← Ch.233 | Ch.235 → |
Hứa Tiên trêu ghẹo nói:
- Là lấy sư phụ của sư phó ngươi, không phải kết hôn với sư phụ của ngươi, Duẩn nhi sư điệt, cho sư thúc đi qua nào!
Duẩn nhi lập tức bị quấn vào, bẻ ngón tay, nói:
- Là sư phụ ta, không đúng không đúng, là sư phụ của sư phó.
Lại nói ra chuyện Ngư Huyền Ky đụng dùng hạc đỉnh hồng làm bánh ngọt hoa quế cho hắn ăn.
Hứa Tiên không để ý tới tư duy lâm vào hỗn loạn của Duẩn nhi, muốn đi vào trong, Duẩn nhi lại ngăn cản, nói:
- Dù sao cũng không được
Lúc này mới khiến Ngư Huyền Ky có chút thoả mãn, nàng cho Duẩn nhi liều mạng như thế, đã nói.
- Tuyệt đối không cho Hứa Tiên thông qua.
Sắc mặt Hứa Tiên lạnh lẽo, nắm chặc nắm đấm, rắc một tiếng, vung lên trước mặt Hứa Tiên.
- Ah, sư thúc thật đáng sợ a!
Duẩn nhi lập chạy trối chết. Ngư Huyền Ky khẽ vuốt cái trán. Lại tính sai.
Leo lên lầu các, Ngư Huyền Ky đã không thấy tung tích. Hứa Tiên thở ra một hơi, gõ gõ cửa phòng. Cửa phòng mở rộng, Hứa Tiên cảm giác tim mình đập nhanh, trước mặt, nàng đang mặc áo đỏ. Tấm vải đỏ che lấy gương mặt, lại lộ ra cái cằm và đôi môi đỏ mọng, đang rất vui vẻ. Bàn tay trắng nõn giữ chặt lấy nhau, áo bào màu đỏ, rất đẹp, nhưng không chói mắt.
Tiểu Thanh cười, giao một tấm lụa đỏ cho Hứa Tiên, một đầu khác đưa vào tay của Bạch Tố Trinh. Hứa Tiên nắm lụa đỏ, dẫn nàng đi từng bước xuống lầu. Lúc này có tiếng pháo nổ vang.
Đi vào sảnh đường, đã có nến đỏ thắp sáng.
Hứa Kiều Dung cùng Lý Công Phủ ngồi ở chủ vị. Trên mặt cũng xuất hiện nét vui mừng. Hứa Tiên không chịu đại yến tứ phương, bọn họ cũng không lay chuyển được. Chỉ nhìn chung quanh một chút, vẫn kinh ngạc không thôi.
Hứa Tiên nắm lụa đỏ, dẫn nàng đi xuống lầu, xốc lên bức rèm che, cùng đi nào sảnh đường.
Giọng của Tiểu Thanh vang lên:
- Nhất bái thiên địa.
Hứa Tiên khom người, Bạch Tố Trinh cũng thế, thi lễ với ngoài sảnh đường. Cái cúi đầu này, tạ thiên địa đã giúp cho bọn họ gặp được nhau.
- Nhị bái cao đường.
Bọn họ hướng tỷ tỷ tỷ phu hành lễ. Cái cúi đầu này, tạ phụ mẫu sinh ra bọn họ ở hậu thế.
- Phu thê giao bái.
Bọn họ bái xong bái này. Chính là vĩnh kết đồng tâm, sinh tử tương hợp, vĩnh viễn không chia lìa.
- Đưa vào động phòng! Kết thúc buổi lễ.
Hứa Tiên dẫn nàng đi vào trong phòng mới. Không có náo động phòng, không cần mời khách đại yến, vào lúc này, chỉ có hai người bọn họ.
Động phòng là tự tay bọn họ bố trí. Mảnh vải đều làm bằng màu đỏ, cái màn giường mới làm.
Hứa Tiên dẫn nàng tới ngồi xuống giường, thở dài một hơi, chậm rãi vạch khăn cô dâu lên, Bạch Tố Trinh ngẩng đầu lên cười, đôi mắt đen nhanh như thu thủy. Mũ phượng vẫn còn, trâm hoa rung rung, bức rèm che lắc nhẹ, dung nang của nàng, không còn che dấu nữa.
Hứa Tiên ngừng thở. Có chút không thể chờ đợi được duỗi hai tay ra gở mũ phượng của nàng, nàng cũng cúi đầu toại nguyện của hắn, sau đó lộ ra dung nhan hoàn toàn của nàng.
Hứa Tiên thất thần một hồi. Thậm chí có chút ít hoài nghi, chuyện này, thật sự là nương tử của ta sao?
Thẳng đến khi hơi thở mùi đàn hương của nàng truyền ra, thở phào một cái, nói "Quan nhân." Một tiếng hô này, tình thâm ý trường, giống như muốn đem muôn vàn tình cảm tập trung vào bên trong. Có một loại uyển chuyển khó nói nên lời.
Tâm thần Hứa Tiên cũng mê say vào. Nhất thời im bặt, chỉ si ngốc nhìn nàng. Hắn hoàn toàn không ngờ rằng, nàng mặc áo đro quá xinh đẹp, ít đi vài phần thánh khiết lại nhiều ra mấy phần kiều diễm.
Bạch Tố Trinh đỏ ửng cả mặt, khẽ đẩy hắn nói:
- Quan nhân, nên uống chén rượu giao bôi.
Hứa Tiên phục hồi tinh thần lại. Cúi nhìn hôn qua bờ môi của nàng. Thân thể của Bạch Tố Trinh hơi ngửa ra sau, "Ưm" một tiếng, bị hắn hôn. Bàn tay trắng nõn chèo chống thân thể, cũng bị hắn nắm trong tay.
Một hương thơm thanh nhã tiến vào trong miệng của Hứa Tiên, Hứa Tiên do dự một chút. Đầu lưỡi thăm dò miệng của nàng, chạm vào hàm răng. Bạch Tố Trinh biết được ý nghĩa, ngượng ngùng khẻ nhếch hàm răng lên. Mặc cho lưỡi của hắn đột kích miệng của mình. Hai người hôn nhau nhiều lần, trong mấy ngày hôm nay, sửa sang lấy phòng tân hôn, nếu hắn có điều cầu, nàng cũng ngoan ngoan dâng môi cho hắn hôn, cho quân nhấm nháp. Nhưng mỗi lần đều lướt qua rồi dừng lại, khiến nàng cho rằng. Hôn môi chỉ có thể mà thôi.
