← Ch.209 | Ch.211 → |
Nước sông thao thiên, hồ nước mịt, sóng cả ba đào, gió đã bắt đầu thổi, mây cuồn cuộn.
Hàn Sơn tự. Pháp Nguyên yên lặng tĩnh tọa, tâm tình cũng không bình tĩnh được, hắn đã có cảm giác. Một cổ chiến ý tới từ phương bắc Cảm giác được đại chiến sắp tới. Nói thật, dù có thu hồi mai rùa. Hắn cũng không có bao nhiêu tin tưởng có thể chiến thắng Ngao Kiền. Nhưng một trận chiến này lại không thể không chiến, đây là kiêu ngạo của hắn.
Một tăng nhân đẩy cửa tiến vào, nói:
- Phương trượng, bên ngoài có một vị Bạch thí chủ cầu kiến.
Pháp Nguyên cau mày nói:
- Bạch thí chủ? Cho Giác Viễn đi chiêu đãi đi.
Lập tức nhớ tới, Giác Viễn đang bị cấm túc. Nhân tiện nói:
- Làm cho nàng đi phòng khách chờ đi, đi gọi Giác Viễn tới gặp ta.
Tâm ý của đệ tử này, hắn cũng không phải là không biết.
Giác Viễn đi vào phòng phương trượng, nói:
- Sư phó, đệ tử đến.
Pháp Nguyên vung tay lên, một cái thất bảo thiền kỹ bay từ trong tử ra. Phía trên có phù văn màu vàng lưu chuyển, phập phồng chấn động như vật còn sống, động tĩnh của vòng vàng, nhẹ nhàng như có tiếng vọng xa xưa, giống như tiếng chuông sớm tối của Hàn Sơn tự suốt trăm năm qua, đều chất chứa ở trong đó.
Thiền kỹ lơ lửng trước mặt Giác Viễn, nói:
- Thất bảo thiền y này là của sư tôn, Tây Phương Như Lai Phật Tổ ban tặng, không có bao nhiêu công dụng khi đánh nhau, nhưng lại có thể khiến tâm thần an ổn. Xu tị tránh ma, là pháp bảo nhất đẳng của phật gia. Hiện tại ta truyền nó lại cho ngươi. Cái Hàn Sơn tự này, trong ngoài đều do một mình ngươi quản lý, ngươi còn quen thuộc hơn cả ta, về sau Hàn Sơn tự sẽ do ngươi chủ trì.
Bộ dáng này giống như đang phó thác hậu sự.
Sắc mặt Giác Viễn đại biến, hai đầu gối quỳ xuống đất, dập đầu liên tục, nói:
- Sư phó, chẳng lẽ ngài quên ước nguyện vân du tứ hải sao?
Đây là lời Giác Viễn thường nói trong miệng, muốn nó để đả động Pháp Nguyên.
Ánh mắt Pháp Nguyên chợt mờ ảo, giống như xuyên qua vách tường nhìn thấy biển cả khôn cùng, thần sắc của hắn biến đổi, rốt cuộc hắn cũng thu hồi ánh mắt, thở dài nói:
- Nhân sinh không thể như ý mười phần, tuy chúng ta có pháp lực tại thân, cũng không có ngoại lệ. Huống chi bên ngoài tứ hải, ai biết thế giới như thế nào? Nói không chừng chỉ là một mảnh nước biển thôi, chưa hẳn đáng giá ta cho ta để bụng. Còn không mau mau tiếp trượng, ta sẽ đi tuyên bố ngươi là phương trượng mới.
Giác Viễn nhắm mắt lại nói:
- Đệ tử không dám, thỉnh sư phó thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.
Pháp Nguyên biết rõ tính nết của tên đệ tử này quật cường giống như mình, cũng không miễn cưỡng, chỉ nói:
- Ngươi đi gọi Hứa Tiên đi ra tương kiến với Bạch Tố Trinh đi! Nhưng tạm thời không được rời khỏi Hàn Sơn tự.
Sau đó nhắm mắt lại.
Giác Viễn biết rõ khích lệ cũng vô dụng, đành phải lui ra, chắp tay quỳ lạy trước cửa gian phòng của hòa hợp nhị tiên.
