← Ch.292 | Ch.294 → |
"Chấp mê bất ngộ?" Diệp Phong cười thanh đạm: "Ta chưa từng chấp mê, sao lại phải ngộ?"
Gã không quên được ánh mắt chờ mong của Liễu Hồng Diệp trước khi "chết", không quên lời mình từng hứa, không quên được những huynh đệ Hồng Diệp bang từng chia bùi sẻ ngọt, không quên được những tộc nhân chung dòng máu đã ngã xuống vì bị Lục Lâm bang vây tiễu.
Dù tạm thời đạt thành hòa giải với Lục Lâm bang, gã cũng không đời nào đồng ý, nói gì nhận giặc làm cha, trở thành "nghĩa tử" rắm chó gì đó của Tô Chiến Thiên.
Tô Chiến Thiên quá ngây thơ, hắn quên rằng trên đời không chỉ có kiêu bá như hắn, vì địa vị và quyền lợi mà bất chấp tất cả. Còn cả những người nghĩa khí sẵn sàng vào sinh ra tử, vì thân nhân, huynh đệ, vì lời hứa mà không bao giờ đầu hàng. Hắn và Diệp Phong vốn không phải cùng một kiểu người, nên hắn vĩnh viễn không đoán được suy nghĩ của gã.
"Một Lục Lâm bang sắp sụp đổ thì có gì hấp dẫn với ta?" Diệp Phong cười lạnh khinh thị: "Hôm nay các ngươi muốn giết ta... những chưa chắc thỏa nguyện đâu."
"Huýt!" Hú lên vang vọng, gã tựa hồ thị uy lại như có ý đồ gì khác.
"Ngươi ngông cuồng lắm, nhưng tiếc là cuồng quá sớm." Tô Chiến Thiên khó khăn lắm mới dẹp yên được nỗi hận trong lòng đứng dậy, tấm thân thiết tháp phát ra khí thế kinh nhân, ngưng tụ thành ngọn núi nhỏ hư vô áp xuống đầu Diệp Phong.
"Nếu để ngươi trưởng thành thêm mấy năm, có lẽ bản bang chủ không làm gì được ngươi. Tiếc là..."
"Ầm!" Mặt đất dưới chân Diệp Phong lún xuống, nứt ra như hình mạng nhện. Cao giai võ tông khống chế thiên địa chi lực đạt đến mức lô hỏa thuần thanh, chỉ bằng khí thế cũng khiến gã hứng chịu công kích.
Bất quá Diệp Phong đứng bất động không mảy may động dung, như tảng đá trong kinh đào hãi lãng, trơ trơ cho sóng gió dập vùi mà không suy suyển gì. Thân thể ngạo nghễ, chỉ có tà áo rung lên phần phật.
"Sau cùng cũng lộ mặt, muốn động thủ hả?" Gã cũng toát lên khí thế không kém phần, phá tan uy áp quanh mình.
Khí thế liên quan đến thực lực nhưng quyết định là tinh thần và linh hồn. Áp lực của khí thế không quan hệ đến nguyên lực và năng lượng, thần thức của Diệp Phong vì tu luyện Nguyên Đơn quyết nên phi phàm, uy áp của lục giai võ tông chưa là gì.
"Quả nhiên có chút bản lĩnh, không hổ là địch nhân của Lục Lâm bang. Hôm nay có năm võ tông tại trường, ngoài ra là mấy trăm võ sư vây khốn, trừ phi ngươi mọc cánh, không thì đừng mơ thoát thân." Tô Chiến Thiên cười lạnh: "Dù ngươi tiềm lực thông thiên, chỉ cần gục ngã ở đây cũng sẽ biến thành rác rưởi."
"Được lắm, hôm nay ta thoát được tuyệt cảnh thì tương lai Lục Lâm bang sẽ bị diệt trong tay ta. Có chiêu gì... cứ sử dụng đi." Bên ngoài thân thể Diệp Phong dấy lên thổ nguyên hộ giáp, hắc quang rừng rực như ma thần.
"Bất quá... năm võ tông, rình rang ghê nhỉ!"
"Thế nào, biết sợ rồi hả?" Một võ tông gằn giọng, tuy vì diệt trừ gã mà năm võ tông gạt bỏ danh dự liên thủ đối phó một thiếu niên, nhưng với tôn nghiêm của võ tông, họ sẽ không thi triển toàn lực nếu không bị bức đến đường cùng. Đằng nào họ cũng chỉ cần cầm chân gã, Tô Chiến Thiên một mình giao chiến thì sớm muộn gì cũng bắt được gã.