Hứa Tiên được nàng cho phép, càng lớn gan chút ít, tuy nhưng ngày này ở chung với nhau, đã làm cho hắn đánh tan rất nhiều kính sợ, hôm nay mới có đủ dũng khí. Nhưng vào lúc này có cảm giác như vụng trộm ăn trái cấm, tim đập nhanh hơn chút ít. Đầu lưỡi quét nhẹ hàm răng, sau đó cũng tìm được cái lưỡi mềm mại của nàng. Nhẹ nhàng chạm vào, trước hết buông tha nàng, đầu lưỡi thè ra liếm bốn phía miệng nàng, mút thỏa thích nước miếng ngọt ngào.
Con mắt Bạch Tố Trinh mở lớn, không biết hôn môi cũng có thể làm như vậy. Cảm giác này rất khác so với đụng chạm da thịt bên ngoài. Một tia cảm giác chập choạng trong nội tâm dâng lên, trong đôi mắt càng ngượng ngùng, giống như sắp bị hòa tang ra, lại không chịu nhắm mắt lại, nhìn qua hai mắt của hắn, loại cảm giác lạ lẫm này là do hắn cho mình chính là quan nhân của mình.
Đôi mắt đen nhanh của nàng nhìn Hứa Tiên gần trong gang tấc, cơ hồ khiến hắn không thể tiếp tục nữa, hận không thể nhắm mắt lại. Nhưng không cam lòng nếu không được nhìn thấy dung nhan hoàn mỹ của nàng.
Rốt cuộc Hứa Tiên quyết định, cuốn lấy chiếc lưỡi thơm tho của nàng, tìm kiếm cảm giác mềm mại trơn nhẫn của xúc giác. Nàng theo bản năng trốn tránh đi, nhưng cái miệng của nàng, đã thành lãnh địa của hắn, cuối cùng nhất đành phải khôi phục ôn nhu, cho hắn nhấm nháp. Thậm chí bị dụ hoặc lấy dẫn lưỡi vào miệng của hắn, làm cho hắn có cảm giác rất mỹ mãn.
Thời điểm rời môi, một tia sáng nước miếng dính môi của hai người, chậm rãi bị giật ra. Bạch Tố Trinh vội vàng che cái miệng của mình lại, càng xấu hổ, vô cùng xấu hổ. Nhưng khi nhìn qua hắn, nhẹ khẽ kêu một tiếng "Quan nhân".
Hứa Tiên cảm thấy tim của mình đập rất nhanh, nhưng càng có một loại cảm giác vui vẻ như tiểu hài tử được kẹo. Thoáng cái khôi phục hô hấp bình thường:
- Chúng ta đi uống chén rượu giao bôi a!
Nhưng nàng bắt đầu không chịu được. Chỉ nghe hắn nói:
- Còn gì nữa không!
Thấy hắn mờ mịt, chỉ chỉ vào bờ môi của mình, sau khi vừa hôn môi xong, trên môi sáng bóng, đặc biệt mê người.
Hứa Tiên lúc này mới chợt hiểu. Hai tay đặt lên vai thon của nàng, nhìn qua đôi mắt, nói khẽ:
- Nương tử.
Tuy Bạch Tố Trinh không phải lần đầu nghe hắn gọi như vậy, nhưng bình thường chỉ mang theo cảm giác vui đùa, còn lần này, hắn vô cùng chăm chú. Bạch Tố Trinh hưng phấn trong lòng, so với nụ hôn vừa rồi, tim đập còn mạnh hơn, chỉ cảm thấy hai chữ này, đáng giá cho nàng làm tất cả.
Hứa Tiên dẫn nàng đi tới bên cạnh bàn, đem mũ phượng buông xuống, châm hai chén rượu. Tất cả cầm một ly, nhìn nhau cười cười, sau đó giao bôi mà uống.
Nỗi lòng của Hứa Tiên bình tĩnh hơn rất nhiều, nhìn qua nàng dưới ánh nến, nhưng trong lòng tràn đầy hạnh phúc
Bạch Tố Trinh sờ sờ mặt nói:
- Quan nhân, hôm nay ta có đẹp không?
Hứa Tiên nói ra lời tự đáy lòng:
- Ngươi luôn luôn đẹp.
Lại nhớ tới từ lúc bắt đầu gặp nhau.
Trong nội tâm Bạch Tố Trinh vui vẻ. Bỗng nhiên nói:
- Hôm nay nghĩ đến, là bị ngươi lừa gạt.
Hứa Tiên ngẩn ngơ, nois:
- Lừa gạt?
Bạch Tố Trinh nói:
- Ngày đó ta muốn gả cho ngươi, ngươi không muốn, hôm nay ta vẫn gả cho ngươi. Chẳng phải ta không thể chạy ra khỏi lòng bàn tay của ngươi sao?
Hơi bỉu môi, trong mắt giống như tức giận lại giống như vui mừng, bộ dáng làm nũng, rất mê người.
Hứa Tiên cười nói:
- Ngươi mệnh trung chú định trốn không thoát lòng bàn tay của ta, hơn nữa ta cũng muốn vĩnh viễn nắm ngươi trong tay của mình.
Nhịn không được vươn tay vuốt ve nàng đôi má trơn bóng như ngọc, trong nội tâm tràn đầy an tường vui vẻ. Bạch Tố Trinh nhẹ nhàng tựa đầu vào vai của hắn, nói ra đủ chuyện.
Hứa Tiên đột nhiên hỏi:
- Ngươi có tình với ta vào lúc nào?
Bạch Tố Trinh chỉ xấu hổ không chịu nói, Hứa Tiên "Ép hỏi" mãi, nàng mới nói:
- Ta cũng không nhớ rõ, hiện tại hồi tưởng lại, chỉ cảm thấy từ khi bắt đầu quen ngươi tới nay, đã tích lũy tình cảm từng chút một, cho đến ngày hôm nay, nếu như quan nhân ép hỏi. Vậy cứ cho rằng, chính lần đầu tiên gặp nhau đi.
Trong nội tâm Hứa Tiên cảm động, ôm nàng bả vai của nàng.
- Nhưng trong nội tâm một mực do dự, nếu không phải ngươi thừa dịp Đoan Ngọ khi dễ ta, cũng không dễ dàng đáp ưng ngươi như vậy.
Nhớ tới đủ loại chuyện ngày ấy, vẫn đỏ bừng cả mặt.
