← Ch.1989 | Ch.1991 → |
Thiết giáp tăng binh của bọn họ chính là tử sĩ, năm trăm người một tiểu trận, giống như cối xay kim loại, các binh sĩ tới gần đều bị nghiền áp thành cặn bã. Không ngừng có tăng binh chết trận, công thành cũng chậm lại, chiến đấu trên đầu tường cũng không cần lo lắng.
Phật môn dựa vào loại biện pháp này mới cam đoan thành trì không mất.
- Không thể nhìn vào trong thành thị, dường như phật môn không quan tâm tổn thất như thế.
Tô Mộ cau mày nói.
- Chúng ta vào xem?
Tô Kính hỏi.
- Đợi một chút, ngày mai nói sau, nhìn bọn họ đánh như thế nào.
Tô Mộ lúc này lại không vội.
Tô Kính cũng không vội, xuất hiện khế ước giả hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của hai người. Vị Lai Phật quốc nhất định phải đến tay, khế ước giả cũng phải tiêu diệt. Xử lý như thế nào còn cần quan sát một phen.
Xông lên hai phe đều là địch, đây là cách làm bết bát nhất. Thậm chí trợ giúp khế ước giả cũng không phải lựa chọn xấu, gom góp xá lợi rồi nói sau.
Chém giết nhàm chán kéo dài cả đêm, thời điểm mặt trời mọc, đại quân khế ước giả rút lui vào trong vực sâu.
Tô Kính và Tô Mộ đều không rõ, chiến tranh như thế không có tận cùng. Những tăng binh chế trận ngoài thành, linh hồn cũng không có bị thu đi, còn chờ đợi đồng bạn siêu độ.
Binh sĩ thủ hạ của khế ước giả có thể phục sinh, linh hồn tăng binh có thể siêu độ, song phương dây dưa tại biên giới vực sâu là có ý nghĩa gì?
Người tu đạo, bất kể đi con đường nào cũng không giày vò như thế.
Trong hành vi không thể tưởng tượng nổi chắc chắn có nguyên nhân. Tô Kính cũng kiên nhẫn, sau khi mặt trời mọc, trong thành có một tòa một tòa Phật tháp tỏa kim quang sáng ngời, sau đó có vô số khí lành trên bầu trời giáng xuống.
Trong những phật tháp kia có nhiều đội tăng binh tinh nhuệ đi ra. Kém cỏi nhất cũng có cảnh giới tiếp cận Kim Đan. Tô Kính và Tô Mộ xem như hiểu, nơi này có hệ thống khen thưởng giống Côn Luân. Giết khế ước giả càng nhiều thì ban thưởng càng nhiều.
Khế ước giả không có. Những hòa thượng này không được ban thưởng gì cả.
Mục đích của khế ước giả là gì? Dựa theo Tô Kính lý giải, chủ thần nhất định muốn tìm tài nguyên các nơi. Vấn đề là giết rất nhiều hòa thượng nhưng không thể cướp hồn phách, địa bàn còn không có đánh hạ, nhiệm vụ của khế ước giả là gì?
Nhiệm vụ của khế ước giả là chủ thần cần thiết, chắc chắn sẽ không làm chuyện không công. Rút ra vận mệnh của Vị Lai Phật quốc sao? Rút ra như thế chẳng khác gì dùng muỗi cà phê múc nước biển, phải rút tới khi nào?
- Trong đại đa số vũ trụ đều có Phật môn tồn tại, có một ít không xung đột với đạo môn. Phật môn là mâu thuẫn thứ yếu, mà khế ước giả chỉ biết cướp đoạt, căn bản sẽ không cùng tồn tại với ngươi, đây là mâu thuẫn chủ yếu.
Tô Kính chăm chú nói với Tô Mộ.
- Trợ giúp những hòa thượng kia đánh bại khế ước giả sao/
- Không phải, đi tham gia náo nhiệt, nhìn xem các hòa thượng nghĩ muốn cái gì.
Tô Kính nói:
- Đưa bộ đội của chúng ta đi.
- Được rồi.
Tô Mộ nhảy xuống mặt đất, nhìn Tô Kính thả ra năm ngàn khôi lỗi, sau đó dùng Lôi Long đại chú lây thành yêu binh. Năm ngàn yêu binh này có biên chế một doanh, tất cả trang bị đều dựa theo thần binh phủ an bài. Có Tiên Đế chi thuẫn chiến xa, cũng có Kim Ô hạm trên trời.
