← Ch.271 | Ch.273 → |
"Yến Sơn, sao huynh lại giúp Vương Bá áp bức nữ nhi, không thấy quá đáng sao?" Một mỹ phụ chừng hơn bốn mươi nhìn trung niên tráng hán với vẻ oán giận.
"Ta cũng bị bức bách, vì tương lai của nó nên mới như thế." Trung niên hán tử cười khổ.
"Có gì mà bức với bách, Vương Bá hiện chưa phải là bang chủ, dù sau này hắn làm bang chủ thì lẽ nào lại dựa thế bắt nạt người? Dù gì huynh cũng là cốt cán trong bang, hắn mà làm thế, không sợ các huynh đệ lạnh lòng hả?" Mỹ phụ không phục.
"Muội biết gì hả? Bang chủ đã lập Vương Bá làm người kế thừa, chắc chắc sẽ cho hắn cơ hội bồi dưỡng thế lực. Không thấy Hắc Hùng, Lão Cẩu giờ thế nào sao? Trước đây chúng có dám lớn tiếng trước mặt ta không?" Yến Sơn trừng mắt nhìn vợ: "Dù ta không quan tâm dến địa vị trong bang nhưng cũng phải lo cho con trai chúng ta, còn Yến Ny nữa chứ?"
"Huynh dâng Yến Ny cho một tên lãng tử là lo cho con gái? Tên khốn Vương Bá đó mấy lần đến nhà ta, ánh mắt nhìn muội đều đắm đuối, Yến Ny theo hắn thì yên lành được sao?"
"Vậy muội muốn ta làm gì? Liều chết với Vương gia sao?" Yến Sơn gắt lên: "Võ trưởng lão vì đắc tội với Vương Bá, hiện tại bị miễn chức, bang chủ cũng mắt nhắm mắt mở cho qua. Nếu ta bị bọn Hắc Hùng gạt ra rìa thì làm cách nào bảo vệ được muội mà con gái?"
"Nếu không vì ta còn một chút địa vị, muội tưởng Vương Bá sẽ khách khí như vậy với con gái chúng ta sao? Nếu ta phải liều cái mạng già mà đổi được bình an cho con gái thì ta chấp nhận. Nếu ta gục ngã, Yến Ny sẽ trở thành đồ chơi của hắn. Nhận mối hôn sự này, Vương Bá là nữ tế của ta, cộng thêm danh vọng và địa vị của ta trong bang, ít nhất hắn cũng không để Yến Ny thiệt thòi quá."
"Không còn cách giải quyết nào khác hả?" Mỹ phụ âu sầu rơi lệ.
"Còn cách gì? Hắc Hùng và Lão Cẩu đang hung hăng, Vương Bá cầu thân không chỉ vì say mê sắc đẹp của Yến Ny mà muốn lung lạc ta. Nếu ta không tỏ rõ thái độ, tiếp đây hắn sẽ đối phó ta. Lão bang chủ đang bồi dưỡng hắn, mấy lão huynh đệ bọn ta trở thành vật hy sinh." Tráng hán thở dài lắc đầu.
"Vậy chúng ta dẫn nhi tử và nữ nhi ly khai Mộ Quang thành. Nữ nhi hiện tại thực lực không tệ, Vân Châu thế nào cũng có chỗ cho chúng ta dừng chân." Mắt mỹ phụ chợt sáng lên.
"Đừng ngốc nữa. Vương Bá ngồi lên được vị trí người kế thừa vì hắn có chỗ dựa ở Lục Lâm bang. Chúng ta chạy thì đến được đâu? Quanh Mộ Quang thành đều là địa bàn của Lục Lâm bang, nếu bị bắt về thì sẽ bị xử trí tội phản bang. E rằng không chỉ con gái, mà cả muội... cũng không có kết cục gì tốt đẹp đâu."
"Đúng rồi, Yến Ny nói là có quen một thanh niên trong thế gia, huynh thấy... có thể khiến Vương Bá bỏ qua không?" Mỹ phụ mở to cặp mắt hy vọng.
"Nếu là con cháu đích hệ của mấy thế gia có thế lực ở Vân Châu tất khiến Vương Bá bỏ cuộc. Nhưng những nhân vật như thế còn đến Võ Dung học viện tu luyện làm gì, sao lại quen với Yến Ny? Còn con cháu mấy tiểu gia tộc thì Vương Bá có coi ra gì?"