Hứa Tiên vô cùng may mắn, vào ngày đó khi dễ nàng. Cúi đầu nói:
- Nến đỏ đã cháy hơn phân nữa, chúng ta cũng nên nghỉ ngơi. Tối nay ta cũng muốn khi dễ ngươi! Có thể chứ? Nương tử.
Lỗ tai của Bạch Tố Trinh cũng hồng lên, gật đầu một cái nhưng khó có thể phát hiện, nhẹ "Ân" một tiếng. Ôn nhu hào phóng, nhưng vẫn có chút xấu hổ. Ngày thường đoan trang thanh lịch không thấy, lúc này lại thấy nàng vô cùng mềm yếu, không ngờ lại có tư thải rất thánh khiết, càng lộ ra vẻ mê người.
Hứa Tiên thổi tắt nến đỏ, nhưng trong mắt hai người, chẳng khác gì ban ngày, có thể rõ ràng nhìn thấy từng động tác của đối phương. Hứa Tiên đặt nàng ngồi xuống bên giường, lại thấp người ôm lấy nàng.
Bạch Tố Trinh vội vàng co chân ngọc lên.
- Quan nhân.
Hứa Tiên cười nói:
- Dù sao trước khi nghỉ ngơi, phải cởi vớ ra a.
Bạch Tố Trinh nói:
- Để cho ta tự làm.
Hứa Tiên ngẩng đầu, gọi một tiếng "Nương tử" thật dài. Hai chữ này như có ma lực mạnh mẽ, nàng chỉ có thể nói:
- Tùy ngươi vậy!
Hứa Tiên mỉm cười, bắt đôi chân ngọc của nàng, chỉ cảm thấy đẹp và khả ái, vừa nắm chặt, lòng bàn tay của mình cong lên. Cho thấy chủ nhân đang khẩn trương. Hứa Tiên làm sao không khẩn trương, nếu là ngày thường, tâm tư bỏ cuộc nửa đường đã có. Nhưng hôm nay hắn đã quyết định, bây giờ là đại hôn, lại là đêm tân hôn, phải cho nàng biến thành nữ nhân của mình.
Cho nên cởi vớ thêu màu đỏ của nàng ra, khi đôi vớ rơi xuống đất, còn cách một tầng vớ lưới, đem chân ngọc của nàng cầm trong tay. Chỉ cảm thấy mềm mại không xương, nhịn không được vuốt ve một cái, chân ngọc vặn vẹo trong tay hắn một chút, liền nghe nàng nói:
- Quan nhân, ngứa.
Âm thanh vô lực, còn mang theo một chút cầu khẩn, chân của nàng bình sinh chưa có người nào chạm tới, rơi vào trong tay của hắn. Khiến cho Hứa Tiên cơ hồ muốn thả tay, nhưng hai chữ "Quan nhân" đã nhắc nhở thân pâận của hắn hiện giờ, nhẹ nhàng cởi vớ lưới của nàng ra.
Đủ loại cảm xúc, mơ hồ có thể nhìn thấy mạch máu màu xanh. Mười ngón chân như ngọc, trong suốt như châu, óng ánh phi nhuận, thỉnh thoảng vặn vẹo một chút, rất là đáng yêu. Rốt cuộc Hứa Tiên biết tới cái gì gọi là băng cơ ngọc cốt, cũng biết rõ vì sao lại có cách nói "hại nước hại dân", hắn hiện giờ là một thành viên trong đó. Đôi chân ngọc vào lúc này, chính là tác phẩm nghệ thuật đẹp nhất trên đời.
Nhịn không được cầm chặt mắt cá chân của nàng. Tinh tế vuốt vuốt, hoặc là nhẹ nhàng sờ nắm cốt cách nhỏ nhất, hoặc xoa bóp là da mềm mại trơn bóng như ngọc, hoặc là tinh nghịch gãi gãi gan bàn chân của nàng. Bạch Tố Trinh không khỏi giãy dụa hai chân, thỉnh thoảng trong miệng phát ra tiếng hô duyên dáng, nhưng không bảo hắn buông tay. Nàng đã biết rõ trốn không thoát, cũng không làm được gì, nhưng nàng biết rõ mình vào tối nay, không thể cự tuyệt quan nhân, chỉ có thể âm thầm cắn răng thừa nhận.
Cũng may Hứa Tiên cũng buông tha chân ngọc, nàng lập tức co chân lại, nửa quỳ dưới mông, hai mắt như tức giận nhìn Hứa Tiên. Hứa Tiên cũng cởi giày vớ, quay đầu lại nhìn nàng. Giường rất lớn, nàng núp ở giữa giường, Hứa Tiên nằm xuống giường, triệt để biến thành tiểu thế giới của hai người.
Bạch Tố Trinh nhíu mày, có chút bất an nói:
- Quan nhân, sẽ như thế nào a!
Nàng đối với mấy chuyện này, chung quy rất ngây thơ, tuy trong lòng đã có chút đánh giá, nhưng khi tới lúc thực hành lại lúng túng, Mỗi động tác của Hứa Tiên khiến cho nàng không kịp trở tay, tim đập mạnh. Tu luyện hơn ngàn năm mang tới lực lượng cường đại cho nàng, nhưng lại không thể làm gì vào lúc này, mềm yếu vô tri làm cho nàng cũng kinh ngạc chính mình. Rốt cục nhịn không được hỏi, kế tiếp làm như thế nào, cũng làm cho nội tâm của mình có chuẩn bị.
Có lẽ bình thường nàng sẽ xuất ra bộ dáng lạnh nhạt, để ứng phó với đủ loại động tác của Hứa Tiên. Nhưng vào đêm nay, nàng lại muốn dỡ bỏ tất cả phòng bị và mặt nạ đã mang, khi hắn nhìn thấy bất an của mình, đến săn sóc chính mình, tự an ủi mình. Tối nay, nàng cần biến thành nương tử của quan nhân, mà không phải đại tỷ tỷ chiếu cố đệ đệ như bình thường.
Hứa Tiên cười nói:
- Sẽ biến ngươi thành nương tử của ta.
Bạch Tố Trinh ánh mắt rời rạc, nói:
- Ta bây giờ không phải đã là nương tử của ngươi rồi sao?
Bỗng nhiên Hứa Tiên phát hiện, nữ tử này minh đã gọi là tỷ tỷ hơn một năm rồi. Có chút sợ. Trong nội tâm cũng buồn cười và thương tiếc. Cũng không cầm thân phận ra bức bách này, chỉ có thể an ủi nói:
- Ngươi không muốn có hài tử sao?