So với số lượng quân đội khế ước giả, năm ngàn yêu binh không coi vào đâu, nhìn thấy rõ cả đêm, bộ phận chiến đấu, quân đội khế ước giả không có liên hợp trận pháp công kích, năm ngàn tinh nhuệ này có thể quét ngang.
Hai người mang theo một doanh tinh nhuệ đi tới trơớc đại lộ, đi vào dưới thành hai dặm mới có tăng binh ra khỏi thành chặn đường.
Tăng binh sau khi ra khỏi thành, cầm đầu là một người mặc cà sa đen, vũ khí trong tay là hàng ma xử. Tô Kính gật đầu, lục đạo luân hồi côn có thể giết khế ước giả không trở về nhưng không thể giết hết quân đội của khế ước giả, có lẽ đối phương cảm thấy tác dụng không lớn.
- Người là người phương nào.
Hòa thượng kia quát hỏi, Tô Kính phất phất tay, một tiểu kỳ đi lên phia trước, hoành đao ngăn cản tăng binh và nói:
- Công tử nhà ta nghe nói có tà ma làm loạn, đến đây làm bộ đội.
- Bộ đội gì chứ, đây là thành Lâm Uyên, có Phật gia tọa trấn, tà ma không thể đánh vào. Các ngươi tới nơi này cũng là chịu chết, trở về!
Hòa thượng kia trợn mắt.
Tiểu kỳ bất vi sở động, nói:
- Công tử nhà ta có thâm thù với tà ma, kính xin thông báo một tiếng.
- Thâm thù?
Hòa thượng kia liếc mắt nhìn Tô Kính, nhìn không ra sâu cạn, lại nhìn quân đội tập kết sau lưng Tô Kính có khí thế bất phàm, biết rõ chính mình ngăn không được, đành phải nói:
- Các ngươi chờ ở chỗ này, không được vọng động tiến lên, ta trở về phục mệnh một tiếng.
Tô Kính gật đầu, tăng binh lưu lại chín thủ hạ sau đó quay về thành bẩm báo. Tô Kính thấy tọa kỵ của hắn như gió, lại phối hợp quen thuộc với thân thể của mình, nếu phóng ra ngoài có thể thành tựu Thiên Tiên.
Qua gần nửa giờ sau, thành cửa mở ra, lần này số lượng tăng binh nhiều tới một ngàn. Một người cầm đầu mặc cà sa màu vàng, lục đạo luân hồi côn đặt bên hông tọa kỵ, thu nhỏ chỉ còn dài một thơớc.
Hòa thượng này tướng mạo kỳ quái, Tô Kính nhìn xong lại thập phần không được tự nhiên, hắn có chín phần tương tự Trần Đường.
- Ta chính là Sơn Khâu, binh của hai vị có thể an bài trú đóng tại hướng đông, xin mời hai vị đi theo ta.
Sơn Khâu hòa thượng nói với Tô Kính và Tô Mộ.
Tô Kính và Tô Mộ cũng không để ý, lúc này dẫn người nhà đi nghỉ ngơi, hai người bọn họ đi theo Sơn Khâu hòa thượng vào thành Lâm Uyên.
Sơn khâu hòa thượng trực tiếp mang hai người tới tự viện hạch tâm, trong ngôi chùa này có tháp lâm cao cao, phía trước cũng nguy nga trang nghiêm, chính diện cửa miếu là phạn văn, Tô Kính dùng thần niệm cảm giác là Hoan Hỉ Tự.
Hoan Hỉ Tự mở cửa chính, nơi đó có hai tăng nhân tăng y màu vàng chờ đợi, Sơn Khâu hòa thượng vẫn đi theo sau.
Sau khi tiến vào một thiện phòng yên tĩnh, phía dưới là hồ nước, mặt nước có lá sen che phủ, có thể nghe được tiếng ếch kêu.
Đi vào nơi này, lúc này mới có một hòa thượng còm nhom đi tới, sau lưng có ba mươi mấy tăng lữ phụng dưỡng.
Hòa thượng còm nhom ngồi xuống, hắn cúi chào Tô Kính và Tô Mộ một cái.
Hòa thượng kia mở miệng nói:
- Các ngươi cũng là tà ma, vì sao phải tiến đến Uyên thành?
Tô Kính cười, mở miệng nói:
- Đại sư, không nên nói giỡn được không? Tu hành đến cảnh giới cảu chúng ta, cái gì là tà ma còn không phân biệt được sao?
← Ch. 1989 | Ch. 1991 → |