- Nhị vị thượng tiên đều là hảo hữu của sư phụ ta, kính xin khuyên hắn vài câu.
Hòa thượng vui vẻ và hòa thượng điên khùng kia. Liếc mắt nhìn nhau, cũng chỉ cười khổ mà thôi. Tu hành đến bước này của bọn họ, tâm chí kiên nghị, tà ma bất xâm, làm sao có khả năng vì vài câu mà dao động được chứ.
Mặc dù Giác Viễn sớm biết vô dụng, nhưng cũng đành thở dài.
Thời điểm này, còn có ai, có thể kết thúc trận tranh đấu vô nghĩa này chứ!
Bạch Tố Trinh bước vào đại điện! Vào bên trong, nói:
- Giác Viễn đại sư!
Lông mày nhíu lại thành một đoàn.
Giác Viễn nghe Bạch Tố Trinh giảng thuật một phen, nghi ngờ nói:
- Ngươi nói Ngao Kiền Long Vương không có đáp ứng quyết chiến với sư tôn ta?
Bạch Tố Trinh gật đầu nói:
- Đúng vậy a. Hắn còn phải chiếu cố Ngao Ly, chuyện này, ta muốn gặp Hứa Tiên.
Giác Viễn cau mày nói:
- Nhưng dường như sư tôn của ta xác định Ngao Kiền Long Vương sẽ tới, bảo ta cho ngươi gặp Hứa Tiên, nhưng không được rời khỏi Hàn Sơn tự.
Bạch Tố Trinh cảm thấy quái lạ, chẳng lẽ Ngao Kiền cải biến chủ ý, thế nhưng mà, như vậy, Ngao Ly phải làm sao bây giờ?
Trong tĩnh thất, chỉ còn lại có Hứa Tiên cùng Tiểu Thanh.
Tiểu Thanh bới cơm ra, nhìn trộm Hứa Tiên một cái, đã thấy hắn đang cau mày, chén đĩa bày trên bàn, nhưng không động tới. Ngẫm lại hắn lâu rồi không nói gì, cho nên nhỏ giọng ôn nhu, khuyên nhủ:
- Ngươi nên ăn ít đồ ăn đi.
Hứa Tiên kinh ngạc một chút. Không nghĩ tới Tiểu Thanh còn có thời điểm ôn như như vậy, lại lắc lắc đầu nói:
- Ăn không vô!
Hiện giờ hắn không có tâm tư ăn cơm.
Từ ngày hôm qua tới giờ, tâm tình của hắn cũng theo mặt trời chìm xuống đáy cốc. Chẳng lẽ cứ như vậy sao? Chẳng lẽ không đạt được cái gì. Như vậy, chẳng phải không có gì giống như Hứa Tiên trước kia sao?
Xiết chặc nắm đấm, là lực lượng của ta không đủ sao? Nhưng tốc độ tu hành của ta đã không thể tưởng tượng được rồi, nhưng lám sao có thể trong thời gian ngắn có được lực lượng chống lại Pháp Nguyên. Rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu? Chẳng lẽ phải đi theo vận mệnh bày bố sao?
Tiểu Thanh thấy hắn nhíu mày, trong lòng có chút không đành lòng, đưa đĩa rau lên miệng của hắn, nói:
- Đến đây, ăn chút gì đi! Cũng không biết bị giam tới bao lâu đấy.
Nhưng vẫn không nhận được câu trả lời.
Tiểu Thanh để đũa xuống, ảo não nói:
- Hứa Tiên. Ngươi có phải nam nhân không vậy. Không có cách nào thì nghĩ biện pháp là được, sầu mi khổ kiểm tính toán là cái gì. Bộ dáng của ngươi bây giờ có tư cách gì muốn tỷ tỷ ta gả cho ngươi còn nói muốn đánh chủ ý lên ta. Ta nhổ vào!
Hứa Tiên khổ sở, muốn nói cái gì đó, nhưng lại cảm thấy thân thể mềm mại ôn nhu ôm hắn.