"Sợ? Chỉ với các ngươi?" Gã nhếch môi coi thường, cơ hồ lẩm bẩm: "Chắc sắp xong rồi."
Vừa dứt lời, một thám tử như con trốt lao vào.
"Báo cáo bang chủ! Nam môn xuất hiện nhiều võ sư cao thủ tấn công vào... còn cả một võ tông cường giả!" Thám tử thở dồn dập: "Nhân thủ ở thành môn không đủ, đã bị phá rồi. Họ đang xông đến tổng bộ."
"Cái gì!" Tô Chiến Thiên cả kinh, trừng mắt nhìn Diệp Phong: "Sao ngươi lại tích tụ được lực lượng như thế ở Vân Châu. Lục Lâm bang không lý nào không tra ra manh mối về nhân mã như thế. Ngươi câu kết với tam đại thế lực?"
"Sợ hả?" Diệp Phong hừ lạnh trào lộng: "Ngươi thu một vạn năm nghìn tinh tệ của Đồ Lang bang, nếu không trả giá thì chắc ngươi tưởng lợi lộc từ trên trời rơi xuống mất?"
Trận chiến hôm nay, bí mật về Mộ Quang thành không thể giữ được nữa, gã cũng không cần che giấu. Với thực lực hiện giờ của Tụ Nghĩa đường liên hợp với Bách Cường bang là có thể đấu với Lục Lâm bang mà không cần e dè. Nói năng hàm hồ cũng có thể đả kích đối phương về tâm lý, khiến tình hình phát triển có lợi cho mình.
"Đồ Lang bang?" Tô Chiến Thiên nỗ lực suy nghĩ hồi lâu, sau cùng cũng có ấn tượng.
"Hỏng bét, trúng kế kim thiền thoát xác của hắn rồi." Điền Trí vỗ đùi tỉnh ngộ. Lúc đó Lục Lâm bang đều cho rằng Diệp Phong đồ mưu thất bại, nên cuống cuồng bỏ chạy, hóa ra gã thay mận đổi đào, ẩn tàng nhân mã tại Đồ Lang bang. Hiện tại hối hận đã muộn rồi.
"Hảo!... Hảo!" Tô Chiến Thiên nghiến răng: "Tưởng bằng vào cánh nhân mã này là cứu được ngươi? Nhị trưởng lão, dẫn một đội nhân mã đến nam môn, không để chúng tấn công vào tổng bộ."
Nếu để cánh nhân mã đó đánh đến đây, trong lúc hỗn loạn thì cơ hội đào tẩu của Diệp Phong lớn hơn nhiều. Hiện tại tuy phái một võ tông đi ngăn cản nhưng vẫn còn bốn võ tông ở lại, vây khốn gã không thành vấn đề.
Nhị trưởng lão vừa đi, lại có một thám tử tiến vào.
"Báo cáo bang chủ, tây môn bị công kích, thành môn bị phá. Đối phương có võ tông cường giả, các huynh đệ không ngăn được."
"Khốn kiếp, ngươi tìm đâu ra nhiều võ tông như thế?" Tô Chiến Thiên gần như phát cuồng, võ tông tại Vân Châu từ khi nào trở thành rẻ rúng như thế? Diệp Phong tùy ý cũng thu được hai người.
"Không có gì, chẳng phải ta cướp một giọt vạn niên linh ngọc dịch của ngươi hả, thuận tay cho người khác mà thôi. Đối phương vì đáp lại ân tình nên đống ý giúp ta một lần. Không phục hả? Ai bảo tiểu gia ta may mắn." Diệp Phong tỏ vẻ nhơ nhơn chọc giận, thản nhiên trêu cợt.
"Tứ trưởng lão, dẫn một đội nhân mã đến tây môn ngăn địch." Tô Chiến Thiên gầm lên: "Ta không tin ngươi tìm được cánh viện quân thứ ba."
"Đích xác không có..." Diệp Phong xòe tay.
"Hừ. Bản bang chủ hôm nay sẽ tự thân thử xem ngươi có gì đặc biệt mà liên tục huênh hoang như vậy." Quanh mình Tô Chiến Thiên dấy lên dòng khí nóng rãy, hỏa nguyên lực rực rỡ tràn ra, dâng lên ràn rạt.
