← Ch.062 | Ch.064 → |
Hứa Tiên thấy tay nàng đang cầm pháo đốt vừa n hặt được liền nói:
- Cho ta xem một chút được không?
Cô bé ngược lại nhanh chóng giấu tay đi, vẻ mặt phòng bị nhìn Hứa Tiên.
Hứa Tiên cười khổ nói:
- Được rồi, ta đưa ngươi về nhà a, nhà của ngươi là ở gần đây sao?
Cô bé xem thường nhìn Hứa Tiên một cái, quay đầu đi lại không để ý tới hắn.
Hứa Tiên hít một hơi thật sâu, không thể không xuất ra đòn sát thủ:
- Ta mời ngươi ăn nhé.
- Được a.
Cô bé lập tức chạy tới, đôi mắt đen nhánh mở to tràn đầy khát vọng nhìn Hứa Tiên.
Hắc hắc, quả nhiên là tiểu la lỵ rất dễ đối phó. Ăn hết đồ đạc của ta, ta liền Hứa Tiên lập tức tạm dừng loại tư duy của quái đại thúc lại.
Ở bên trong tiệm bánh bao cạnh tây hồ, Hứa Tiên kinh ngạc nhìn cô bé trước mắt bắt đầu ăn bánh bao, đột nhiên hắn nhớ tới một câu chuyện vô cùng khủng bố. Chuyện kể rằng có một quái đại thúc thấy tiểu la lỵ đáng yêu liền lừa nàng, tiểu cô nương kia ăn thật nhiều, cuối cùng quái đại thúc đem nàng mang về nhà, kế quả là nàng ngay cả quái đại thúc cũng ăn luôn.
Nhưng mà ta không phải quái đại thúc a. Tiên lắc đầu vứt bỏ loại suy nghĩ vớ vẩn này:
- Đừng ăn quá nhiều, sẽ bể bụng mất.
Cô bé cũng không ngẩng đầu lên, hoàn toàn không coi đông chủ (kẻ có tiền - đại gia) hắn ra gì.
Hứa Tiên nói:
- Lão bản, đừng có mang đồ ăn lên nữa.
Cô bé lập tức ngẩng đầu dùng một loại ánh mắt oán giận cực đoan nhìn Hứa Tiên, trong miệng còn chất đầy bánh bao, gò má phồng lên.
- Được rồi, được rồi, ăn đi!
Hứa Tiên nhịn không được hỏi một câu:
- Đúng rồi. Ngươi có ăn thịt người không?
Cô bé nỗ lực nuốt đồ ăn đầy miệng xuống tò mò hỏi:
- Người ăn ngon không?
- Ăn ngon muốn chết, ta mỗi ngày cũng muốn ăn, trẻ con thì không cần nhai, chưng lên ăn mới ngon.
Cô bé lộ ra thần sắc mong muốn cùng tiếc hận:
- Gia gia nói, không thể tùy tiện ăn thịt người.
Hứa Tiên vô lực tựa ở trên mặt ghế, loại tính cách này, quả nhiên là kết quả của gia đình giáo dục thất bại a. Tuy rằng lớn lên thật đáng yêu đấy, bề ngoài cũng rất đáng yêu giống như Duẩn nhi. Hứa Tiên thăm dò hỏi:
- Ngươi là yêu quái sao?
Cô bé lập tức mất hứng nói:
- Ngươi mới là yêu quái, cả nhà ngươi đều là yêu quái.
Trên trán Hứa Tiên đột nhiên xuất hiện một tầng mồ hôi lạnh:
- Được rồi, coi như ta chưa nói, hiện tại để ta đưa ngươi về nhà a.
Cô bé giương mắt nhìn hắn hỏi:
- Ngươi là người xấu sao?
Nhưng ánh mắt kia so với nói rằng lo lắng còn không bằng nói là chờ mong.
Hứa Tiên vô lực nói:
- Đương nhiên không phải!
Ăn hết đồ của ta rồi mới hỏi vấn đề này, Thật là...
Cô bé có hơi thất vọng bộ dạng, đột nhiên nhớ ra cái gì đó lại hỏi:
- Vậy ngươi là sắc lăng sao?
- Tyệt đối không phải, ngươi học ở đâu ra mấy từ này vậy?
- Vậy ta không thể ăn ngươi rồi.
Trên mặt tiểu la lỵ tràn đầy thần sắc tiếc nuối, nàng lại ngói:
- Ta đi đây.
Nói xong cũng nhảy xuống ghế, nhanh như chớp chạy đi, Hứa Tiên đuổi ra ngoài cửa xem xét thì không còn thấy tung tích của nàng nữa.
- Ai, ta thật là quái đại thúc thất bại a.
Hứa Tiên thở dài một hơi, hai mắt rưng rưng:
- Nhưng mà may mắn không có bị ăn sạch.
