nóng Tinvay

Truyện:Hồng Liên Bảo Giám - Chương 1957

Hồng Liên Bảo Giám
Trọn bộ 2139 chương
Chương 1957: Bắt yêu (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-2139)

Siêu sale Lazada


Chỗ mặt đất đã từng có một Tiên cung đã bị thiên thạch đánh cho không còn sót lại cái gì.

Ở đây đã sớm bị cướp sạch qua, đoán chừng là ngoại lai giả năm đó xâm lấn Vũ Trụ làm ra. Đồ vật còn sót lại cũng không có thể nói là không có giá trị, nếu như không có việc gì mà nói, còn có thể thu thập ở chỗ này một phen. Tài liệu năm đó kiến tạo Tiên cung, những thứ còn lại cũng có thể chế tạo trang bị quân đội, so với tài liệu phổ thông cũng còn nhiều hơn. Có thể đưa cho bộ đội tinh nhuệ nhất sử dụng.

Chỉ là Đại La Kim Tiên như Tô Kính lại không biết làm loại việc nặng này, trực tiếp bỏ lại một đống công trình doanh. Toàn bộ đều là khôi lỗi, ở chỗ này tiến hành thu thập một cách đơn giản. Sau đó đám người Tô Kính lập tức chạy tới mục tiêu kế tiếp.

Bảo tàng này được thành lập ở trong một vị diện nửa phong bế, không gian bên ngoài cũng coi như ổn định. Tô Kính phỏng đoná còn có thể kiên trì được mấy ức năm, sau đó sẽ từ từ tan vỡ, bên trong nửa vị diện cái gì cũng không còn lại.

Trong khi đang quan sát, từ lối vào của nửa vị diện có một đạo thân ảnh lao ra. Tô Kính không cần phải nói nhiều mà cùng với Tô Mộ liên thủ, hai huynh muội phát động công kích.

Tô Kính đánh ra hai đạo đao mang, đánh vào hai bên trái phải. Bên trên dưới còn có hình chiếu. mà Tô Mộ ở phía chính diện đánh một tấm lá chắn ra, đạo thân ảnh kia cũng có cảnh giới Đại La. Sau khi bị đánh lén dưới, thân thể bay thẳng vào trong cửa bán vị diện.

Sau đó bên trong bán vị diện kia vang lên tiếng vang kinh thiên động địa.

- Cường giả Ma Môn!

Tô Kính cau mày, mới vừa rồi chỉ giao thủt rong chốc lát, đối phương đã phá vỡ mấy vạn lần công kích đao mang của hắn. Nếu không phải Thanh Minh Đao của hắn quanh năm được săn sóc ân cần, khi vừa rút ra là thời điểm cường đại nhất, lại bất ngờ như vậy thì sẽ không làm gì được tên Đại La này.

Song đao của Tô Kính từ từ vượt lên lực công kích của Nghịch Lân Mâu năm đó, hơn nữa khi vừa mới rời khỏi hộp thì sẽ có một vòng bạo phát không thể biết trước. Hộp đao của Tô Kính là do Hỗn Độn Tiên Chu của hắn biến thành, song đao được săn sóc ân cần ở bên trong. Có thể tăng một ít lực lượng đặc thù, Thanh Minh Đao cũng là thứ mà hắn rất yêu thích.

Dự cảm của đao so với người còn chuẩn xác hơn, cần gì, sắp sửa gặp phải cái gì, mọi việc đều có thể dự báo.

Thanh Minh Đao của Tô Kính vốn chỉ là một đôi Tiên Khí phổ thông, sở trường duy nhất chính là khó có thể bị tổn hại.

Đi theo Tô Kính đã lâu, Thanh Minh Đao này đã sản sinh ra biến hóa kỳ dị. Lần trước sau khi có được khí linh, đã bị Thanh Minh Đao mạnh mẽ phá hủy, hấp thu vào trong thân đao. Bản thân Thanh Minh Đao cũng không chịu dung nạp bất kỳ khí linh nào, chỉ làm vũ khí loại Tiên Khí, là tồn tại cao ngạo mà thôi.

Tô Kính cũng không có biện pháp, cũng không dám cho song đao này thêm bất kỳ khí linh nào nữa. Cho dù là khí linh tốt cũng sẽ bị Đao Ý chí đánh cho nát bấy. Cho dù là khí linh cấp bậc Kim Tiên cũng không được.

Chính bởi vì một đôi Tiên Khí đã thấy rất nhiều Tiên Khí bị dung hợp phân giải, cho nên mới sản sinh ra ý chí mạnh mẽ, muốn tồn tại.