"Đại trưởng lão, tam trưởng lão, hai vị trấn thủ đường rút, không được để tiểu tử giảo hoạt này tẩu thoát." Nếu có năm võ tông, sẽ vây chặt Diệp Phong lại rồi giết gã nhưng giờ chỉ còn ba người, nhất tề xuất thủ tuy nắm chắc một đòn giết được gã hơn nhưng cơ hội gã đào tẩu cũng cao thêm. Tô Chiến Thiên để chắc ăn thì chấp nhân đơn đấu với gã, sai hai võ tông đứng ngoài đề phòng gã bỏ chạy.
"Ha ha, xem ra chúng ta đến kịp để xem kịch hay." Trên không trung cách đó hai trăm thước, hai bóng người bay tới, một người cười ha hả nhìn xuống quảng trường, chăm chú quan sát Diệp Phong.
"Lão phu cũng muốn xem Diệp Phong có lợi hại như lời đồn không. Nếu không đúng thù phải báo ngay cho thánh địa quyết định để còn cân nhắc." Một lão giả khác vuốt chòm râu dê, trầm giọng nói.
"Chỉ qua việc y 17 tuổi đạt đến thất giai võ sư thì đã vượt tiêu chuẩn của thánh địa rồi. Ta chỉ muốn xác nhận xem y chống chọi được bao lâu dưới tay võ tông..." Lão giả cười ha hả nói.
"Tô Chiến Thiên là cao giai võ tông, e rằng không đầy ba phút là chiến đấu sẽ kết thúc!"
"Cứ xem đi đã."
Tô Chiến Thiên rảo bước đi tới chỗ Diệp Phong, con ngươi âm trầm bắn ra sát cơ.
"Đường đường cao giai võ tông, bắt nạt võ sư nhỏ nhoi như ta thì mất hậu đạo quá." Diệp Phong cười tinh ranh: "Chi bằng ta tìm cho ngươi đối thủ thích hợp."
Gã đưa tay xoa đầu Tiểu Hôi trên vai rồi chỉ Tô Chiến Thiên: "Tiểu Hôi, ngươi đối phó tên ngốc kia được chứ?"
Tiểu Hôi nháy mắt, gật đầu nghiêm túc, đấm ngực với vẻ cứ để đấy ta lo, tư thái cực kỳ khả ái.
"Đầu óc ngươi có vấn đề hả? Để nhóc con này nộp mạng trước." Tô Chiến Thiên giận quá hóa cười, lạnh lùng nói.
Diệp Phong một tay bưng Tiểu Hôi, khẽ đưa ra phái trước mặt, cười quỷ dị: "Tiểu Hôi, hắn coi thường ngươi... cho hắn nếm chút lợi hại đi."
Tiểu Hôi nhảy lên, hung hăng trừng mắt nhìn Tô Chiến Thiên, ngoác miệng gầm khẽ, thân thể như quả bóng phồng lên cực nhanh, thoáng sau đã thành kim cương cự viên cao hơn trượng, toàn thân thanh quang vấn vít, uy thế kinh nhân.
"Gừ." Nhân lúc Tô Chiến Thiên chấn kinh, Tiểu Hôi không hề khách khí tung quyền, không khí vang lên tiếng rít ào ào, quyền đầu gần như che kín nửa người hắn, mãnh liệt cực độ.
"Ầm!" Tô Chiến Thiên chỉ kịp giơ tay đỡ theo phản ứng, quyền đầu đã giáng tới, thân thể hắn văng đi như viên đạn, xuyên qua bức tường đại lâu, trên bức tường gạch dày nửa thước cuất hiện một lỗ thủng hình người đen ngòm, phía trong vang lên tiếng vật nặng đổ rào rào.
Tiểu Hôi không hề cho Tô Chiến Thiên cơ hội lấy hơi, tay kia đấm xuống đất, móc một tảng đá to lên, vận mộc nguyên lực hùng hậu rồi ném vào trong lỗ thủng.
Chát. Lại một tiếng động lớn vang lên, nếu Tô Chiến Thiên không phòng bị, bị đánh trúng lần này tất không nhẹ. Hai trưởng lão ngẩn người, không biết nên làm gì.
Bất quá Tiểu Hôi không hề có ý dừng tay, hai cánh tay như bánh xe gió liên tiếp nhặt đá lên diên cuồng ném vào cái lỗ, lực đạo hùng hồn khiến đại lâu rung lên ầm ầm, không hiểu Tô Chiến Thiên bị ném trúng còn thê thảm đến mức nào. .
Coi như hắn xui xẻo. Ai ngờ được con khỉ bằng bàn tay lại biến thành kim cương cự viên.
← Ch. 292 | Ch. 294 → |