Tiểu Thanh ôm lấy hắn, tựa đầu vào vai của hắn, nói khẽ:
- Đừng có như vậu được không? Ta không phải trách ngươi, ta chỉ không muốn nhìn thấy bộ dáng nhụt chí này của ngươi. Trong nội tâm ta rất khó chịu. Tỷ tỷ nhất định sẽ trở về, dù cho tỷ tỷ không ở đây, ta cũng ở cùng với ngươi cơ mà.
Hứa Tiên sững sờ, vươn tay nhẹ nhàng ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, ngửi mùi hương nhè nhẹ từ người nàng tỏa ra, vuốt mái tóc dài của nàng, trong nội tâm thở dài. Bởi vì cảm giác hạnh phúc hiện tại chính là gánh nặng! Đúng vậy a, hiện tại còn không phải lúc buông tha. Nhất định sẽ có biện pháp giải quyết vấn đề, nhất định sẽ có.
Cửa phòng "C-K-Í-T.. T... T" một tiếng, mở ra, một đạo thân ảnh màu trắng đứng ở cửa ra vào, nhìn thấy một màn này.
Tiểu Thanh quay đầu nhìn lại, trông thấy Bạch Tố Trinh. Nhanh chóng đẩy Hứa Tiên ra, sắc mặt của nàng đỏ bừng, vội vàng giải thích:
- Tỷ tỷ, ta đây, kỳ thật...
"Đông" một tiếng thật lớn, đầu của Hứa Tiên đập vào vách tường, linh lực của hắn còn chưa khôi phục. Cho nên Kim Thân không có hiện ra, cho nên đầu của hắn tiếp xúc thân mật với bức tường thật mạnh.
Bạch Tố Trinh nhanh chóng đi lên phía trước, nâng hắn dậy, nói:
- Hán Văn, ngươi không sao chớ! Mau cho ta xem xem.
Nàng một mực lo lắng thương thế của Hứa Tiên. Bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng xoa xoa chỗ đau giúp hắn.
Hứa Tiên chỉ lắc đầu, nói:
- Bộ dáng của ngươi bây giờ vô cùng giống thê tử hiền lương ôn nhu, ân cần chăm sóc cho trượng phu, vô cùng thoải mái a.
Bạch Tố Trinh gật gật đầu, nói:
- Ân.
Tiểu Thanh đang lắp ba lắp bắp giải thích với Bạch Tố Trinh, bỗng nhiên cúi đầu, cao hứng thay cho bọn họ, lại có chút buồn vô cớ như mất cái gì đó. Sau đó lại tươi cười, nói:
- Tỷ tỷ, Ngao Kiền Long Vương...
Sau đó Bạch Tố Trinh lại nói tới đủ loại chuyện ở Trường Giang, Tiểu Thanh bất mãn nói:
- Cái gì a, chứng ta đang giúp đỡ hắn đấy.
Hứa Tiên nói:
- Chuyện này cũng không thể trách hắn.
Lúc này, một âm thanh non nớt vang vọng cả Hàn Sơn tự.
- Pháp Nguyên hòa thượng, gia gia của ta nói, ba ngày sau sẽ tới Thái Hồ giáo huấn ngươi, ngươi rửa cổ sạch sẽ chờ chết đi! Hiện tại mau thả ca ca và tỷ tỷ của ta ra.
- Tốt! Lão nạp sẽ chờ hắn.
- Là âm thanh của Ngao Ly!
Ba người đi về hướng phát ra âm thanh. Gặp Ngao Ly đang đứng trước cửa phòng của Pháp Nguyên, Giác Viễn đứng bên cạnh, trong nội tâm cảm thán. Ngao Ly trông thấy bọn người Hứa Tiên, chạy tới, hỏi thăm:
- Các ngươi không sao chứ!"
Hứa Tiên cau mày nói:
- Là ngươi khích lệ gia gia của ngươi tới sao? Ngươi cũng đã biết...
Nếu Ngao Kiền rời khỏi Trường Giang, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Thần sắc Ngao Ly buồn bã, nói:
- Ta biết rõ, là gia gia tự mình quyết định, nói sẽ tới đây.
Trong nội tâm Hứa Tiên đau xót, ôm nàng vào trong ngực. Trong nội tâm của Ngao Ly rất đau đớn, nhưng ánh mắt nhìn hắn, nói:
- Hứa Tiên, gia gia của ta...