Nếu là ngày thường, hắn đại khái sẽ buông tay, cần cho nàng thời gian chuẩn bị. Nhưng tối nay, hắn biết rõ. Nhất định phải do hắn làm chủ mới được.
Bạch Tố Trinh cố gắng làm ra bộ dáng đoan trang như ngày thường, ưỡn ngực nói:
- Ta cân nhắc một chút, Hán Văn ngươi nói cũng có đạo lý, chỉ có hai chúng ta là đủ, làm gì cần hài tử chứ? Cho nên chỉ có thể phiền toái Văn Khúc Tinh Quân đi nhà khác chuyển thế mà thôi.
Hy vọng xưng hô "Hán Văn" sẽ thân mật hơn với Hứa Tiên.
Hứa Tiên vừa bực mình vừa buồn cười, ngày thường trong nội tâm của mình có chướng ngại, đến thời điểm mấu chốt lại đến phiên ngươi nửa đường bỏ cuộc
Thân thể thẳng tắp. Mở hai tay nói:
- Muốn ta ôm không? Tỷ tỷ.
Bạch Tố Trinh mặt càng đỏ hơn, nói:
- Đừng gọi ta là tỷ tỷ.
Xưng hô này vào hôm nay, càng làm cho nàng cảm thấy thẹn thùng.
Hứa Tiên nói:
- Vậy cũng nên gọi ta là quan nhân, nương tử, nên ôm ta một cái?
Duy trì động tác dang tay, mở rộng lồng ngực. Nếu như cả cái này nàng cũng cự tuyệt, cũng chỉ có thể chứng minh tối nay không phải thời cơ.
Nhưng bây giờ là ban đêm, có nữ tử nào lại không muốn được yêu thương chứ? Cho dù là nàng cũng cảm thấy bất an, nhưng khi được ôm vào ngực sẽ cảm thấy rất an tường. Bạch Tố Trinh chỉ do dự một chút. Đã bò lên vài bước. Tiến đến bên người Hứa Tiên, tư thái đáng yêu tới cực điểm.
Hứa Tiên nhìn nàng mỉm cười một cái, nàng cũng tựa đầu vào nưực của hắn, nói:
- Quan nhân.
Ôm lấy lưng áo của hắn, dán mặt vào ngực Hứa Tiên, giống như muốn nghe tiếng tim của hắn đập.
Hứa Tiên cảm thụ được thân thể yểu điệt của nàng, thân thể của nàng không cứng ngắt như dự kiến, nhưng có lẽ bởi vì tối nay nàng không thánh khiết như thường ngày, đoan trang thanh lịch. Cũng giống như tiên tử bước ra khỏi thần đàn, đi vào ngực mình. Cho nên thân thể cũng từ từ khôi phục bình thường.
Hứa Tiên ôm nàng, ngửi hương thơm từ cơ thể nàng, nói:
- Thực xin lỗi, vừa rồi là ta quá gấp.
Nhất định vừa rồi vuốt vuốt chân ngọc của nàng, có chút quá phận, dù sao, đây cũng là lần đầu tiên của nàng. Hứa Tiên vừa nhẹ nhàng vuốt lưng, lại chú ý tới biểu lộ của nàng. Thấy nàng trừ trừ khẩn trương lúc ban đầu ra, rất nhanh trầm tĩnh lại. Thân hình trong ngực của hắn càng mềm mại, trên mặt cũng lộ ra thần sắc thoải mái. Hứa Tiên hiểu rõ, nàng cần thêm một chú ôn nhu và kiên nhẫn, tính tình của nàng vốn ôn hòa. Mà chính mình, cũng cần có thời gian để chính thức tiếp nhận nàng.
Hứa Tiên cúi đầu xuống. Khẽ hôn lên cái cổ thon dài thánh kiết của nàng, nàng nhịn không được co cổ lại, lúc thì giãn ra, hưởng thụ ôn nhu của hắn. Hôn thẳng lên môi. Nàng cũng nhu thuận quay đầu đâng môi lên. Gắn bó giao tiếp. So với lần đầu tiên, đã tự nhiên hơn rất nhiều, nàng cũng biết lưu động cái lưỡi mềm mại của mình, quấn vào lưỡi của hắn.
Động tác tay của Hứa Tiên không ngừng, từ tấm lưng bóng loáng chuyển xuống eo, thời điểm tiếp cận bờ mông thì thu hồi, nàng thỉnh thoảng vặn vẹo hạ thân, dường như muốn thoải mái hơn một chút.
Đợi tới thời điểm rời môi. Bạch Tố Trinh ngồi thẳng lên, nói:
- Quan nhân, cởi quần áo cho ta!
Trong mắt của nàng chỉ có bóng dáng của hắn, mặc dù còn tràn đầy ngượng ngùng, nhưng bất an đã biến mất. Bỗng nhiên nàng hiểu rõ, tối nay nàng sẽ được hưởng thụ tất cả từ hắn. Mà bây giờ, nàng muốn bỏ quần áo ngăn cách, muốn bàn tay thô ráp của hắn, trực tiếp chạm vào lưng trần của mình, trực tiếp hưởng thụ tất cả ôn nhu.
Hứa Tiên hít sâu một hơi, nâng thân thể nàng đặt lên đùi, sau đó tay đặt ở giữa cổ nàng, thử cởi bỏ nút áo đầu tiên. Nhưng thử mấy lần, tuy nhiên đều thất bại. Bạch Tố Trinh tựa vào đùi hắn, hai gò má đỏ bừng, nhưng đang mỉm cười, chính mình có chút bất an, nhưng bất an của quan nhân còn nặng hơn nàng mấy lần! Hứa Tiên nín thở tập trung tư tưởng, rốt cục cởi bỏ nút áo, lộ ra cái cổ trắng nõn thon dài như thiên nga của nàng.
Trên trán của Hứa Tiên đổ mồ hôi hột, cũng may vạn sự khởi đầu nan, sau đó thuận lợi hơn rất nhiều, tuy hỉ phục cởi rất phiền phức, nhưng sau khi cởi khăn quàng vai ra, sẽ có một cái áo khoác vàng bên dưới, phía dưới nữa mới là quần áo thật sự.
