Truyện ngôn tình hay

Truyện:Hỗn Nguyên Võ Tôn - Chương 303

Hỗn Nguyên Võ Tôn
Trọn bộ 687 chương
Chương 303: Quyết chiến
0.00
(0 votes)


Chương (1-687)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Quả cầu màu vàng như vầng thái dương, phát ra ánh sáng chói mắt trong khi quay tròn trên không. Kim mang bắn ra sánh ngang tên bén, dù cao giai võ sư cũng khó lòng chống nổi. Thoáng sau tiếng kêu gào thảm thiết vang khắp đội hình Lục Lâm bang.

Tay chân và thân thể nhiều người bị kim quang xuyên qua, máu trào như suối, nhuộm đỏ khu vực bị mưa tên bao phủ, ai nấy nhìn vào đều hít một hơi khí lạnh.

Chỉ một đòn. Một phần ba hơn trăm võ sư Lục Lâm bang mất mạng, hai phần ba còn lại bị thương hoặc nặng hoặc nhẹ, nhất thời không thể chiến đấu. Vũ sát tiễn của gã không nhắm vào Tô Chiến Thiên hoặc võ tông nào của Lục Lâm bang nhưng chấn động mang lại còn hơn giết chết một võ tông.

Một mũi tên đánh gục hơn trăm võ sư, gần nửa lại là cao giai võ sư. Chiến tích này, dù có thực lực võ tôn cũng vị tất thực hiện được gọn gàng như gã. Tô Chiến Thiên há hốc miệng, toàn thân run rẩy, không hiểu vì giận hay sợ...

Bạch vũ kiêu lượn vòng trên không, nhanh chóng đáp xuống Mộ Quang thành. Diệp Phong nhảy xuống, đáp vào giữa vòng vây của Lục Lâm bang. Tiểu Hôi nhảy khỏi vai gã, đấm ngực rồi lớn bổng lên, múa hai cánh tay như trụ sắt lao vào võ tông trưởng lão của Lục Lâm bang.

Ầm! Ầm! Bùng!...

Ba võ tông trưởng lão còn đang chấn kinh, không dám chính diện giao phong với nó, nhao nhào tránh đi, nhảy khỏi tường thành. Các võ sư không kịp tránh thị gánh chịu tai ương, bị nó hất bay từng loạt khỏi tường thành.

Võ sư thực lực khá một chút còn miễn cưỡng đáp xuống an toàn, những võ sư bị ngọn quyền của nó khiến có hoa mắt thì không may mắn như thế, trong lúc không kịp phản ứng thì đã ngã nhào, không ít tên vỡ óc, thậm chí mất mạng.

Thanh lý xong địch nhân trên thành, Tiểu Hôi gầm hai tiếng với Bạch vũ kiêu trên không, nó lượn hai vòng rồi vẫy cánh bay về Vụ Ẩn sơn.

Coi như nó xui xẻo, vốn là phi hành yêu thú nên nhân loại và yêu thú thực lực cao hơn cũng không làm gì được nó. Nhưng khi phát hiện Diệp Phong và Tiểu Hôi đang đi đường thì nó định sà xuống "bắt nạt", ai ngờ đá phải tảng sắt, Tiểu Hôi là tứ giai cự viên, còn thực lực thật sự của Diệp Phong cũng không kém hơn. Nó còn chưa kịp phản ứng thì bị một người một thú liên thủ bắt sống.

Diệp Phong đang nóng lòng về Mộ Quang thành nên không lấy mạng Bạch vũ kiêu mà bức nó phải nghe theo sai khiến. Muốn hoàn toàn thu phục yêu thú thì không đơn giản nhưng chỉ yêu cầu nó đưa gã về Mộ Quang thành thì lợi dụng lục phẩm nguyên đơn và huyết thống và giai vị của Tiểu Hôi thì nó nhanh chóng khuất phục. Hiện giờ đã hoàn thành nhiệm vụ, tất nhiên nó quay về chốn cũ.

"Trương huynh, lần này huynh đến trợ giúp, Diệp mỗ xin nợ ân tình." Diệp Phong ôm quyền cười cảm kích. Bách Cường bang không còn ai khác xuất hiện, gã thoáng nghĩ là hiểu nguyên nhân. Nhưng tình hình cho thấy nếu không có Trương Bách Cường đưa Tiểu Binh đến thì e chúng nhân không chống chọi nổi.

"Diệp huynh đệ nói vậy thì không coi Trương mỗ là bằng hữu, không thì đâu có nói những lời khách sáo như với người ngoài như thế." Trương Bách Cường bất mãn.