Nhưng không thể nói thành lời, làm cho Tiểu Thanh và Bạch Tố Trinh cũng đau xót thay nàng.
Hứa Tiên nhìn qua Giác Viễn đứng bên cạnh, nói:
- Giác Viễn, vì sao ngươi không đi khuyên giải sư phó của mình đi.
Giác Viễn cũng chỉ có thể lắc đầu cười khổ.
Giác Viễn an bài nơi ở cho bọn họ, lúc này đã tới nửa đêm. Hứa Tiên nằm lăn lộn trên giường, không có ngủ được, thỉnh thoảng nhớ tới đôi mắt rưng rừng nước mắt của Ngao Ly. Không được, nhất định phải nghĩ biện pháp mới được. Đẩy cửa đi ra ngoài, bầu trời tối đen bao la mờ mịt, mây đen như mực, bên ngoài hành lang cũng đen kịt.
Hứa Tiên đi vào trong mưa, bước chậm vào trong đình viện. Nhìn thương tùng thương lão tang điền trong đình viện, không biết đã có từ bao nhiêu năm tháng rồi? Vì sao một người có tuổi thọ lâu dài như thế, còn phải tranh giành một vì một chuyện xưa nhỏ nhặt hay sao?
Đã thấy Giác Viễn đang bồi hồi trong đình viện. Trông thấy Hứa Tiên liền hô:
- Hứa thí chủ.
Hai người đi cùng nhua, cảm thán chuyện của mình. Trận quyết chiến này, không có người thắng.
Giác Viễn cảm thán nói:
- Trải qua một trận chiến này, không biết chí hướng sư phó của ta sẽ ra sao đây?
Hứa Tiên nói:
- Chí hướng? Pháp Nguyên hòa thượng còn có chí hướng không bỏ được sao?
Trong mắt hắn, đây là chuyện không thông tình lý, bởi vì không còn có chuyện gì khiến lão hòa thượng kia không làm được cả.
Giác Viễn nói:
- Đó là tự nhiên, sống ở trên đời, dù là phàm nhân, ai mà không có chí hướng chứ?
Hứa Tiên lắc đầu nói:
- Có, không có mấy.
Giác Viễn nói:
- Đó là chuyện bất đắc dĩ, bị thế tục đưa đẩy. Thời điểm ban đầu, ai không có mộng tưởng? Chúng ta cứ tu hành thế này, chẳng lẽ chỉ tu hành và tu hành hay sao?
Hứa Tiên thở dài:
- Đúng vậy a, nhân sinh trên đời, ai không có mộng tưởng?
Ai tu hành chỉ vì tu hành chứ? Nhưng từ khi sinh ra đời, lúc chưa tu hành, mộng tưởng của phàm nhân chính là bản thân mình được sống lâu hơn một chút. Mà không phải những thứ cao thâm, rất hư vô mờ mịt.
Muốn đạt được hạnh phúc, phải có mộng tưởng.
Đó là chuyện đơn giản nhất, nhưng mộng tưởng càng sâu, cũng chẳng có gì ngoài những suy nghĩ trong đầu mình. Khác nhau trong đó, chỉ là ý niệm và phương pháp thực hiện mà thôi, Đạo gia vô vi, nho gia nhân nghĩa, phật gia từ bi không ai không như thế.
Thoát ly được những ý niệm và các tư tưởng này, cho dù thiên đình có đẹp đẽ thế nào, cũng chỉ là lầu các trên không trung mà thôi, không đáng cân nhắc tới. Dùng ý niệm chứng thiên hạ, trong lòng cầu một đại đạo, đây mới là căn bản của những người tu hành kiếp trước, nhưng có đôi khi bị hỗn loạn của ngoại giới nên làm quên mất, hoặc sinh ra hoài nghi về mộng tưởng căn bản của mình.
Hứa Tiên dừng bước lại, hỏi:
- Mộng tưởng của sư phó ngươi là cái gì thế?
Biết rõ có lẽ còn có thể giải quyết, cũng cởi bỏ bế tắc hiện nay.
