← Ch.0052 | Ch.0054 → |
Môn khách bề ngoài già nua chắp tay bình tĩnh nói:
- Thanh Dương cung không nắm rõ lực lượng Kim Đan lục trọng của Hầu gia. Người cho Nhị Tiên Sinh tạm thời dùng bình bát tử kim, thứ đó chưa bao giờ xuất hiện trước mắt người ngoài. Đạo khí có thể thu lấy yêu vật khổng lồ như vậy ở trong mắt người khác cảm thấy Hầu gia không thể nào có được.
Môn khách nhắc nhở Tiêu Dao Hầu, đầu óc gã sáng lên.
Người Kim Đan lục trọng bình thường chưa chắc đánh lại con Minh Ngư. Ba luyện khí sĩ hoàng tộc dám truy sát Minh Ngư tất nhiên có thứ gì khắc chế được Minh Ngư. Mấy loại lôi pháp liên tục mà Minh Ngư không dám đánh trả đã chứng minh điều này, không thì ba luyện khí sĩ Hầu phủ nhị trọng không đủ Minh Ngư một hơi Thâm Uyên Chi Hỏa đốt.
Nên tình nghi ba người này là Thanh Dương cung xua đến để khiến Tiêu Dao Hầu bực bội là đúng, đối phương không ngờ gã có thể nhanh chóng đánh bại Minh Ngư còn thu vào phật khí hàng yêu đặc biệt.
Mọi người chờ Tiêu Dao Hầu ra lệnh, nếu gã quyết định trả thù Thanh Dương cung thì chắc chắn không ở Ngọc Kinh thành mà đánh vòng ngoài, ví dụ một số chi nhánh Minh Ngư ở phía nam xa xôi.
Tất cả thế lực không được phép đánh nhau trong Ngọc Kinh thành, không thì hoàng thất sẽ tiếp phái quân đội trấn áp.
Móng tay Tiêu Dao Hầu gõ nhẹ mặt bàn gỗ tím, thanh âm như thủy tinh va chạm, cách bình phong vẫn cảm giác được sát ý sắc bén tàn phá trong căn phòng.
Tiêu Dao Hầu rất muốn xuống tay diệt Thanh Dương cung, ra tay trong phủ của gã là điều không thể tha thứ được. Nhưng Kim Đan lục trọng đang phút then chốt, nếu Tiêu Dao Hầu hành động sẽ ảnh hưởng đến tu hành.
Nếu bây giờ không ra tay, về sau tính sổ chắc sẽ khiến bệ hạ tức giận.
Thân phận của Tiêu Dao Hầu không thích hợp nhẫn nhịn, giờ mà gã khùng lên ngược lại bệ hạ rất vui lòng, ít nhất gã không là kẻ giả tạo. Đại thần tốt nhất đừng chơi trò giả lả, không thì hoàng đế sẽ có cái nhìn không tốt với ngươi.
- Nguyệt Sơn, ngươi đi tìm Ưng Dương, Khuyển Thập Lang huấn luyện bọn họ một tháng thời gian. Một tháng này ta muốn ngươi dạy hai tiểu yêu học quy định trong Ngọc Kinh thành.
Lời nói của Tiêu Dao Hầu khiến mọi người thất vọng, hình như trong một chốc gã không muốn nhắc đến chuyện này.
Nguyệt Sơn là tên của Đại Tiên Sinh, gã họ Cúc, tên Thanh, tên chữ là Nguyệt Sơn. Nhị Quản Gia họ Cố, tên Lệnh, tên chữ là Quân Sơn. Hai người là phụ tá đắc lực của Tiêu Dao Hầu, được gọi là hai ngọn núi của Tô phủ. Chuyện bên ngoài thường do Cúc Nguyệt Sơn giải quyết, nếu Tiêu Dao Hầu muốn hành động thì người gã tin cậy nhất bây giờ là Đại Quản Gia.
Tiêu Dao Hầu xua tay:
- Các ngươi hãy xuống đi.
Mọi người bất đắc dĩ đành ra khỏi thư phòng.
Có chuyện làm mới có thưởng, nếu Tiêu Dao Hầu muốn phô bày tay chân thì sẽ không tiếc ban thưởng. Bọn họ không chỉ vì muốn thiên hạ loạn, còn ôm bất bình thay Tiêu Dao Hầu khi bị Thanh Dương cung khiêu khích như vậy. Nhưng Tiêu Dao Hầu địa vị cao quyền trọng, gã không phải người của Đạo Cung, trong triều không ai nhằm vào gã ngay mặt như thế.
Mọi người đều đi ra, chỉ để lại nữ nhân váy đen yên lặng đứng trong góc phòng.
Tiêu Dao Hầu liếc đại yêu dưới tay, nói:
- Ngươi đi kêu Lâm Hoành Sơn tới.