"Ha ha, là Diệp mỗ khách sáo, xin lỗi, xin lỗi."

Chúng nhân cùng cười vang.

"Phong nhi! Về rồi là tốt nhưng đối phương hiện tại còn bốn võ tông... Chúng ta, e rằng không giúp được." Diệp Thừa Thiên miễn cưỡng mỉm cười.

Ai nấy đều đã cạn kiệt, Liệt Vô Song thấy gã đáp xuống thì ngất xỉu. Ban nãy họ kiên trì được là nhờ ý chí, giờ ngừng tay thì cùng cảm nhận thấy thể nội khô kiệt, thậm chí động đậy cũng khó khăn.

Diệp Phong xòe tay, các loại đơn dược xuất hiện.

"Màu trắng là Sinh hóa đơn, mau cho các huynh đệ trọng thương uống vào, có thể cứu mạng được. Đây là nguyên đơn, các vị chia nhau theo thuộc tính. Viên nhỏ là Bổ khí đơn, có thể khôi phục nguyên khí cho thân thể, có lợi cho điều tức. Việc còn lại, cứ giao cho mỗ."

Gã ngoái lại, sát ý loáng lên rồi tắt. Lần này không hiểu bao nhiêu huynh đệ Tụ Nghĩa đường và Diệp gia tộc nhân mất mạng ở đây. Món nợ máu này hôm nay phải thanh toán với Tô Chiến Thiên. Thực lực của gã tăng cao, đủ để đấu chính diện với hắn. Lần này, gã không để hắn tung hoành nữa, tất cả cũng nên kết thúc thôi.

"Diệp huynh đệ, cầm tặc tiên cầm vương. Chỉ cần giết chết hoặc trọng thương Tô Chiến Thiên, tam đại thế lực sẽ nhận được tin ngay. Họ nhất định không bỏ qua cơ hội tiêu diệt Lục Lâm bang." Trương Bách Cường nhắc.

Gã hít sâu một hơi, mắt ánh thần quang nhìn xuống phía dưới lớn tiếng: "Tô Chiến Thiên! Dám quyết tử chiến với ta không?"

Tiếng quát như sấm vang, cơ hồ vọng khắp Mộ Quang thành, thậm chí đến ngoài mấy dặm. Dù là nhân mã phụ thuộc Lục Lâm bang và cao thủ tam đại thế lực mai phục đều nghe rất rõ.

"Có gì không dám." Tô Chiến Thiên lạnh buốt trong lòng, trước mắt mấy vạn thuộc hạ nên không thể chịu lép, hà huống Diệp Phong trừ cây kim cung lợi hại ra thì thực lực thật sự không uy hiếp được hắn. Dù gã sử dụng kim cung thì hắn cũng có cách ứng phó.

"Hai chúng ta chấm dứt tất cả ở dưới chân Mộ Quang thành này." Diệp Phong dùng ngữ khí lạnh lùng: "Ai thua là chết."

Sắc mặt Tô Chiến Thiên cứng lại. Đơn đấu thì hắn không sợ, nhưng tiến hành sinh tử chi chiến lại là việc khác. Hà huống Diệp Phong hiện giờ một mình, cộng thêm Tiểu Hôi thì cũng không là đối thủ của ba võ tông phe hắn. Hà huống hắn có tới mấy vạn nhân mã tại đây, mạo hiểm làm gì?

"Ngươi dựa vào đâu mà đưa ra điều kiện đó? Hiện tại trừ ngươi, tất cả sẽ chết nếu ta phất tay một cái." Tô Chiến Thiên cười lạnh: "Ngươi tưởng ta sẽ trúng kế khích tướng sao?"

"Bằng vào đâu?" Diệp Phong cười lạnh, vẩy Tru Thần cung nhảy lên tay Tiểu Hôi, thân cung rực kim sắc quang mang khiến thành viên Lục Lâm bang tan gan vỡ mật.

"Nếu ngươi không đồng ý có thể phất tay thử xem. Ta coi ai dám xông lên." Gã hé cười, lộ ra hàm răng trắng, mắt lóe hung quang, gằn giọng: "Lên một tên ta giết liền, cả trăm tên thì ta cũng giết sạch. Không sợ kim quang thì cứ xông lên."