Giác Viễn nói:
- Sư phụ ta thường nói muốn dạo chơi tứ hải, nhìn thế giới này to lớn ra sao, muốn từ đó có được thể ngộ, cũng có thể tiến thêm một bước.
- Chu du thế giới?
Hứa Tiên suy nghĩ một lát, mộng tưởng này thật trẻ con, không hoàn toàn cân xứng với địa vị và pháp lực của Pháp Nguyên hiện giờ. Nhưng bình tĩnh mà xem xét. Ai mà chưa từng nghĩ qua chuyện này? Đúng thế, có rất nhiều người cũng muốn làm như vậy, nhưng không phải ai cũng làm được. Hán lại hỏi:
- Giác Viễn đại sư. Sao ngươi không dùng chuyện này khuyên bảo sư phó, buông tha quyết đấu lần này?
Nhưng Giác Viễn thở dài:
- Đương nhiên là có, nhưng sư phó ta nói: "Nhân sinh không như ý người ta, tuy chúng ta có pháp lực tại thân, cũng không thể ngoại lệ. Huống chi bên ngoài tứ hải, ai biết thế giới nó như thế nào? Nói không chừng chỉ có nước và nước mà thôi, không đáng cho hắn để bụng.
Hứa Tiên nói:
- Hắn hoài nghi ý niệm ban đầu của mình sao?
Giác Viễn vuốt ngực của mình, nói:
- Ai, tâm này dao động, thì khi quyết đấu càng dễ sinh tâm ma, thất bại sẽ lớn lắm.
Bỗng nhiên Hứa Tiên nói:
- Giác Viễn đại sư, ta lại muốn thử một lần, thuyết phục sư phó của ngươi. Bảo hắn buông tha lần quyết đấu này.
Giác Viễn muốn nói cũng vô dụng, nhưng nhìn thấy đôi mắt sáng ngời của Hứa Tiên, nói:
- Ngươi muốn thử thế nào? Ta nhất định sẽ trợ giúp ngươi.
Hứa Tiên nói:
- Trước mang giấy bút tới đây cho ta.
Trong đầu của hắn đã suy nghĩ ra một cách giải quyết, không muốn Ngao Ly vì trận quyết đấu này mà bi thương, cũng muốn cho nàng được hạnh phúc. Có ý niệm này, cho dù thành bại, hắn nhất định phải thử một lần. Bởi vì hắn đang gánh vác hạnh phúc tương lai của Ngao Ly trên vai, cũng là việc nam nhân nên làm.
Giác Viễn mang giấy bút tới cho hắn, ở trong phòng của Hứa Tiên, thấy hắn viết viêt vẽ vẽ. Hắn nhìn ra được, Hứa Tiên không có làm thơ từ, toàn bộ hạ bút xuống không ra đường nét gì cả. Trong nội tâm nghi hoặc. Chẳng lẽ làm như vậy, có thể khiến cho sư phó cố chấp của mình từ bỏ quyết đấu sao?
Nhưng đợi tới khi Hứa Tiên hoàn thành, giảng thuật với Giác Viễn một phen, trong mắt Giác Viễn có tinh quang bắn ra, thò tay vịn vai của Hứa Tiên, kích động nói:
- Hứa thí chủ, ngươi đúng là thiên phú kỳ tài, có lẽ sẽ thuyết phục được sư phó của ta đấy.
Hứa Tiên nói:
- Chỉ mong có thể thành a!
Sáng sớm ngày thứ hai, mưa vẫn rơi tí tách không dứt, ở trước cửa phòng Pháp Nguyên, Giác Viễn nói:
- Sư phó, Hứa thí chủ muốn gặp ngài.
Pháp Nguyên đang làm chuẩn bị cuối cùng, cau mày nói:
- Ba ngày nay, ta không gặp ai cả.
Hứa Tiên cao giọng nói:
- Pháp Nguyên phương trượng. Tại hạ muốn dùng một vật, đổi lấy một hứa hẹn của ngươi.
Âm thanh của hắn làm Bạch Tố Trinh cùng Tiểu Thanh giật mình, cũng có Ngao Ly ở đây, không biết Hứa Tiên muốn làm gì.
← Ch. 209 | Ch. 211 → |