← Ch.1993 | Ch.1995 → |
Bị pháp tắc vực sâu ảnh hưởng, song phương đều không thể đầu nhập hỏa lực viễn trình, lần này Tô Kính an bài ma tượng trên đầu tường, chiến pháp duy nhất chính là ném chiến phủ bay đi như boomerang
Lúc chiến phủ xoay tròn phi thường mỏng manh, sau khi bay ra ngoài sẽ sát thương ba trăm trượng. Trong phạm vi này không cần trọng giáp, một búa dễ dàng chém đứt vài địch nhân, ngay cả đơn vị trọng giáp cũng chỉ có hiệu quả sát thương hai mục tiêu mà thôi.
Lực lượng ma tượng lớn hơn so với binh sĩ, loại sát thương này còn có thể gia tăng hiệu quả đặc thù.
Tô Kính phái ba lục dục thiên ma hóa thân chạy loạn trong thế giới này, chúng đi quanh vạn dặm nhưng không thấy thành Thiên Phật nào khác. Chiến đấu ban đêm không có bất cứ điểm sáng nào, khác biệt duy nhất chính là, thành Lâm Uyên tổn thất nhỏ rất nhiều, quân đội khế ước giả lại gia tăng tổn thất gấp mười.
Tô Kính lại phái năm ngàn quân lên đầu tường thành, mỗi lần mang theo một ngàn thiết giáp tăng binh, từ đó thanh lý dưới thành không còn, sau đó còn có cơ hội mượn nhờ lực lượng chiến xa lui về.
Ba đại tiên binh đứng ở đầu tường điều khiển pháo điện từ, ra sức oanh kích, phát hiện hiệu quả thật sự quá cặn bã, những khế ước giả kia căn bản là không sợ pháo điện từ công kích, dùng đánh quân địch thì hiệu quả còn không bằng chiến phủ bay đi và bay về.
Đúng, chiến phủ boomerang chỉ xem như vũ khí ném, bị hạn chế quá ít. Đối phương hạn chế vũ khí từ xa đều dùng máy móc hoặc là tiên thuật. Lực lượng ném thuần túy không khác gì ném đá là bao.
Hêệu quả của cung tiễn hơi kém, Tô Kính thí nghiệm lập tức cảm thấy nhàm chán. Dù sao binh sĩ khế ước giải cũng bị hạn chế, pháp tắc như thế khó mà tìm ra lỗ thủng.
Cho dù mình có thể công kích từ xa, cái giá phải trả cũng không nhỏ, hoàn toàn không cần như vậy, đối phương chỉ sử dụng pháo hôi, cũng không phải bản thân khế ước giả tới, dùng cái giá lớn như thế chém giết pháo hôi, còn không bằng vật lộn.
Chiến đấu càng thêm kịch liệt, Tô Kính và Tô Mộ lại buồn ngủ. Không có vũ khí từ xa, tường thành của mình vững chắc, nếu không phải địch nhân di chuyển tốc độ quá nhanh, ném đá cũng có hiệu quả không tệ.
Trên đầu thành, Tô Thiết Y dứt khoát dẫn đầu một đám thần binh khôi lỗi đi xuống tường thành chém giết, dựa vào lực lượng của mình thanh lý địch nhân.
Căn bản không có nguy hiểm chết trận, song phương cứ so binh lực với nhau, nhuốm máu khắp mặt đất.
- Ta thực bội phục Thị Ngạn hòa thượng.
Tô Mộ nói:
- Nếu bảo ta thủ tại nơi này, ta sẽ rảnh tới phát điên.
- Ta cũng bội phục, qua nhiều năm như vậy, hắn cũng bị mài không sai biệt lắm, nếu không thời điểm chúng ta tới không thuận lợi như vậy.
- Hừ, sau khi hắn nghe ta nói xong, lại bị trục xuất ra khỏi thành Thiên Phật, cho dù là phật đà cũng có oán hận đấy. Hắn cũng không phải đại thánh Nho môn, nào có chuyện tâm tính bình thản.
Sắc mặt Sơn Khâu hòa thượng khó coi, Tô Mộ cười nói:
- Ngươi biểu lộ làm gì? Ta chém giết Trần Đường, trên thực tế hắn cũng không chết. Người thế giới này không chết được, trừ phi thành Thiên Phật rời đi.
- Bọn họ không đi được.
Sơn Khâu hòa thượng buồn bực thanh âm hờn dỗi địa đạo: mà nói.
- Bọn họ muốn đi thì đi, bằng ngươi cũng ngăn được?