Chưa dứt lời, thành viên Lục Lâm bang đều lùi lại một bước. Uy lực của Vũ sát tiễn thì chúng nhìn thấy rất rõ, cả cao giai võ sư không chống được, đại đa số chi có thực lực võ sĩ, địa vị trong bang cũng không cao lắm, đương nhiên không dễ dàng xông lên chịu chết.

"Đáng ghét." Tô Chiến Thiên cũng hiểu nếu cứ ép thủ hạ xông lên chỉ sợ hiệu quả sẽ đi ngược với mong muốn. Hắn ra hiệu cho đại trưởng lão và nhị trưởng lão, chuẩn bị vông lên vây ráp gã. Tru Thần cung tuy lợi hại nhưng chỉ khi công kích tầm xa, còn xáp lá cà thì không thể phát huy uy lực.

"Nếu ta là ngươi sẽ không ngốc tới mức so tốc độ cùng Tiểu Hôi..." Diệp Phong cười lạnh khinh miệt, Tiểu Hôi mang theo cả gã lắc mình, từ trên thành đáp xuống, hóa thành vô số tàn ảnh dưới đất, dù nhãn lực của Tô Chiến Thiên cũng không nhìn rõ.

Hắn từng đầu với Tiểu Hôi nên hiểu tốc độ của nó vượt xa võ tông thông thường, sắc mặt liền xanh lét. Nếu Tiểu Hôi mang theo Diệp Phong liên tục di chuyển, rồi sử dụng tuyệt chiêu sát thương quy mô lớn của Tru Thần cung thì e nhân mã hắn mang theo sẽ mất mạng hết dưới mưa tên. Bang chúng mà chết hết thì một bang chủ trơ trọi còn ý nghĩa gì?

"Được, ta đồng ý quyết chiến sinh tử với ngươi. Nhưng con khỉ này không được giúp sức." Tô Chiến Thiên cân nhắc một hồi rồi đồng ý lời khiêu chiến. Nếu hôm nay không trừ được gã, sau này không còn cơ hội tốt hơn nữa.

"Đương nhiên!" Gã nheo mắt: "Bảo hai vị võ tông trưởng lão của ngươi lùi lại hơn trăm thước. Còn về Tiểu Hôi... ta sẽ bảo nó lên trên thành. Trừ phi một phe tử vong, bằng không không ai được nhúng tay."

"Không vấn đề gì." Tô Chiến Thiên đưa mắt ra hiệu, lưỡng vị trưởng lão dẫn nhân mã từ từ lui lại. Trong mắt hắn hàm chứa ý vị không nói thành lời.

"Ha ha ha! Đại chiến thế này sao lại không có ai chứng kiến." Tiếng cường vang từ xa vọng lại, ba thân ảnh xẹt tới từ phía sau nhân mã Lục Lâm bang. Chỉ mấy hơi thở là đã tới nơi.

"Vậy do người đứng đầu Vân Châu Thanh Hổ bang, Trương gia, Lôi gia liên thủ là người chứng kiến, được chăng?" Nhân vật đầu não của tứ đại thế lực cùng tới.

"Mỗ hoàn toàn không có ý kiến." Diệp Phong xòe tay cười nhẹ: "Đề nghị đó rất công bằng."

Tô Chiến Thiên sầm mặt, tam đại cự đầu xuất hiện hoàn toàn vượt ngoài ý liệu của hắn. Vốn hắn định tìm cơ hội trong lúc giao chiến liên thủ với hai trưởng lão vây công Diệp Phong, sẽ trừ được mối họa tâm phúc. Nhưng giờ có thêm ba võ tông ở ngoài thì cách đó phá sản.

Hơn nữa đối phương đã nói rõ tình thế, họ không mang theo cao thủ cấp võ tông, coi như đã thể hiện thái độ cho hắn thấy.

Nếu hắn thắng thì họ sẽ không mạp hiểm đắc tội Lục Lâm bang mà ám toán. Dù gì hiện trường còn có hai võ tông trưởng lão nữa của Lục Lâm bang, thực lực song phương không chênh lệch nhiều. Mà dù chênh lệch thì Tô Chiến Thiên và hai trưởng lão muốn rút đi cũng không khó.

Nếu hắn chiến bại, họ sẽ không ngại vào hùa liên thủ diệt Lục Lâm bang đương trường. Hai võ tông trưởng lão không đáng cho họ lo, hà huống hắn mà chết thì hai trưởng lão này còn trung thành với Lục Lâm bang hay không là chuyện không ai liệu trước được...

Tô Chiến Thiên, đang bước lên tuyệt lộ.

Crypto.com Exchange

Chương (1-687)