← Ch.0005 | Ch.0007 → |
Mười hai lưu phái đều xem như chính thống, có cạnh tranh với nhau chứ không lệ thuộc ai. Nhưng lưu phái luyện khí sĩ nào khi tiêu chuẩn phân chia cảnh giới đều giống nhau.
Dẫn khí Nhập Thể, Khí Phản Tiên Thiên, Trúc Cơ, Kim Đan.
Trên thế giới này Kim Đan chia ra cửu trọng, Kim Đan cửu chuyển là lực lượng đỉnh cao cõi đời, được gọi là Địa Tiên. Giai đoạn khác phân chia đẳng cấp không đồng đều trong mười hai Đạo Cung, nhưng khác biệt không quá lớn.
Những đẳng cấp này nếu không suy xét đến nhân tố trang bị thì đại khái chứng minh sức chiến đấu của một luyện khí sĩ, tuy nhiên với luyện khí sĩ thì đẳng cấp đại biểu tuổi thọ khác nhau.
Dẫn Khí Nhập Thể là giai đoạn phàm nhân, sống chết vô thường, có thể sử dụng một ít tiểu đạo thuật, thúc đẩy một số pháp bảo, phù lục cấp thấp. Khí Phản Tiên Thiên thì tuổi thọ cỡ một trăm hai mươi tuổi, ăn đan dược hoặc tu luyện đạo pháp đặc biệt cực hạn tuổi thọ đến một trăm tám mươi tuổi.
Một khi Trúc Cơ thì có ba trăm năm tuổi thọ, sau khi Trúc Cơ có thể dùng vật bên ngoài kéo dài tuổi thọ, cực hạn là ba trăm sáu mươi tuổi.
Tu luyện đến Kim Đan kỳ thì tám trăm năm tuổi thọ, mỗi khi thêm một trọng là tăng ba trăm năm tuổi. Tức là một luyện khí sĩ Kim Đan cửu chuyển ít nhất có thể sống ba ngàn hai trăm tuổi.
Cơ thể của Tô Kính đang ở giai đoạn Khí Phản Tiên Thiên, tức là tối đa sống khoảng một trăm tám mươi năm. Nếu đặt ở Trái Đất có thể trưng trong phòng triển lãm cho người tham quan, nhưng Tô Kính không thỏa mãn, trong lòng hắn có một khát vọng.
Loại sinh mệnh nào đều hy vọng trường sinh bất tử.
Người ta có thể sống ba ngàn hai trăm tuổi vậy tại sao ta không thể sống hơn ba trăm tuổi? Phụ mẫu của Tô Kính đã hy sinh trong nhiệm vụ bí mật ở Trái Đất, nên hắn không có nhiều bận lòng. Nếu không có dục vọng đột nhiên nổi lên này có lẽ hắn khó mà nhanh chóng hòa nhập vào thân phận mới, ít ra trong hai năm khó thể thích ứng.
Tô Kính vốn làm nhà nghiên cứu, còn là hạng mục đặc biệt nên tư duy rất rộng thoáng, nếu đã nhận định mục tiêu thì sẽ quyết tâm vượt ải khó khăn.
Sau Kim Đan cửu trọng đột phá nữa là phá toái phi thăng, trở thành thần tiên.
Đột nhiên có mục tiêu thành tiên đặt ở trước mặt Tô Kính, làm hắn quên đi nhiều buồn phiền. Huống chi sau khi Tô Kính xuyên qua thì không định trở về Trái Đất nữa.
Những người xuyên qua có khác biệt rất lớn, có người khóc la đòi về nhà nhưng vất vả cực khổ kiếm tiền, kiếm địa bàn trong thế giới mới. Có người tề ngủ hết nữ nhân xinh đẹp trên đời, thậm chí tuổi bóng xế cũng không tha. Có người điên cuồng hơn muốn trả thù xã hội, nhưng xã hội của thế giới mới không nợ kẻ đó cái gì.
Suy nghĩ của Tô Kính rất đơn giản, ta muốn thành tiên.
Khí hải đan điền nát là bệnh nan y, nhưng không sao, theo tri thức xuyên qua có hạn của Tô Kính miễn xuyên việt là có điều khác với mọi người, dù đây chỉ là cách nói an ủi bản thân nhưng hắn không định bỏ cuộc. Nghề của Tô Kính là gì? Thiết kế, thiết kế đoán trước tương lai, làm công tác thoạt trông không thể xảy ra.
Một thanh âm kỳ lạ vang lên trong linh hồn của Tô Kính, giọng nói mơ hồ nhẹ hẫng khó thể bắt giữ:
- Tô Kính, ngươi nghĩ thông rồi?
