← Ch.0037 | Ch.0039 → |
Lửa cháy hừng hực phun ra từ trường bào của Đại Quản Gia, chớp mắt nguyên viện lạc một mảnh biển lửa. Bích Nhãn Thần Nha xoay quanh trên bầu trời nhưng không lao xuống ăn xác cường giả Kim Đan.
Bích Nhãn Thần Nha đến rất sớm nhưng không cứu Tô Kính.
Tô Kính bị ném ra khỏi viện tử, mấy chục thân binh giáp đỏ bao quanh hắn, những thân binh này thực lực cao hơn xa mấy thân binh đã chết.
Một nữ nhân váy đen đến gần ôm Tô Kính vào ngực, lúc này hắn mới xỉu. Phát ra công kích hai lần liên tiếp khiến Tô Kính tiêu hao vượt sức chịu đựng của thân thể, đặc biệt mâu đâm vào Sửu Đạo Nhân gần như vắt cạn hết lực lượng của hắn.
Một vòng tròn màu vàng trong người Tô Kính đang sinh trưởng quanh khí hải đan điền, sau đợt chiến đấu này Thần Binh Luân bắt đầu xoay tròn chứ không lơ lửng nữa. Mỗi lần quay Thần Binh Luân sẽ rút nguyên khí xung quanh tẩm bổ bản thân.
Nữ nhân váy đen ôm Tô Kính, cúi đầu nhìn mặt hắn cười nói:
- Thế tử đã lớn rồi.
Nữ nhân váy đen vừa nói xong Tô Kính đã tỉnh táo, nhảy cẫng lên muốn vùng ra nhưng nàng bóp nhẹ khuỷu tay hắn, thế là hắn lại mềm người xuống.
- Tiểu sư muội của thế tử không sao, có Đại Tiên Sinh ở trong phủ này không ai đánh lại hắn.
Tô Kính không lo sự sống chết của Lâm Tạ Hồng, vì hắn hoàn toàn hấp dẫn Sửu Đạo Nhân chú ý, nàng ở trong phòng chắc chắn tránh được. Tô Kính tu luyện bí pháp Binh gia rất ngắn ngủi, nhưng hắn hiểu thấu tinh thần Binh gia. Sống chết có số, không vì sự đau buồn của ngươi mà thay đổi.
Nếu Lâm Tạ Hồng chết Tô Kính sẽ báo thù cho nàng, dù Sửu Đạo Nhân đã chết nhưng người đứng sau lưng gã còn sống. Tô Kính không quen Sa Tĩnh Nhân nhưng hắn tin Đại Tiên Sinh chắc chắn biết gã.
Người tu đạo không tranh một lúc, dù trả thù sau ngàn năm cũng không có gì, hoặc cái này không gọi trả thù mà là nhân quả.
Vẻ mặt Tô Kính không hề tức giận, hắn lạnh lùng nhìn nữ nhân váy đen:
- Thả ta ra, nếu không ta sẽ đi tìm phụ thân giải bày.
Nữ nhân váy đen bĩu môi thả Tô Kính ra.
Đây chỉ là trò đùa, tiểu tử này lớn rồi còn sợ người lạ. Lúc ngươi còn nhỏ vì cứu ngươi mà huynh đệ tỷ muội chúng ta đã chết hơn phân nửa. Nhưng không thể nào trách tiểu tử này, năm đó nàng còn chưa biến hình người, các huynh đệ tỷ muội đa số là thân yêu.
Nữ nhân váy đen không dám có chút ý nghĩ tổn thương Tô Kính.
Tô Kính đứng dưới đất, thân binh cực kỳ cảnh giác bảo vệ quanh hắn, bọn họ bao vây thành hình nửa vòng tròn để hắn vào giữa.
Trong viện lạc lửa cháy hừng hực, nguyên Tiêu Dao Hầu phủ đều cảm giác được cơn giận toát ra từ ngọn lửa. Tiêu Dao Hầu ở trong thư phòng biến sắc mặt, gã không để lại thứ gì giám thị trên người Tô Kính nhưng cảm giác Hoàng Đình Thần Ngọc kích phát ra lực lượng phòng hộ. Loại lực lượng này quá đặc biệt, mạnh như Tiêu Dao Hầu cách vài dặm mà như thấy gần ngay trước mắt.
Tiêu Dao Hầu lập tức ra lệnh:
- Nhị Tiên Sinh, đi bắt Diệp Thiêm về, miễn hắn còn chưa trở lại Thanh Dương cung thì ta không cần biết ngươi dùng cách gì.
Nhị Tiên Sinh di chuyển thân hình to bự cười toe toét rời đi.
Sửu Đạo Nhân thả ra âm binh công kích Tô Kính liền bị Tiêu Dao Hầu đoán được lai lịch, Sa Tĩnh Nhân đã ra tay thì Diệp Thiêm không thoát khỏi mối liên quan.