Ánh dương chiếu vào mặt Hứa Tiên, hắn ngẩng đầu nhìn lên, trận tuyết kéo dài ba ngày rốt cục đã dừng rồi.
- Tuyết đã qua thì điều gì sẽ tới?
Nếu có người hỏi Hứa Tiên vấn đề này, Hứa Tiên nhất định trả lời hắn ba chữ: Bạch Tố Trinh.
Hắn có một loại dự cảm mãnh liệt, sau thanh minh chính là thời điểm gặp lại. Thật ra là do hắn xuất khiếu căn cứ đủ loại tin tức đoán ra được, hiện tại thì biến thành dự cảm mãnh liệt rồi.
Bất quá có một người đến không cần "Dự cảm mãnh liệt "
Mùa xuân đến rồi, Phan Ngọc cũng trở lại.
Khi mà con chim hoàng oanh hót lần thứ nhất, Hứa Tiên trở lại thư viện đã thấy một người thu thập giường chiếu cho hắn, người này ngoái đầu lại nhìn Hứa Tiên cười, nụ cười thật rung động lòng người.
Hứa Tiên kinh hỉ nói:
- Minh Ngọc, ngươi đã về rồi, như thế nào lại sớm như vậy.
Hắn nguyên lai tưởng rằng nàng còn ở nhà thêm một chút nữa mới lên.
Phan Ngọc nói một câu:
- Nhớ ngươi a.
Hứa Tiên vui đùa nói:
- Có phải là giống như ban ngày không ăn, ban đêm không ngủ, một ngày không gặp như cách ba thu không?
- Không phải.
Phan Ngọc phi thường dứt khoát hồi đáp. Chỉ là thường xuyên ngẩn người ra, vừa mỉm cười vừa nhíu mày khiến cho mẫu thân đại nhân chất vấn một phen.
Hứa Tiên bày ra bộ dạng đau khổ cực kì, nhưng trên mặt lại tràn đầy vui vẻ, xa cách đã lâu mới gặp lại khiến hắn thật sự vui vẻ.
Hai người ăn một chút thức ăn, Hứa Tiên đột nhiên nhớ tới một chuyện nói:
- Minh Ngọc, hồng nhan tri kỷ của ngươi sắp bị một tiểu tử họ Kim hớt tay trên đó.
Phan Ngọc kỳ quái nhìn Hứa Tiên hỏi:
- Hồng nhan tri kỷ của ta?
Hứa Tiên vũ động chiếc đũa khoa tay múa chân nói:
- Chính là Thải Phượng ah! Hai người các ngươi, một kẻ đệ nhất tài tử, một kẻ đệ nhất tài nữ, đều nói là trời sinh một đôi a.
Lời này của Hứa Tiên cũng không tính là khoa trương, hai người này tại Sơ Tuyết thí đã tạo nên một tràng oanh động, đủ để đưa vào tiểu thuyết tạo nên một truyền kì sống động a.
Không biết bao nhiêu người đang nghị luận nhân duyên hai người tại trà dư tửu hậu, lại nói Phan công tử cố kỵ thân phận sẽ không lấy một nữ tử thanh lâu, có người nói Thải Phượng xinh đẹp như thế nào, thấy đừng nói thân phận, ngay cả mẹ ruột đều chẳng quan tâm rồi.
Phan Ngọc suy nghĩ một chút nói:
- Tiểu tử họ Kim đó, là Kim Khánh Kiệt sao?
- Ngươi cũng biết tên tiểu tử này?
Hứa Tiên rất bội phục nàng, phảng phất như chưa từng cái gì mà Phan Ngọc không biết.
Phan Ngọc cầm chiếc đũa nhẹ nhàng qáấy cháo loãng trước mặt, nghe Hứa Tiên nói đem chiếc đũa để vào trong miệng nếm thử, cười cười:
- Kim nhị công tử phong lưu phóng khoáng, tại Giang Nam nổi danh nhất trong đám quần là áo lượt.
Hứa Tiên cười nói:
- Ngươi thì sao? Phan đại công tử có phong lưu phóng khoáng không?
Nếu bàn về hai chữ quần là áo lượt thì Kim Khánh Kiệt chỉ sợ phải kém xa người trước mặt Hứa Tiên.
- Đạo bất đồng bất tương vi mưu, chỉ là Thải Phượng đúng là nữ tử đệ nhất thiên hạ, nếu là rơi vào tay loại công tử ăn chơi này thì quá đáng tiếc...
Phan Ngọc nói tuy đáng tiếc, nhưng mà thần sắc phảng phất như không nói tới một người mà, nói tới kẻ không hiểu cách thưởng thức hoa.
Hứa Tiên cũng chỉ thuận miệng nhắc tới, chủ đề rất nhanh chuyển tới phương diện khác, chỉ là vô luận là nhắc tới cái gì đều có cảm giác thư thái vùng vui sướng.
← Ch. 062 | Ch. 064 → |