← Ch.049 | Ch.051 → |
Âm thanh nam nhân như chuông lớn nói:
- Hoàng nhi, Ngô gia thiếu nợ chúng ta đấy, chung quy vẫn còn một thứ. Trước chịu trói Doãn Hồng Tụ ra, để cho viện tướng sĩ làm cho một phen mới xem như báo thù. Đây chính là đám người lúc trước cho chúng ta.
Cừu vương mưu phản không được, chỉ có thể làm hoàng đế âm phủ cho đã ghiền, đem con trai độc nhất của mình phong làm thái tử.
Thái tử nhớ tới dung nhan kiều mỵ của Doãn Hồng Tụ thì không khỏi liếm liếm bờ môi, lại cúi đầu nói:
- Hài nhi minh bạch. :
Bất quá lòng hắn đã đợi không kịp. Lại do dự nói:
- Vậy thì thật sự phải mời Triệu Văn Hội cùng Hứa Tiên đến đây dso?
Cừu vương cười lạnh nói:
- Triệu Văn Hội nhát gan sợ phiền phức nhất định không dám tới, hơn nữa Thành Hoàng cuối cùng là cái thần chức, chúng ta cũng không thể vọng giết. Chỉ là Hứa Tiên tám phần là muốn tới, hắn tu hành có chút tiểu thành, nếu có được Dương Thần của hắn đối với chúng ta chỗ tốt không thể đo lường.
Cừu vương nghĩ nghĩ lại nói:
- Trước đó vài ngày yêu tu từng tới đây cũng mời đến luôn, đến lúc đó cùng nhau giết tế cờ, đem hồn phách luyện tăng cường lực lượng cho ta và ngươi.
Thái tử do dự nói:
- Hoàng nhi kính xin nạp nàng làm phi.
Hắn sinh thời cũng là kẻ phong lưu lãng tử, tiểu Thanh mặc dù cách ăn mặc nam trang, nhưng không dấu diếm qua hắn. Mới ra vẻ hào phóng đưa năm nô bộc cho nàng.
Cừu vương quay lại trừng mắt nhìn hắn một cái, thái tử lập tức sửa lời nói:
- Vì báo thù nghiệp lớn, điểm ấy hi sinh tự nhiên là đáng giá đấy, chỉ hài nhi sợ tới nhiều người, chúng ta không chế trụ nổi bọn chúng.
Cừu vương nhìn Đào Mộc lên trước mắt nói:
- Chỉ cần vào nhà ta, mặc kệ chúng có bản lĩnh thông thiên thế nào cũng không thể thoát được.
Nguyên lai này trấn ma Đào Mộc bị hắn dùng tà pháp ăn mòn, chẳng những dần dần đánh mất tác dụng, ngược lại sở dụng, tự thành trận pháp. Tiến đến trong phủ, tất nhiên chỉ có một kết quả là cửu tử nhất sinh.
Đúng là hổ có lòng thương người, nhưng người luôn có lòng hại hổ. Chỉ là chờ đến lúc đó phân cái sinh tử, mới là kết thúc.
Ở bên trong, Hồng Tụ thư viện, Doãn Hồng Tụ dạy dỗ:
- Thải Phượng sẽ không thật sự ưa thích Phan Ngọc a, tuy rằng hắn ta phong lưu tuấn tú, tài văn chương cũng đương thời Vô Song. Chỉ loại người này tương lai không biết bao nhiêu thê thiếp, mà ngươi cũng nhiều nhất có thể làm một thiếp, đến lúc đó còn không biết chịu bao nhiêu khi dễ đây?
Trải qua lần trước, quan hệ của hai người ngược lại thân cận thêm không ít.
Mắt phượng Thải Phượng lưu chuyển liếc Thanh Loan bên cạnh mới cười nói:
- Tỷ tỷ nói cái gì vậy, chúng ta mới chỉ nhìn nhau vài lần, sao có thể nói là muốn gả cho hắn chứ?
Doãn Hồng Tụ hoài nghi nói:
- Thật vậy chăng? Ta là vì muốn tốt cho ngươi thôi, thà làm vợ lớn nhà nhỏ chớ làm vợ nhỏ nhà lớn. Hơn nữa chọn nam nhân cũng nên chọn một người đối với ngươi toàn tâm toàn ý.
Thải Phượng không muốn nói nhiều nữa nàng cười nói:
- Chỉ cần toàn tâm toàn ý, những thứ khác mặc hắn là người mù, người què sao?
Doãn Hồng Tụ ngạo nghễ nói:
- Tự nhiên không phải, còn muốn tướng mạo uy nghiêm, khí độ bất phàm, có thể bất chấp tất cả cứu ta trong nước lửa.
Thải Phượng đánh giá Doãn Hồng Tụ trước mặt một chút, hai mươi bảy hai mươi tám tuổi váy hồng nhạt ôm lấy thân hình mềm mại lung linh. Một đôi hoa đào mị nhãn càng lộ vẻ thành thục mà có phong thái. Chỉ là lời nói ra giống như một tiểu cô nương có mối tình đầu tiên. Ngẫm lại cũng đúng, nàng từ nhỏ đến lớn chịu đại ủy khuất chỉ sợ có đến Hàng Châu lúc này đây, hơn nữa mới vừa vào thành, Cừu vương phủ đã bị vây quanh cũng không tổn hại gì. Thân phận quận chúa tại đây thành Hàng Châu từ đó đã mười năm, lại hiểu được nhân tình thế thái. Mà mình cũng từng có những năm ngây thơ như vậy a.