"Hà huống hắn đã thành nhị giai võ sư, một tiểu tử mới tốt nghiệp học viện đối phó được sao? Đồ Lang bang dựa vào Lục Lâm bang nên có chút thanh danh tại Vân Châu. Thế lực bình thường đời nào chịu vì Yến Ny mà xung đột với Vương Bá. Dù tiểu tử ngốc mà con gái chúng ta quen chịu thì thế lực sau lưng y cũng không đời nào." Yến Sơn thở dài: "Nha đầu ngốc, đừng liên lụy đến người ta."
oOo
"Cha, con về rồi." Ngoài cửa vang lên tiếng Yến Ny, Yến Sơn đứng dậy mở cửa, ngẩn người khi thấy thiếu niên đi cạnh con gái.
Ông ta cho rằng con gái đưa về không phải học viên tốt nghiệp năm nay thì cũng là đồng học ở lớp tốt nghiệp, thiếu niên này còn chưa đầy hai mươi, e rằng thực lực trung giai võ sĩ còn chưa đạt tới, đấu với Vương Bá có khác gì tự sát?
Lẽ nào sau lưng gã có bối cảnh phi thường thâm hậu?
Mang theo nỗi hồ nghi, Yến Sơn mời gã vào nhà.
"Cậu... tu luyện mấy năm ở Võ Dung học viện?" Ông ta cẩn thận hỏi.
"Sắp một năm rồi." Diệp Phong cười đáp.
"..." Yến Sơn câm lặng, những lời đã nghĩ sẵn mà nhất thời không nói ra được.
"Cha, Mộc Phong rất mạnh, vừa nhập học là một năm thăng liền hai cấp." Yến Ny đỏ mặt, thập phần khả ái. Trên đường, gã đảm bảo sẽ giúp cô giải quyết phiền hà nên cô khá yên tâm
"Hai cấp?" Yến Sơn cười khổ, bất quá chỉ là võ sĩ thôi mà, nếu hậu đài của gã không bằng Đồ Lang bang hoặc địa vị của gã ở đó không cao, muốn tranh với Vương Bá... là không thể.
"Yến bá bá, Đồ Lang bang thực lực thế nào?" Gã vốn không coi Vương Bá ra gì, mà chỉ quan tâm đến địa bàn Mộ Quang thành.
Đúng, đoạt một thành thị thuộc về Lục Lâm bang sẽ khiến chúng quay cuồng. Trên đường gã đã nghĩ ra một kế hoạch, cần Tụ Nghĩa xã thực hiện.
Yến Sơn mắt lóe lên kinh ngạc, thiếu niên này chưa nhiều tuổi nhưng hành sự cực kỳ trầm ổn, biết nghe ngóng thực hư của địch... Cùng tốt, cứ khuyên nhủ để y biết khó mà lui, không thể vì con gái gây họa mà liên lụy đến y.
"Bang chủ bản bang là lục giai võ sư, còn bốn vị trưởng lão, thực lực khoảng tứ giai - ngũ giai. Trước mắt tuy không có mặt một vị nhưng không ảnh hưởng đến thực lực bang phái. Võ sư cấp thấp như lão phu có mười một người, lão phu không hẳn thực lực cao cường nhưng vì theo lão bang chủ lâu năm nên cũng có đôi chút địa vị. Đồ Lang bang tổng nhân số hơn nghìn, tuyệt đại đa số có thực lực võ sĩ, tại Vân Châu, trừ tứ đại thế lực thì bản bang nằm trong mười bang phái mạnh nhất."
"Không tệ, thực lực này ở Vân Châu đích xác xếp loại hàng đầu." Gã gật đầu, thực lực đó mạnh hơn Lục Trúc bang nhiều lần.
"Không biết công tử thuộc thế lực nào ở Vân Châu?" Nghe khẩu khí của gã bình thản, Yến Sơn lấy làm lạ lùng. Lẽ nào gã có lai lịch hơn người, bằng không nghe thấy thực lực của Đồ Lang bang lai không đổi sắc?
"Gia tộc của tiểu điệt vô danh tiểu tốt, nói ra Yến bá bá chắc cũng không tin." Diệp Phong mỉm cười. Tiểu tốt đích xác là tiểu tốt, còn vô danh thì chưa hẳn. Thanh danh Diệp gia đã lan khắp Vân Châu, ai cũng biết tiểu gia tộc này đã giết con trai Tô Chiến Thiên, đến giờ hắn vẫn chưa bắt được hung thủ.