Tô Mộ cười lạnh.
Sơn Khâu hòa thượng hừ một tiếng, nói:
- Thành Thiên Phật có Phật tổ lưu lại phật quang trấn áp, chỉ bằng bọn chúng?
Nói đến đây tức giận trên mặt hắn càng lớn nhìn chằm chằm vào Tô Mộ.
Tô Mộ nói:
- Ngươi cho rằng đây là cơ mật gì đó hay sao? Sư phó của ngươi không nói là chờ đợi ta cho ra điều kiện tốt. Chính hắn đi thuyết phục những thành thị khác là vì thu hoạch tài nguyên, cũng tranh thủ hảo cảm của ta.
Sơn Khâu hòa thượng đỏ mặt, Tô Mộ nói và, hắn cũng biết.
- Ngươi nói chẳng khác gì phá sư phó của ngươi, ta tính chỗ tốt cho hắn thì ngươi tức giận làm gì, thật sự là ngây thơ muốn chết.
- Phật quang tại thế giới này khác với những nơi khác, lại có thể trấn áp thành Thiên Phật. Thành Thiên Phật dùng phật quang của Phật tổ làm căn cơ tạo nên.
Sơn Khâu hòa thượng áp chế nộ khí, dứt khoát nói tình báo hắn biết.
- Rất tốt, ta sẽ cho sư phó của ngươi một phần tình báo, là tin tức của vũ trụ khác.
Tô Mộ khích lệ.
Sơn Khâu hòa thượng lúc này không nhịn được muốn mắng người, thuần túy bởi vì hắn không thể kháng cự chỗ tốt như thế. Nếu bọn họ rời khỏi thế giới Bỉ Phương và truyền bá Phật hiệu, sư phó của ngươi có thể thành tựu Phật tổ đấy.
Tô Kính chịu cho phép bọn họ mang theo phật khí ra ngoài và lập căn cơ cũng không phải vấn đề. Thị Ngạn hòa thượng muốn độc chiếm chỗ tốt này, tám hòa thượng của thành thị khác muốn nhúng tay cũng không thể.
Ở điểm này Phật môn giống với đạo môn, ai cũng ích kỷ.
Lục dục thiên ma bắt đầu tìm kiếm khắp bốn phía, người bị giáng trức ra khỏi thành Thiên Phật khẳng định không chỉ có vài người bên cạnh vực sâu như thế. Ba lục dục thiên ma hóa thân, ngao du thế giới này, tới vô ảnh đi vô tung, chỉ cần bất hòa: không cùng thế giới này người xung đột, ai cũng nhìn không ra bọn hắn chi tiết đến.
Nếu như người trong thành Thiên Phật không nghĩ cách chặt đứt liên hệ với phật quốc, khư khư cố chấp muốn chạy đi, lục dục thiên ma hóa thân bị phát hêện là rất lớn.
Du đãng tới nửa đêm, một lục dục thiên ma hóa thân lại tìm được một chỗ ly kỳ, nơi này mang cho Tô Kính và Tô Mộ kinh hỉ. Đây là một chỗ cùng loại với hố trời, đại địa hướng xuống dưới mấy trăm dặm..
Hố trời này sâu không thấy đáy, lục dục thiên ma hóa thân bỏ vào không ít trang bị dò xét cuối cùng mới biết được bên dưới là cái gì, hỗn độn chi khí.
- Tốt lắm, chúng ta tiến vào trong thế giới gì thế này?
Tô Kính tính toán khoảng cách một chút, phát hiện hố to kia cách vực sâu chừng ba vạn dặm.
Khoảng cách mấy vạn dặm trong Vị Lai Phật quốc mà nói là giải đất trung tâm.
Tô Mộ nói:
- Trực giác của ta, nơi đó là địa chỉ vốn có của thành Thiên Phật nhưng về sau thành Thiên Phật bay đi mới có hố to này.
- Có lẽ đúng vậy, trực giác của ngươi thường rất chính xác.
Tô Kính tán thành suy đoán của Tô Mộ, lục dục thiên ma đứng tại đó cũng tính toán tương lai, đạt được kết quả giống nhau.
- Chuyện này đơn giản.
Tô Kính nói:
- Thu hố to đó vào trong tay, ta đoán thành Thiên Phật cũng sẽ rơi xuống.
- Nào có dễ dàng như vậy.
Tô Mộ nói:
- Nơi này không có ai đóng giữ, đám phật đà cũng chú ý tới hố sâu. Chúng ta xuống dưới chết nhanh lắm.
← Ch. 1993 | Ch. 1995 → |