Tô Kính giật mình kêu lên:
- Ai đó?
- Ài, linh hồn yếu ớt không biết cả nội thị, để ta giúp đỡ ngươi.
Giọng nói khá quen tai nhưng Tô Kính không nhớ ra là ai.
Ánh sáng màu vàng như đom đóm yếu ớt lập lòe, Tô Kính thấy choáng váng, khi luồng sáng dần tan biến hắn thấy mình đứng trong một không gian kỳ lạ. Không gian không lớn, hình dạng như tổ ong, có gương cổ thanh đồng sáu mặt dựng xung quanh, hắn đứng giữa sáu mặt gương đó.
Trong mỗi mặt gương cổ thanh đồng có một hình ảnh Tô Kính phản chiếu.
Tô Kính không biết đây là thức hải, hắn bình tĩnh đến gần, đi lên hai bước cẩn thận ngắm kỹ. Hắn ở trong gương không một mảnh vải, tuy mới mười bốn người nhưng vóc dáng cao lớn hơn kiếp trước, vạm vỡ không giống ma ốm chút nào.
Tô gia có bí pháp rèn luyện gân cốt, thân thể của Tô Kính dù tốc độ tu luyện siêu chậm nhưng cảnh giới đạo pháp từ nhỏ đến lớn dùng bí dược cường hóa thân thể, độ cứng cơ thể thế tử Tiêu Dao Hầu đủ để chứa lực lượng luyện khí sĩ Trúc Cơ kỳ. Phu nhân Tiêu Dao Hầu chỉ có duy nhất một ruột thịt, tài nguyên quý giá trong Hầu phủ đều bị thế tử này làm hỏng rất nhiều.
Tô Kính nhìn bộ ngực nhợt nhạt của mình, muốn sờ vào cơ bắp nhô ra. Tô Kính giơ tay lên nhưng thấy mình trong gương không nhúc nhích.
Tô Kính cứng người, qua một lúc quát to:
- Ngươi là ai!?
Người trong gương cười kỳ dị:
- Ta là ai? Ta không phải là ngươi sao?
Tô Kính nghiến răng rít từng chữ:
- Ngươi... Không phải ta. Ngươi là Thiên Ma!
Lúc xuyên qua thế tử được cứu về phủ, Tô Kính có nghe lờ mờ vài tin tức. Thế tử Tiêu Dao Hầu đi chúc thọ cho Trường Bình hầu phủ đã ăn cắp một mặt Thiên Ma Kính, muốn giao hợp ới Thiên Ma trong gương nhưng dẫn đến thiên lôi bị đánh chết tại chỗ.
Gương cổ thanh đồng sáu mặt là Thiên Ma Kính sao?
Nếu đúng thì người trong gương là Thiên Ma biến ra hình dạng của hắn.
Người trong gương lắc đầu, cười khinh thường nói:
- Thiên Ma? Thiên Ma có là gì? Không có cả lực lượng vượt qua thế giới. Đừng nói là ta, nó còn thua linh hồn quái dị của ngươi.
Tô Kính lặng im, hắn xem như là nhà khoa học nhưng chuyện trước mắt thật không khoa học, một chốc hắn không biết nên xử lý ra sao.
Vừa mới lập chí hướng muốn thành tiên, tiếp theo phát hiện phải thích ứng thế giới này, Tô Kính không quá chắc chắn.
Người trong gương thấy Tô Kính không nói gì thì lên tiếng:
- Tạm khoan nói ta là ai, thừa dịp Tiêu Dao Hầu chưa đích thân đến tra xét linh hồn của ngươi, để ta ngụy trang giúp ngươi.
Người trong gương cổ thanh đồng há mồm phun ra một luồng sáng vàng, trong năm mặt gương cổ xung quanh, năm người trong gương cùng làm động tác giống nhau. Sáu ánh sáng màu vàng xanh cùng chui vào linh hồn Tô Kính.
Trong linh hồn Tô Kính bao lấy vô số phù văn màu lục nhạt, là linh hồn thế tử Tiêu Dao Hầu bị gương đánh nát tách rời, áp súc, cưỡng ép nhét vào linh hồn Tô Kính.
Hắn cảm giác linh hồn mềm yếu, có lẽ vì đã ăn rất no.
Hơn nữa những phù văn này khiến linh hồn của Tô Kính luôn trong trạng thái hấp thu, dù hắn không thôi miên mình cũng rất có thể sẽ rơi vào ngủ say khó mà tỉnh lại. Sáu luồng sáng xanh vàng tiến vào linh hồn Tô Kính, bỗng các phù văn màu xanh nhạt nổ tung.
← Ch. 0005 | Ch. 0007 → |