Bên ngoài xảy ra loại chuyện này cũng đành thôi, Thanh Dương cung khinh người quá đáng dám hành hung ngay trong phủ của gã!
Lúc này Diệp Thiêm đang hưởng dụng hoa quả trà bánh trong Hầu phủ, những thức ăn chiêu đãi khách đều là thứ ẩn chứa linh khí. Nếu như không phải sợ mất mặt thì Diệp Thiêm rất muốn đóng gói một ít mang về.
Diệp Thiêm vừa uống nước trà vứa thầm nghĩ bắt tiểu nha đầu kia trở lại rồi làm cách nào hưởng. Thần Ngục Chỉ là thứ tốt nhưng gã không giành lại sư thúc thì thôi bỏ. Xem ý của sư phụ hình như hơi bất mãn gã quá thân thiết với sư thúc nên mới dùng thủ đoạn này, đây là đang cảnh cáo gã trước ích lợi thật sự thì sư thúc không đáng tin cậy. Chỉ cần gã hầu hạ sư phụ thật tốt thì sau này thứ như Thần Ngục Chỉ sớm muộn gì cũng có phần của gã.
Một khuôn mặt mập mà không mỡ đập vào mắt Diệp Thiêm, Nhị Tiên Sinh cười tủm tỉm vẫy tay với đạo nhân Thanh Dương cung.
Diệp Thiêm biểu tình cực kỳ khó xem, nhớ lúc gã muốn cướp cũng là tên mập này phá hỏng chuyện.
Nhị Tiên Sinh vươn tay ra, đôi vòng tay đeo trên cổ tay gã tỏa ánh sáng rực rỡ mê người. Diệp Thiêm bị ánh sáng phát ra từ vòng tay hấp dẫn ánh mắt.
Nhị Tiên Sinh khẽ phun ra một chữ:
- Tỏa!
Đôi vòng tay không phải kim không là gỗ bỗng chốc gắn vào hai tay Diệp Thiêm.
Diệp Thiêm giật mình kêu lên:
- Ngươi làm gì!
Nhị Tiên Sinh nói:
- Làm gì? Diệp Thiêm, chuyện ngươi làm là ý định ám sát thế tử nhà ta, tổn thương đồ đệ của Hầu gia. Đừng nói nhiều nữa, theo ta đi một chuyến!
Nhị Tiên Sinh xách cổ Diệp Thiêm cách cái bàn nâng gã lên, cánh tay mập cực mạnh, Diệp Thiêm như con gà bị xách bổng lên.
Khách khứa của Đạo Cung khác hết hồn, vốn định ngăn Nhị Tiên Sinh lại nhưng câu trên quá kinh người.
Ý định ám sát thế tử?
Một câu khiến bọn họ không định xen vào nữa. Nếu Tiêu Dao Hầu không có chứng cứ rõ ràng thì đã không bắt người ngay trước mặt mọi người.
Nhị Tiên Sinh xách Diệp Thiêm, đôi vòng tay trên hai tay Diệp Thiêm thành xiềng xích trói chặt gã. Nhị Tiên Sinh không rời đi ngay mà quét mắt từng vị khách có mặt, nhìn một vòng rồi mới ung dung rời đi.
Đây không phải thị uy mà là biểu hiện quang minh lỗi lạc.
Trước khi Tô Kính xuyên việt thế tử Tiêu Dao Hầu chưa từng đến thư phòng của Tiêu Dao Hầu, lần này gã thu đồ đệ nên tạm thả lỏng hạn chế, cho phép hắn rời khỏi viện tử. Không ngờ xảy ra chuyện, nên Tô Kính bị kêu đi Lãng Uyển Thư Hải.
Bị mang đến đây còn có Lâm Tạ Hồng, Lâm Hoành Sơn, Diệp Thiêm.
Trong thư phòng. Tiêu Dao Hầu ngồi chễm chệ sau cái bàn rộng lớn, những người khác đứng. Trong gian phòng này chỉ có một chỗ ngồi.
Diệp Thiêm bị khóa lại hai tay, gã phát hiện chân khí trong người ngày càng mỏng manh, không cách nào điều động bất cứ thuật đạo nào công kích. Tiêu Dao Hầu không nhìn Diệp Thiêm mà xem hướng nữ đồ đệ Lâm Tạ Hồng của mình.
Bách hoa đạo y rách rưới, máu nhuộm đỏ nửa người của Lâm Tạ Hồng, nhưng khuôn mặt thiếu nữ tràn đầy kiên cường không chút đau đớn.
Lâm Tạ Hồng rất đắc ý vì nàng liên tục hai lần lừa cường giả Kim Đan. Đúng, là lừa chứ không phải đánh bại.
← Ch. 0037 | Ch. 0039 → |