Lúc này, song đao bộc phát ra lực lượng đã có thể đơn giản khắc chế Đại La Ma Môn của đối phương. Kết quả lá chắn của Tô Mộ đã chụp đối phương trở lại.

Thoạt nhìn, Đại La Ma Môn này đã cướp đoạt bảo tàng, sau đó đánh nhau với thứ gì đó ở bên trong. Sinh vật kia nếu như so với Đại La Ma Môn còn mạnh mẽ hơn một chút, chuyện này quá kỳ quái.

Bảo tàng mà Tiên Nhân tiền bối để lại, cũng không nói có bẫy rập gì khác, đừng nói gì đến người thủ hộ.

- Năm đó Ma Môn thất bại, bị Đạo Môn đè chết. Có lẽ là bố trí nhằm vào Ma Môn làm.

Vô Ưu công chúa nói với Tô Kính

- Có lẽ thứ bên trong kia cũng không tốt lành gì.

Tô Mộ nhìn lối vào không gian đang ba động kịch liệt, lại tiện tay phóng ra một huyễn ảnh lá chắn ở phía trên.

Lá chắn của nàng là một trong sáu loại vũ khí của Thiên Tru Thần Nhãn, mới vừa rồi đã phóng ra thực thể, trực tiếp đẩy lùi Đại La Kim Tiên kia. Năng lực phogn tỏa của huyễn ảnh này cũng không yếu, đối phương muốn phá vỡ huyễn ảnh lá chắn cũng phải lo lắng tới ba vị Đại La Đạo Môn ở bên ngoài a.

Nếu như Tô Mộ đem thực thể của lá chắn phong kín, như vậy đối phương còn không có cảm thấy khó chịu. Hiện tại chỉ là một huyễn ảnh, nhất định có thể phá vỡ được, vấn đề là sẽ phải cố hết sức, còn phải đối mặt với công kích bên ngoài.

Nếu trực tiếp phong kín mà nói, Đại La Ma Môn kia cũng sẽ hết hy vọng.

Tô Mộ làm vậy là thuần túy vì giận dữ, rất là hữu hiệu. Bên trong bán vị diện, Đại La Ma Môn và một sinh vật kỳ dị đang chiến đấu, Tiên Nguyên trên người hắn hỗn loạn, bị Tô Mộ đụng không nhẹ. Sinh vật kỳ dị kia từ đầu đuôi không có bất kỳ tứ chi nào sinh trưởng ra, giống như là một con rắn, chỉ là quá tráng kiện, to lớn như là một cái thùng nước vậy.

Lân giáp trên người không có lấy một khe hở, có pháp thuật quỷ dị đánh ra, cuồn cuộn không dứt.

Yêu Thần này ngay cả mắt cũng không có lấy một cái, Đại La của Ma Môn kia cũng khó mà phát hiện ra được nó có thần thức cường hãn tới đâu. Thế nhưng lại có thể áp chế hắn làm cho không còn chút sức đánh trả nào. Không ngừng bị Tiên Thuật và yêu pháp đánh, hắn đã bị Yêu Thần đánh cho từ trên không trung rơi xuống hơn trăm lần.

Mỗi một lần đều là dùng hết toàn lực, mới không có bị thương. Chỉ là như vậy chỉ ngăn chặn được một lúc, sai lầm là chuyện không thể tránh được. Yêu Thần kia tạo ra cho hắn áp lực cực lớn, thân là Đại La, quá là nghẹn khuất.

Đáng trách, bản thân hắn đã chuẩn bị một món Tiên phù, dùng để chạy trốn, kết quả lại bị người ta phá đi. Bằng không bản thân hắn đã sớm cầm đồ vật, tiêu diêu tự tại, ngay cả Ma Môn cũng không cần phải trở về a.

Sao lại như vậy chứ? Bên ngoài ít nhất có hai vị Đại La Kim Tiên coi chừng, một người một Yêu, nhất định không phải là người của Ma Môn. Coi như là phải thì cũng không có chỗ thương lượng. Bản thân hắn thế đơn lực bạc, đối phương không đen ăn đen thì cũng phải xin lỗi bản thân a.

Điều đáng trách là, quy củ của Ma Môn hiện tại, nếu như dâng lên bảo vật thì còn có thể giữ mạng sống. Thế nhưng một khi gặp Đạo Môn thì không cần phải suy nghĩ, hắn sẽ chết chắc.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-2139)