Bạch Tố Trinh cũng không có bình yên trong lồng ngực của hắn, nửa quỳ chống đỡ thân thể, mở rộng hai tay cho hắn cởi áo khoác ra. Nhưng động tác này, càng làm cho bộ ngực của nàng cao ngất, gần chóp mũi của Hứa Tiên trong gang tấc. Hứa Tiên sững sờ một chút, sau đó mới cởi áo khoát ra, rồi sau đó là quần áo cuối cùng, Hứa Tiên đặt bàn tay ra sau lưng của nàng.
Nhưng tư thế này làm cho hắn có chút không với tới, Bạch Tố Trinh nghiêng thân thể về phía trước, ôm lấy hắn, muốn cho hắn dễ dàng mở ra một chút. Hứa Tiên chỉ cảm thấy hô hấp trì trệ, mặt của hắn vùi đầu ngực của nàng, cảm thấy mềm mại và co giãn đàn hồi, thêm nữa chính là mùi hương thơm ngào ngạt, hô hấp cũng dồn dập.
Bạch Tố Trinh cảm thấy ngực có khí nóng, nàng cũng hoảng hốt, vội vàng buông hắn ra, Hứa Tiên lúc này mới có thể thấy ánh mặt trời. Bạch Tố Trinh cắn cắn bờ môi, sau đó quay người lại, Hứa Tiên lúc này mới có thể cởi bỏ đai lưng của nàng. Trong nháy mắt cởi đai lưng ra, áo đã tán ra nhiều.
Hứa Tiên biết rõ, không giống với bề ngoài lúc nãy, chỉ cần loại trừ tầng bình chướng này, sẽ thấy được da thịt của nàng, loại tưởng tượng này, chẳng những kích thích động tác của hắn, ngược lại còn khiến hắn tiến thêm một bước, nhưng không dám hành động ngay.
Bạch Tố Trinh ôn nhu nói:
- Quan nhân, làm sao vậy?
Cho tới bây giờ, nàng ngược lại không còn khẩn trương nữa. Cười một cái, chủ động cúi đầu hôn đôi môi của hắn, giống như truyền một ít dũng khí cho hắn, đây là nụ hôn sâu.
Rốt cuộc Hứa Tiên cũng cởi được áo của nàng ra.
Màu sắc tuyết trắng làm cho Hứa Tiên thất thần. Cánh tay thon dài giống như bạch ngọc điêu khắc thành, băng cơ ngọc cốt, giống như tác phẩm nghệ thuật kinh điển. Trên thân của nàng chỉ còn lại cái yếm bạc, bên dưới cái yếm có lan da trắng ngần như tuyết, chỉ thấy có hai ngọn thánh nữ phong đang nhô cao, dưới bụng hiện ra cái rốn tuyệt đẹp.
Bạch Tố Trinh lại nói:
- Ta cởi nhiều như vậy rồi, hiện tại nên tới ngươi, quan nhân.
Ôn nhu đong đưa cánh tay ngọc, sau đó cởi dây lưng của hắn ra, hiệu suất so với Hứa Tiên cao hơn rất nhiều. Không bao lâu, Hứa Tiên cũng chỉ còn lại cái quần dài, xuất hiện thân hình cường tráng. Bạch Tố Trinh lần đầu tiên nhìn thấy thân thể của nam nhan, cho nên đỏ mặt cúi đầu xuống, cái cổ như thiên nga cúi xuống, tạo thành đường cong ưu nhã.
Hứa Tiên một lần nữa ôm nàng vào trong ngực, da thịt cùng da thịt trực tiếp chạm nhau, cảm nhận hơi lạnh trên thân hình của nàng, có một cảm giác giống như bị hòa tan. Dùng tay vuốt ve lưng ngọc của nàng, cũng không giống như lúc còn cách lớp quần áo. Cảm giác rất tinh tế mượt mà, giống như không có sợi lông nào cả. Cơ hồ khiến hắn cảm thấy, mình đang ôm một khối ngọc. Nhưng ngọc thạch tuyệt đối không mềm mại như thế này. Từ lưng ngọc xuống tới eo, không biết là hai tay của hắn quá mức thô ráp, hay da thịt của nàng quá mẫn cảm. Những được phương lướt qua, đều lưu lại màu đỏ tươi.
Hứa Tiên vuốt ve một phen, Bạch Tố Trinh chịu đựng không được, mềm nhũn nằm trong ngực của hắn, trong mắt dường như là một vũng xuân thủy. Hứa Tiên nâng nàng dậy, phục vào vai của mình, vú tương áp, dù cách lớp yến mỏng manh kia, Hứa Tiên cũng cảm thấy bờ vai của mình mát lạnh, nhưng tay hắn lại đặt lên hông của nàng, kéo làn vấy xuống, nhẹ nhàng cởi nó ra.
Cái váy đỏ tươi được cởi ra ngoài, để lộ đùi ngọc thon dài, duy nhất chỉ còn lại cái quần lót màu trắng, bao lấy cặp mông đầy đặn và chỗ tư mật nhất. Hứa Tiên dứt khoát ôm lấy thân thể nhu hòa của nàng, thật vất vả quét tất cả quần áo qua một bên, mới có thể đặt nàng xuống giường.
Trong mắt của Hứa Tiên vào lúc này chỉ còn lại màu trắng và màu đỏ, màu đỏ chính là áo hỉ vừa cởi ra, còn máu trắng chính là thân thể của hắn Bạch Tố Trinh, tươi sáng rõ nét mà chói mắt.
Vào lúc này có thể nhìn thấy toàn bộ dáng người của nàng, vô cùng mê người, nhưng nơi nào cần to thì to, nơi nào cần nhỏ thì nhỏ, trắng nõn như phấn, đôi môi anh đào đỏ mọng, lông mày như lông chim trả, băng cơ ngọc cốt; eo thon mềm mại, răng trắng như ngọc, nói cười tự nhiên, khuynh quốc khuynh thành.
Bạch Tố Trinh dưới ánh mắt của hắn, giống như một thân thể bất an đang co rúm người lại. Sau đó nói:
- Quan nhân, còn muốn thế nào?
Hứa Tiên nhìn lên mặt của nàng, thấy nàng đang nhìn mình, rồi sau đó tiếp tục hôn một lần nữa, trong nội tâm không hề do dự, một tay lòn ra sau lưng của nàng, bắt lấy sợi dây lụa nhỏ, sau đó kéo nhẹ một cái. Bạch Tố Trinh kinh hô một tiếng, bản năng bảo vệ trước ngực, không cho cái yếm rớt xuống, nhưng khó tránh khỏi để lộ da thịt bên dưới.