Hứa Tiên tỉnh giấc, mộng cảnh biến thành mây khói, trong đầu loáng thoáng còn nhớ rõ chính mình tối hôm qua tựa hồ mộng thấy tiểu Thanh, so với chính mình tưởng tượng còn muốn xinh đẹp hơn một chút. ĐÓ là nha hoàn tương lai của mình ah, tuy rằng không có mơ tới Bạch nương tử có chút tiếc nuối.
Rời giường rửa mặt thôi, xem xét giấy vàng chu sa trên bàn, lại bay lên hứng thú, ngưng thần cầm bút, Hứa Tiên quyết định thử một lần họa pháp Ngũ Lôi phù, tuy rằng trong lòng cũng không ôm hi vọng cái gì, nhưng luyện nhiều một chút thì tổng hội quen tay hay việc a!
Chậm rãi vận khí như giang hà bèn bỉ, bút đi mau lẹ như Giao Long chi vũ. Hứa Tiên thoáng cái tiến vào một loại cảnh giới kỳ diệu -- tâm tình Không Linh. Tuy rằng chỉ là trong nháy mắt, nhưng đợi đến lúc Hứa Tiên từ loại này trạng thái này bừng tỉnh thì lại nhìn dưới ngòi bút, Ngũ Lôi phù lại họa xong.
Hứa Tiên kinh hỉ nói:
- Ta, con mẹ nó chứ quả nhiên là một thiên tài, nguyên lai thiên tài mới là thuộc tính che dấu của ta.
Hắn đương nhiên không biết, giờ phút này hắn đang vẽ Ngũ Lôi phù cùng Ngũ Lôi phù hắn vẽ tối hôm qua vô luận là tốc độ hay là uy lực đều kém rất xa.
Ngư Huyền Cơ kinh ngạc nhìn Ngũ Lôi phù trong tay, Hứa Tiên ôm cánh tay dương dương tự đắc ngồi ở một bên.
Hứa Tiên đắc ý quên mình nói:
- Nào. Cô nương, cười cho tiểu gia xem một cái nào.
- Lăn.
Hứa Tiên đứng ở đại môn Huyền Cơ quan nổi giận đùng đùng:
- Không phải nói ta có thể vẽ ra thì có thể tới sao? Đúng là lật lọng không coi trọng chữ tín.
Duẩn nhi trong cửa nói:
- Cái này, sư thúc ah, sư phó nói ngươi, ngươi...
- Ta cái gì?
- Ngươi đem đầu lưỡi cắt đi rồi lại đến nhé. Hì hì.
Tiếng cười của Duẩn nhi như chuông bạc càng ngày càng xa. Hứa Tiên lầm bầm một tiếng:
- Lòng dạ hẹp hòi, còn tu đạo cái gì chứ?
Hứa Tiên lại họa hết một tấm Ngũ Lôi phù, để ở một bên. Tại tình huống Dương Thần xuất khiếu, Hứa Tiên đem lực lượng Ngũ Lôi phù phát huy đến mức tận cùng, nhưng tiêu hao cũng thật lớn, cả đêm cũng không quá có thể họa hai ba trương mà thôi. Hiện tại hắn mỗi đêm xuất khiếu đã xem như buông tha cho tu luyện, mà chuyên tâm vẽ lôi phù, vẽ hết thì ở một bên hồi khí. Đại đa số thời điểm hắn đều chọn họa hai tấm lôi phù, thời gian còn lại thì họa những phù lục có tiêu hao tương đối nhỏ.
Trong đó Hứa Tiên vẽ nhiều nhất chính là Diệu Nhật phù, phù này một khi thi triển thì có tác dụng như Đạn Tia Chớp, nhưng đối với quỷ vật bình thường ngược lại có thương tổn không nhỏ, lại cộng thêm linh lực bản thân hắn chính là thái dương chi lực, hiệu quả phù lục càng lớn hơn. Phù lục khác cũng được hắn chuẩn bị rất nhiều, chuẩn bị một số phù lục khác như Huyền Giáp phù, là giáp phù khi chạy trốn có thể sẽ phát huy tác dụng.
Đây chính là chỗ tốt của phù lục có thể chứa đựng lực lượng, tại thời điểm đối chiến sẽ giống như là mang theo một kho đạn dược. Nhưng người tu hành dễ dàng trầm mê ở bên trong đủ loại phù lục, huống hồ mỗi một chủng mới cần học tập phí rất nhiều tâm lực, coi như là bỏ gốc lấy ngọn, bỏ qua tu vi của bản thân.
Có thể như Hứa Tiên chỉ cần nhìn một cái, thử một lần, lập tức có thể vẽ ra các loại phù lục hoàn mỹ là chuyện không thể nào tưởng tượng nổi.
← Ch. 049 | Ch. 051 → |