"Vậy sao công tử còn đồng ý với tiểu nữ nhúng vào vũng nước đục này?" Yến Sơn lạnh hẳn sắc mặt, hóa ra thiếu niên này chỉ loại tham luyến mỹ sắc nữ nhi.
"Tiểu điệt thấy bá bá không phải người bán con gái đổi lấy địa vị trong bang, vì sao lại gả Yến Ny cho tên khốn Vương Bá đó?" Diệp Phong không đáp mà hỏi ngược, thân thể phát ra uy bức khiến Yến Sơn kinh ngạc. :
Yến Ny luôn oán phụ thân nhưng Diệp Phong nhận ra ông ta không phải loại người đó nên muốn hiểu rõ duyên do. Nếu có thể, chính Yến Sơn sẽ là trợ thủ đắc lực cho lần chiếm Mộ Quang thành này.
Yến Sơn hiểu ra thiếu niên này không hề tầm thường, thở dài nói lại những gì đã bàn với thê tử. Yến Ny sững sờ nhìn phụ thân, hóa ra sự tình không đơn giản như cô tưởng tượng, cô không ngờ việc của mình còn liên quan đến nội bộ Đồ Lang bang và an nguy của gia đình. Nhất thời, lòng cô rối như tơ vò, việc về Vương Bá e rằng không phải Diệp Phong cứ đánh bại hắn là xong.
Thân sự của cô và Vương Bá thật ra là thể hiện thái độ của phụ thân, nếu không thành thì ông sẽ trở thành mục tiêu đả kích của Vương Bá. Hắn không đời nào chấp nhận cho một nguyên lão có tiếng trong bang đứng ở phía đối lập.
"Việc này không phải các hạ cứ chiến thắng Vương Bá là giải quyết xong xuôi... Các hạ dù có thực lực cũng khó lòng chống lại cả Đồ Lang bang. Nên việc của tiểu nữ, các hạ không nên nhúng vào, tránh bị liên lụy." Yến Sơn có cảm giác lạ lùng rằng Vương Bá không phải đối thủ của thiếu niên này, các giác đó tuy hoang đường nhưng thật sự tồn tại.
Dù vậy ông ta cũng không đánh giá cao gã, đánh bại Vương Bá còn Đồ Lang bang, tiếp đó còn Lục Lâm bang. Một thiếu niên, dù lợi hại thì đã làm sao?
"Tiểu điệt không đồng ý với bá bá." Diệp Phong xua tay: "Bá bá nói là vì an toàn của Yến Ny thì mất mạng cũng không tiếc. Tiểu điệt tin rằng bá mẫu cũng thế. Còn Yến Ny thà chết cũng không chịu theo Vương Bá."
"Cả nhà các vị không sợ chết thì vì sao lại sợ đối diện với một tên Vương Bá?" Gã cười lạnh: "Bị bắt nạt thì nên dốc sức phản kháng, thất bại thì chết là cùng, đã không sợ chết sao không liều một phen? Phản kháng, vị tất đã thất bại, còn mất đi đấu chí, dù chịu nhịn thì chưa chắc đối phương đã thương hại mình."
"Chắc bá bá có biết việc của Ngọa Lăng Diệp gia. Một gia tộc nhỏ bé ở nơi hoang vu lại dám chống đối với Lục Lâm bang danh lừng Vân Châu, lại đạt được nhiều thành quả khó tin khiến chúng đau đầu, đến giờ vẫn chưa giải quyết được. Nếu theo cách nghĩ của bá bá thì có phải Ngọa Lăng Diệp gia nên xuôi tay, mặc cho Lục Lâm bang đồ sát?"
"Không thử thì vĩnh viễn không biết kết quả cuối cùng. Bá bá cũng nói mình là nguyên lão có địa vị khá cao trong bang, nếu đứng lên thì có bao nhiêu huynh đệ đi theo? Những trưởng lão và đầu mục bất mãn Vương Bá có bao nhiêu người theo bá bá? Bá bá đã nghĩ tới chưa? Một khi bá bá liều mạng dàn trận, Vương Bá thật sự dám chính diện giao phong chăng? Hắn đúng là người kế thừa nhưng còn chưa là bang chủ. Người kế thừa không nhất định sẽ ngồi lên ghế bang chủ." Diệp Phong gõ ngón tay xuống bàn, từng lời như giáng mạnh vào lòng Yến Sơn.
← Ch. 271 | Ch. 273 → |