Hứa Tiên thò tay cầm lấy một góc yếm, Bạch Tố Trinh động lòng người nhìn qua hắn, không chịu buông tay. Hứa Tiên nhẹ nhàng nói:
- Nương tử.
Sau đó kéo nhẹ một cái, cái yếm cũng từ trên người của nàng tróc ra. Tuy Bạch Tố Trinh dùng cánh tay bảo vệ, nhưng bàn tay nhỏ bé chỉ có thể bảo vệ phạm vi có hạn, đè vú xuống, làm nó phình to ra, càng thêm mê người.
Nhưng làm Hứa Tiên lại cầm lấy hai tay của nàng, đặt qua hai bên, nàng cũng đành không làm gì cả, mặc cho hắn tùy ý. Tuyết phong có chút run run, vươn cao ngạo nghễ. Bạch Tố Trinh lộ ra thần sắc bất đắc dĩ, giống như đang nói: cho ngươi xem thỏa mãn đi Nhưng nhìn thấy ánh mắt của hắn. Lại càng ôn nhu.
Hứa Tiên lại một lần nữa hôn lên đôi môi của nàng, dán thân thể của nàng lên người của hắn, giống như có thể cảm nhận một tia mềm mại, ôm ấp lấy thân trên xích lõa của nàng, một đôi tay không ngừng vuốt ve lượn quanh, nhưng khi chạm tới nụ hoa thì rút lại.
Đôi tay trắng nõn của Bạch Tố Trinh ôm lấy lưng của hắn, thân thể mềm mại xích lõa dán sát vào người Hứa Tiên, phát giác suy nghĩ của hắn, cho nên vô cùng ngượng ngùng, cầm hai tay của hắn, áp lên ngực của mình, ngươi muốn cái gì thì ta đều cho. Trong nội tâm Hứa Tiên chấn động, xúc giác trong tay lúc này mềm mại nhu nhuyễn, chỉ cảm thấy giống như cánh tay của hắn đang bị hòa tan, lại nhịn không được vuốt ve.
Bạch Tố Trinh có chút nhăn mày, một cảm giác khó có thể nhẫn nại từ ngực truyền tới, trong miệng phát ra tiếng rên khẽ. Hô hấp đã hỗn loạn, trong thân thể xuất hiện cảm giác lạ lẫm, thiêu đốt thân hình băng cơ ngọc cốt của nàng. Nàng đã có thể cảm nhận được cái gì đó, dù nàng thanh tâm quả dục tu hành ngàn năm, nhưng chưa bao giờ biết cái gì là dục hỏa, loại cảm giác này bị bản năng của nàng bài xích, nàng khẽ động niệm, lập tức có thể tĩnh hạ tâm lai, đem cảm giác này thanh trừ không còn lại gì. Tâm tính của Địa Tiên, không phải chuyện đùa, đủ loại dục niệm trên thân thể, đối với nàng mà nói, căn bản không đáng nhắc tới. Cho nên ở phương diện này, Hứa Tiên có thúc ngựa cũng không đuổi kịp, dục niệm đại tiêu, quỳ bái.
Nhưng Bạch Tố Trinh nhìn nam tử trên người, nhịn không được mỉm cười một cái. Đôi tay như ngọc ôm cổ của hắn, nhẹ nhàng nói:
- Hôn ta.
Trong khi hắn hôn, nàng có thể hoàn toàn trầm tĩnh lại, phóng túng dục vọng trong thân thể. Chuyện này đối với nàng mà nói, kỳ thật rất nguy hiểm, hoàn toàn mất đi khống chế với mình, loại nguyên nhân này, ngày sau sẽ biến thành tâm ma. Nhưng giờ phút này, trong nội tâm chỉ còn lại bóng dáng của hắn, lưu lại sơ hở lớn lao.
Hứa Tiên rõ ràng cảm giác nhiệt độ thân thể dưới thân đang tăng cao, trên làn da trắng như tuyết đã lộ ra nét ửng đỏ, giống như tiết Đoan Ngộ vậy, nhưng so với Đoan Ngộ, còn khắc sâu hơn. Bởi vì Đoan Ngọ là ảnh hưởng từ bên ngoài, còn bây giờ là nội tâm của nàng phóng túng, người tu hành trên Địa Tiên, đều cần tâm thần thanh tỉnh, tất cả tâm tình đều phải nắm giữ cẩn thận. Thực sự đã làm cho Hứa Tiên mất đi tia do dự cuối cùng.
Hứa Tiên chú ý tới, trên khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng, trấn định đã biến mất, hàm răng cắn môi dưới, theo động tác của hắn khi thì nhíu lại, giãn ra. Miệng mũi cũng phát ra hơi thở hừ hừ, thoáng nghe như âm thanh của tự nhiên. Chỉ có điều trong đôi mắt của nàng, đã nhìn hắn thật sâu, tuy tràn ngập ngượng ngùng. Cũng không chịu nhắm mắt lại, trong mắt nhu tình nhộn nhạo.
Tay của Hứa Tiên càng thêm tùy ý, vú của nàng đã biến dạng, cái hạt đậu đỏ tươi đang căng cứng lại, lập tức bị hắn ngậm vào trong miệng, liếm láp, tiếng rên rỉ càng cao hơn. Đôi mắt của Bạch Tố Trinh, cánh tay ngọc ôm chặt hắn, càng cắn chặt, nhưng khó tránh khỏi phát ra âm thanh khó xử.
Đợi cho Hứa Tiên cảm thấy mỹ mãn ngẩng đầu lên, trên tuyết phong đã xuất hiện một vết nước. Hứa Tiên đứng dậy, thưởng thức dáng vẻ của nàng vào lúc này. Thân tình tuyết trắng đỏ tươi cuốn người, giống như cừu non đợi làm thịt. Hắn nhẹ nhàng thở ra một hơi, đem tay ôm lấy bờ mông nở nang của nàng, vuốt ve vài cái, vẻn vẹn cách một lớp quần lót tơ. Bạch Tố Trinh thuận theo nâng bờ mông lên, đây là chuẩn bị cuối cùng Hứa Tiên dành cho nàng.
Khi quần lót cửi ra tới đùi, tầng phòng bị của bờ mông đã cởi xuống, nhưng thời điểm Hứa Tiên muốn xem xét, nàng lại mạnh mà ôm hắn vào ngực, nói:
- Đừng nhìn.
Trong mắt hiện ra một tia cầu khẩn. Nếu nàng dùng lực, thì mười Hứa Tiên cũng không giãy ra được.