Nữ nhân váy đen gật đầu biến thành luồng sáng đen chui qua khe cửa.
Tiêu Dao Hầu phất tay rút đi bình phong, bước tới trước cửa sổ. Tay Tiêu Dao Hầu cầm bình bát tím vàng, đại yêu Minh Ngư trong biển bị nhốt trong bình bát, đầu bị đông cứng, thần hồn hấp hối.
Dù nó không chết cũng bị phế, không thể tu hành được nữa. Tiêu Dao Hầu xuống tay rất tàn nhẫn, khi đó gã không ngờ bình bát tím vàng có thể thu vào yêu vật lớn như vậy, gã chỉ kêu Nhị Quản Gia thử xem sao. Tiêu Dao Hầu vốn định hoàn toàn phá hủy tương lai của con yêu vật để chọc tức Thanh Dương cung. Thứ này tuyệt đối không phải là tấm bia Thanh Dương cung dùng để huấn luyện đệ tử, sau khi bắt về họ sẽ thuyết phục giáo dục nó thành tay đấm đắc lực.
Cái gọi là thuyết phục giáo dục thường là lấy mạng sống ra ép buộc, nếu không được thì dùng thuật đạo hành hạ linh hồn đến khi nào đồng ý thì thôi. Nếu đeo vào minh bài Đạo Cung luyện chế thì đời này kiếp này không có tự do nữa.
Thanh Dương cung tuyệt đối không dám đến Hầu phủ đòi Minh Ngư, vì chẳng khác nào đưa mặt lên cho gã tát. Minh Ngư đã không còn giá trị bồi dưỡng, so với luyện chế thành khôi lỗi chẳng bằng tách lìa ra có lợi hơn.
Tiêu Dao Hầu tuy là Đại Tư Mã, thống soái quân đội cả nước nhưng lúc ra chiến trường không cần gã ra trang bị. Nếu luyện chế Minh Ngư thành chiến hạm cũng được, vấn đề là nếu hoàng thất bỏ vốn ra chẳng khác nào sung công. Nếu Tiêu Dao Hầu tư mình luyện chế thì tiêu hao quá lớn, không có ý nghĩa gì.
Một ý nghĩ của Tiêu Dao Hầu khiến đại yêu sống ở sâu trong đông hải đối mặt vận mệnh bị phân thây. Đây chính là nỗi đau của yêu tộc, khi Đạo Môn hưng thịnh thì yêu tộc hoàn toàn thành phụ thuộc của nhân loại.
Trong Hầu phủ có một đại điện không tên có thể đặt thứ này, nghĩ đến đây Tiêu Dao Hầu phát một thần niệm cho nữ nhân váy đen kêu nàng mang Lâm Hoành Sơn tới. Tiêu Dao Hầu hóa thành hơi nước mơ hồ chợt biến mất.
Thanh Minh Chân Giải, cảnh giới Kim Đan lục trọng, Tiêu Dao Hầu có lẽ là cường giả số một Tô gia trong ba trăm năm qua.
Những cảnh giới tông tộc Tô gia có lẽ có người cảnh giới càng cao nhưng bàn về sức chiến đấu thì không bằng Tiêu Dao Hầu Tô Dương tu luyện
Tiêu Dao Hầu tùy ý đọc một chuỗi chú ngữ, không gian giữa đại điện chợt trướng lớn mở ra một khu vực ngang dọc năm dặm, nền đất ngọc thạch trắng tinh được ánh sáng xanh bao trùm, sạch sẽ khiến người tim đập nhanh.
Minh Ngư trong bình bát tím vàng được Tiêu Dao Hầu thả ra, cơ thể cứng ngắc nằm dưới đất bạch ngọc, bảy mươi hai con mắt đều đổi màu đen thẳm như trân châu lớn phản chiếu ánh sáng màu xanh.
Cửa đại điện phát ra tiếng két, nữ nhân váy đen dẫn Lâm Hoành Sơn bước vào, một tia nắng chiếu vào trong có chút chói mắt.
Tiêu Dao Hầu ngoắc tay, Lâm Hoành Sơn đến giữa đại điện bước qua chướng ngại ánh sáng xanh đi vào không gian Tiêu Dao Hầu mở ra.
Trong không gian này Lâm Hoành Sơn không đánh lại Tiêu Dao Hầu, thứ duy nhất có thể liều mạng là tiêu hao Bạch Hổ Huyết Sát. Dù làm vậy, dù thoát khỏi không gian dung hợp lĩnh vực Kim Đan thì từ nay Lâm Hoành Sơn không thể tiến bộ nữa, bí pháp Binh gia xem như đi đến cuối.
← Ch. 0052 | Ch. 0054 → |