← Ch.244 | Ch.246 → |
- Nương tử. Chúng ta về Hàng Châu đi!
Bạch Tố Trinh ứng một tiếng. Chỉ thấy gương mặt của Ngao Ly ảm đạm, cười nói:
- Ly nhi, thủy vực Thái Hồ ngươi đã thu hoàn toàn, trở về Tây Hồ ăn mừng năm mới với ta nhé.
Những ngày này Ngao Ly thu thủy vực Thái Hồ, về sau cho dù không ở Thái Hồ, chỉ cần ở trong thủy vực tương liên, cũng có thể tụ tập linh lực.
Ngao Ly ngọt ngào đáp:
- Được!
Cứ vậy, ba người trở lại vương phủ Hàng Châu, Ngao Ly kéo tay của Bạch Tố Trinh, nói phải ngủ chung với nàng, Bạch Tố Trinh cũng sợ Hứa Tiên quấn quýt si mê. Cho nên đáp ứng nàng, nhưng trong nội tâm có một tia nghi hoặc và chờ mong.
Hứa Tiên cũng chỉ có thể nhìn các nàng cùng đi về phòng, lúc cửa phòng đóng lại, Ngao Ly quay đầu nhìn Hứa Tiên một cái, đó là nụ cười duyên thắng lợi. Vân Yên còn muốn tiếp tục tu luyện, đương nhiên không cần nói tới Tiểu Thanh. Cách ngày đi gặp Tiểu Thiến vẫn còn lâu.
Bỗng nhiên Hứa Tiên phát hiện. Mình có rất nhiều hồng nhan tri kỷ, đêm nay vẫn đang một mình chờ hắn trong phòng. Nhưng mà, có lẽ nên đem lực lượng của chủ tinh, đổi nguyệt linh chi lực sang thái dương chi lực, chuẩn bị đối ứng thiên kiếp.
Hứa Tiên cũng từng đem chuyện độ thiên kiếp ra thương lượng với Bạch Tố Trinh, Bạch Tố Trinh cũng nói hắn làm đúng, trước khi độ thiên kiếp cần chuẩn bị rất nhiều thứ, mà nhiệm vụ đầu tiên nàng giao cho Hứa Tiên là, đem lực lượng của chủ tinh chuyển hóa trở về. Bởi vì nói như thế nào, lực lượng của thái dương chi lực vẫn mạnh hơn nguyệt linh chi lực.
Đợi tới lúc giữa trưa, Hứa Tiên ngồi trên nóc nhà. Có thể nhìn thấy cảnh vật của Hàng Châu xa xa, từng dãy nóc nhà màu nâu, nhìn thấy nước Tây Hồ xanh biếc, xa hơn nữa chính là những ngọn núi trùng điệp. Nhưng hắn chỉ quét mắt nhìn qua, sau đó ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Ánh nắng chói chang của bầu trời, vào cuối thu vẫn nóng rực như lửa, nhưng mang lại cho người ta vài phần cảm giác ôn hòa. Đây chỉ là cảm nhận của phàm nhân, trong cảm ứng của Hứa Tiên, thái dương chi lực trong thiên địa dày đặc tới mức tận cùng. Mặc dù không bằng ngày hè, nhưng tuyệt đối không yếu ớt. Bất luận kẻ nào, nếu dám hấp thu thái dương chi lực vào lúc này, sợ rằng chỉ có con đường chết.
Nhưng đối với Hứa Tiên mà nói, cũng không phải không có biện pháp. Nếu không phải vào lúc giữa trưa, thái dương chi lực nồng đậm nhất, mới có thể áp chế nguyệt linh chi lực trong chủ tinh. Mặc dù có chút hung hiểm, nhưng hắn cũng nắm giữ thái dương chi lực hơn mười năm, nên có thể khống chế, vì vậy, cũng đề cao ý chí.
Trong không khí, thái dương chi lực màu kim khí, đang nhảy động, giống như đang tìm nơi để về. Từ trên trời chiếu xuống Hứa Tiên. Màu bạc trong thần hồn, chính là màu chủ đạo của nguyệt linh chi lực, vô số hạt kim quang màu vàng đang tiến vào trong. Nhưng nhanh chóng bị chuyển hóa, dung nhập vào trong nguyệt linh chi lực.
Hứa Tiên chỉ cảm thấy toàn thân khô nóng, nhưng trong lòng biết rõ thu nạp chưa đủ, cho nên lại gia tăng tốc độ thu nạp, quang hạt màu vàng giống như dòng sông. Thái dương chi lực được Hứa Tiên ngưng tụ lại biến thành một biển hồ màu vàng có thể nhìn thấy được, không ngừng đầu nhập vào thân thể của hắn. Nhiệt độ cơ thể càng ngày càng cao, nếu không có tu luyện thân thể, hiện tại đã không duy trì được.
Bạch Tố Trinh đứng trong nội viện, xa xa nhìn qua, tùy thời chuẩn bị cứu viện. Tiểu Thanh, Vân Yên, Ngao Ly đều tập trung tinh thần quan sát.