Hứa Tiên cười xoa bóp gò má của nàng, nói: nguồn
- Biết rõ.
Bạch Tố Trinh mới thở ra một hơi, đong đưa hai chân, chính mình thanh trừ lớp phòng tuyến cuối cùng, không mảnh vải che đối mặt với Hứa Tiên. Tuy Hứa Tiên rất muốn thưởng thức thân thể của nàng, nhưng tránh làm cho nàng khó chịu nổi, liền không thể như thế, mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng cảm thụ của nàng là trọng yếu nhất. Cũng cởi bỏ cái quần của mình, hai người với nhau, đã không còn ngăn cách.
Mặc dù Hứa Tiên không thể nhìn, đụng lại không sao, chạm vào chỗ tư mật nhất của nàng, nàng cũng khép hai chân lại, toàn thân tùy Hứa Tiên sờ mó. Trên mặt Hứa Tiên có chút kinh ngạc, xúc giác có thể cảm nhận rõ ràng, địa phương đó đang ẩm ướt. Bạch Tố Trinh chú ý tới thần sắc của hắn, cũng chậm rãi buông lỏng thân thể, thở hào hển hỏi:
- Quan nhân, làm sao vậy?
Hứa Tiên cười cười, nói:
- Không có gì.
Được nàng cho phép, bàn tay lớn đưa lên ngực của nàng, Bạch Tố Trinh lập tức quên đi nghi hoặc của nàng, cảm nhận được cảm giác từ lúc chào đời tới nay không cảm nhận được, tiếng rên rỉ không đè nén được. Một ngụm cắn lên vai của Hứa Tiên. Hạ thân ướt át, cảm giác này càng nồng đậms.
Hứa Tiên cảm giác bả vai của mình đau xót, thấy toàn thân nàng run rẩy, khuôn mặt có chút biến hình, hắn chưa bao giờ nhìn qua biểu hiện này của nàng, không còn chút đoan trang của ngày thường. Hứa Tiên thu tay lại. Nàng mới nhả vai của hắn ra, thân thể rung động, cảm giác khí lực toàn thân như bị rút sạch.
Hứa Tiên nhìn tay của mình, mang theo một chất lỏng dinh dính, không khỏi mỉm cười. Bạch Tố Trinh thấy thế, sắc mặt lập tức biến thành đỏ bừng, trong nội tâm vô cùng xấu hổ, trong đôi mắt đã bịt kín hơi nước. Vừa rồi đã dọa Hứa
Tiên hỏng bét, ngày thường thấy bộ dáng kiên cường thong dong của nàng, chưa từng thấy thần sắc của nàng như vừa rồi. Vội vàng nằm xuống cạnh nàng, ôn nhu hỏi:
- Nương tử, ngươi làm sao vậy?
Sau đó hôn hít tai của nàng.
Bạch Tố Trinh ủy khuất nói:
- Quan nhân, có phải ta vô cùng...
Tuy đã quyết định phóng túng dục vọng, nhưng khi tới thời điểm này, lại khó tránh khỏi bị quan niệm cũ trói buộc.
Hứa Tiên dở khóc dở cười, nói:
- Ngươi nói chỗ nào.
Cắn lỗ tai của nàng, thấp giọng hỏi, kể ra thì mình yêu nàng say đắm, cảm tạ thượng thiên ban ân, từng câu đều phát ra từ đáy lòng, tràn ngập yêu thương với Bạch Tố Trinh, kính nể cùng cảm kích.
Trong mắt Bạch Tố Trinh chấn động không thôi, rốt cục nhìn Hứa Tiên, nói:
- Quan nhân, biến ta thành nương tử của ngươi đi
Sau đó tách đùi ngọc ra.
Hứa Tiên lại hôn lên môi của nàng, nói:
- Nàng đã là nương tử của ta, vĩnh viễn là như thế, ta yêu nàng.
Ôm bờ mông của nàng, chậm rãi tiến vào nơi tư mật, Bạch Tố Trinh nhăn mày hừ nhẹ một tiếng, hai tay ôm sát hắn. Hứa Tiên nhẹ nhàng thẳng tiến, cảm thấy như bị đẩy ra ngoài, giống như muốn cự tuyệt khách nhân muốn tới thăm. Tuy nước nôi đã đủ cả, nhưng vẫn còn một bước khó khăn. Làm hắn hoài nghi, nếu không phải mình tu luyện thân thể, vào lúc này chắc đã bại lui rồi.
Bạch Tố Trinh cảm giác một hơi nóng, nhịn không được yêu kiều rên một tiếng. Nhưng càng thêm khó có thể nhẫn nại, giống như một ngọn núi băng ngàn năm đã tan chảy, giống như trời đất sụp xuống cũng bình thường. Biết rõ hắn khó xử, thở dốc một chút, chờ nàng thích ứng, tuy trong nội tâm khẩn trương tới cực điểm, nhưng vẫn cố gắng buông lỏng cơ thể, nghênh đón hắn tiến vào.
Hứa Tiên tiếp tục đẩy tới, khi gặp một tầng bình chướng, trong lòng biết vượt qua được nơi này, cũng chính là đất bằng, nhưng tầng bình chướng này vô cùng kiên cố, cứng rắn ngăn cản hắn ngoài cửa, mấy lần muốn tiến lên đều thất bại chấm dứt, chỉ có nước chảy róc rách càng lúc càng nhiều. Hứa Tiên vào lúc này biết rõ, không phải là lúc thương hoa tiếc ngọc, thò tay nâng mông của nàng lên, sau đó hít sâu một hơi, dùng sức tiến vào.
Bạch Tố Trinh "Ah" một tiếng đau đớn, đôi mắt mở lớn, lâm vào thất thần một lát, trong nội tâm giống như bị mất thứ trân tàng quý giá nhất, bị đánh nát bấy, trong nội tâm có chút đau xót, hơn nữa đau đớn trên thân thể, trong mắt có nước mắt xuất hiện.
Hứa Tiên giống như tiến vào một thế giới mới. Cảm giác mình bị buộc chặt, rất thoải mái, thần hồn như đang tiến vào trong thế giới cực lạc. Không rảnh nhận thức cảm giác thần diệu này, vội vàng hôn lên nước mắt của nàng.
Bạch Tố Trinh quay đầu, có chút đáng thương nói:
- Quan nhân, có chút đau nhức đấy, hiện tại, ta đã là nương tử của ngươi rồi!
Hứa Tiên chăm chú ôm lấy nàng. Muốn phân tán đau đớn của nàng, vừa nói:
- Ân!
Bạch Tố Trinh hơi cười cười.
Hai người vào lúc này đã kết làm một thể. Nhưng vào lúc này, Bạch Tố Trinh cảm giác nội đan trong người đang di động, Hứa Tiên cũng phát hiện thần hồn trong Thủy tinh lóng lánh, giống như đang cộng minh. Rồi sau đó một cổ thủy linh chi lực không hiểu, từ trong thân thể của nàng truyền vào người của hắn, làm hắn không khỏi rùng mình.
Hứa Tiên kinh ngạc, chẳng lẽ đây chính là song tu mà Ngao Kiền nói hay sao. Đây là ngọc nữ chi thân mà Bạch Tố Trinh thủ một ngàn tám trăm năm, âm nguyên chi lực được tích súc từng chút một, hai người cũng đạt được công pháp tu luyện của Long tộc, lúc này có được cộng minh kỳ diệu. Nếu như Bạch Tố Trinh chưa từng động tình, thì chỉ phí công sức mà thôi. Lúc này nàng đã buông tha tự kiềm chế, toàn tâm toàn ý giao toàn bộ thân thể cho Hứa Tiên.
Hứa Tiên lại cảm giác linh lực này đang mạnh mẽ tiến vào thần hồn của hắn, hoàn toàn không bị hắn khống chế. Nhiệt độ cơ thể thoáng cái đã giảm xuống nhiều lần, Bạch Tố Trinh vội vàng ôm chặt hắn, bàn tay trắng nõn đặt lên lưng Hứa Tiên, giúp hắn điều tiết khống chế cổ lực lượng này. Hứa Tiên cũng cố gắng tự kiềm chế, rốt cục chậm rãi dẫn cổ linh lực này tiến vào trong Thủy tinh, mà Thủy tinh trong hồn lúc này đã sáng rọi lên, cả thần hồn giống như màu xanh da trời đang chiếm cứ.
Thủy tinh sáng tới tận cùng, Hứa Tiên chỉ cảm thấy thần hồn đang phát ra tiếng ầm ầm, trước kia hắn muốn tiến vào cảnh giới Hợp Tinh, nhưng vào lúc này đã hoàn thành, Thủy tinh đã chính thức vững chắc, thần hồn cũng lớn mạnh hơn không ít. Hứa Tiên thở ra một hơi. Bạch Tố Trinh vuốt khuôn mặt của hắn, nói:
- Quan nhân. Ngươi không sao chớ!
Hứa Tiên lắc đầu, chỉ cười nói:
- Đa tạ ý tốt của nương tử.
Bạch Tố Trinh biết rõ hắn không có việc gì, cũng yên lòng, chỉ thẹn thùng đỏ mặt, nói:
- Quan nhân, chúng ta nên làm gì bây giờ.
Nàng không giống như nữ tử thế gian, sau khi đau đớn qua đi. Thân thể đã nhanh chóng khôi phục như lúc ban đầu, lại cảm thấy một cổ hơi nóng đang từ trong hạ thân truyền ra.
Nghe được nàng nhắc nhở, Hứa Tiên lập tức cảm giác tiểu đệ của mình đang được nàng bao chặt lấy, nhìn qua dung nhan tuyệt mỹ, vốn có chút mềm yếu, bây giờ đã chuyên tâm chiến đấu, nhịn không được bắt đầu đẩy tới. Động tác mới này của Hứa Tiên, làm Bạch Tố Trinh phát ra âm thanh rên rỉ động lòng người, muốn tiếp tục cắn bờ vai của hắn, nhưng bị hắn hôn được. Rên rỉ cùng thở dốc đã bị ngăn ở trong miệng, Hứa Tiên vào lúc này cũng hôn xong, nghe được tiếng rên rỉ động lòng người của nàng.
Bạch Tố Trinh biết hắn cố ý như thế, hắn muốn nghe âm thanh khó xử của mình, nhịn không được lườm hắn một cái, nhưng không cách nào ngăn cản. Cho nên từ từ lâm vào trong ái dục.
Hứa Tiên tận tình rong ruổi, lại nghe diễn tấu như khúc nhạc hay nhất trên đời, tiếng minh hưởng vô cùng động lòng người, lại còn rãnh rỗi vuốt ve toàn thân của nàng, thưởng thức tư thế động lòng người. Bạch Tố Trinh đã sớm mất đi phương hướng trong đó, thời điểm này tận tình thừa nhận mưa móc. Toàn thân vô lực yếu kém. Nhưng thân thể của nàng là rắn, cho nên khoảng này vô cùng thích hợp với hắn. Những nốt nhạc động người liên tục vang lên, xen lẫn trong đó là trắng đỏ rơi xuống, chảy dọc theo đùi ngọc của nàng xuống dưới, thoáng cái đã ướt đẫm một góc giường trắng.
Thần trí của Bạch Tố Trinh hơi thanh tỉnh, càng cảm thấy ngượng ngùng. Muốn cầu xin quan nhân thương tiếc, nhưng bờ môi lại bị Hứa Tiên bị kín, bắt đầu động tác. Trong nội tâm đành phải nói: bỏ đi, bỏ đi, tối nay tùy ngươi vậy.
Màn đêm thâm trầm, giống như không có điểm cuối cùng. Hai thân thể quấn lấy nhau, giống như bông sen.
Khuê phòng chi nhạc, càng được khắc họa tỉ mỉ. Gió thu man mát, ôm nhau tiến vào mộng đẹp.
Thời điểm mặt trời nhô lên cao, Thanh nhi mấy lần đến hối thúc.
Hứa Tiên nhìn người ngọc đang ngủ trong lòng của mình, trong nội tâm tràn đầy an bình cùng hạnh phúc. Lẳng lặng thưởng thức tư thế ngủ của nàng, nhịn không được hôn lên môi của nàng một cái. Nàng vô ý thức cắn cắn môi, hàm hồ lầm bầm một tiếng, giống như tiểu nữ hài ngây thơ. Lông mi rung rung, rốt cục cũng từ trong giấc ngủ tỉnh lại. Nhìn qua Hứa Tiên, vùi đầu vào trong ngực của hắn. Bắt đầu ngượng ngùng. Đêm qua bị hắn quấn suốt nửa đêm, nhưng không ngờ lại mệt mỏi như vậy
← Ch. 233 | Ch. 235 → |