Vào lúc này, chủ tinh trong thần hồn đang dốc sức liều mạng đồng hóa thái dương chi lực, cứ như vậy trong chốc lát, chủ tinh đã lớn hơn không ít, nhưng cũng vướng chút vấn đề tiêu hóa.
Hứa Tiên thầm cắn răng một cái, quầng sáng màu vàng bên người càng dày đặc hơn nữa, kết thành một tầng hơi mỏng như kim kén. Mặc dù không có dày như cái kén nguyệt linh chi lực ngày đó, nhưng tính chất nguy hiểm còn vượt xa ngày đó gấp mười lần. Hàn khí của nguyệt linh chi lực tối đa chỉ đông cứng thân thể, vẫn tiến hành theo chất lượng mà tiến. Nhưng một khi thái dương chi hỏa thiêu đốt thân thể của Hứa Tiên, vậy thì không còn chỗ để vãn hồi.
Hứa Tiên không thể không lại tiếp tục vận dụng công đức bài, đem nước dẫn vào trong thân thể của hắn. Nhiệt độ thân thể đã giảm xuống. Hứa Tiên đã yên lòng, lại một lần nữa tăng lớn tốc độ thu nạp. Kim kén cũng dày đặc hơn trước rất nhiều.
Bỗng nhiên, hỏa diễm đã xuất hiện trên người Hứa Tiên. Tâm của chúng nữ co rút tới tận cùng, chẳng lẽ không có khống chế được Thái Dương Chân Hỏa?
Bạch Tố Trinh muốn đi cứu, rồi lại ngừng bước chân. Nhìn thấy lo lắng của ba nữa nhân bên cạnh, nói:
- Không sao, chỉ là quần áo.
Các nàng lúc này mới buông lỏng một hơi.
Quần áo trên người của Hứa Tiên lập tức bị thiêu đốt thành tro bụi, lộ ra thân hình cường tráng, giống như một tầng nước sơn màu vàng. Thân thể trần truồng, hỏa diễm bốc lên. Không ngừng nhảy múa phập phồng, giờ phút này, hắn giống như Ma Thần Cộng Công. Có khí thế cuồng dã muốn tranh phong cùng thiên địa.
Màu sắc ngân bạc trong chủ tinh, chậm rãi biến ảo thành màu sắc ban đầu.
Rốt cục, quang kén đã mỏng đi, dần dần hiển lộ ra thân hình của Hứa Tiên. Bỗng nhiên chúng nữ trong nội viện đỏ mặt lên, kinh hô thành tiếng, trốn đi ra ngoài. Ngao Ly mở to mắt nhìn cẩn thận. Lại bị Bạch Tố Trinh che mắt lại, bản thân của mình cũng đỏ mặt lên, dứt khoát nhắm mắt lại, mắt không thấy tâm không phiền.
Vân Yên mân mê đôi môi đỏ mọng, trong mắt hiện ra vẻ lo lắng.
Hứa Tiên nội thị thần hồn, chủ tinh đã biến thành màu vàng lúc ban đầu, lóng lánh chói mắt như trước. Lớn hơn trước kia gấp bội, chi phối cả thần hồn, chân chính có vài phần uy nghiêm của mặt trời. Nhưng hắn lại có cảm giác, tại đây một chuyến một hóa, thần hồn càng cường đại hơn không ít. Ý nghĩa trong đó, hắn cách thiên kiếp lại tiến thêm một bước, đã kém không còn xa lắm.
Không khỏi âm thầm may mắn, hắn chỉ muốn đem Kim tinh đạt tới Lượng tinh sẽ dẫn thiên kiếp xuống, nhưng lại quên mất gốc, chính là thần hồn mạnh yếu, nếu dùng trạng thái lúc trước, dẫn động thiên kiếp, vậy thì chỉ có một con đường chết. Hứa Tiên thu hồi thần hồn, lập tức cảm giác thân thể của mình trần ngập bạo tạc của lực lượng, lúc trước nguyệt linh chi lực bao phủ thân hình của hắn, hôm nay thái dương bao phủ thân hình, cũng sinh ra cải biến.
Nhưng cải biến lớn nhất của Hứa Tiên chính, cúi đầu xuống, Ặc, dường như đã biến lớn, hơn nữa còn đang nhất trụ kình thiên. Mặt già của Hứa Tiên đỏ lên, vội vàng từ trên nóc phòng nhảy xuống, Vân Yên đã sớm chuẩn bị quần áo cho hắn rồi. Còn giúp hắn mặc vào, nhịn không được dùng bàn tay như ngọc đụng đụng vật kia. lại cảm thấy có chút phỏng tay, chợt thấy Hứa Tiên đang mở to mắt nhìn mình, ngoắc ngoắc mình. Trong mắt có kim quang hiện ra, giống như một đoàn hỏa diễm. Nhịn không được lui ra phía sau một bước, trong nội tâm có chút sợ hãi.
Vừa rồi Hứa Tiên cảm thấy dương khí trong cơ thể thịnh tới cực điểm. Bị Vân Yên đụng một cái, giống như đã châm ngòi nổ, muốn kéo chúng nữ nhân trong nội viện, đại chiến một hồi.
Nhắm mắt lại cuối cùng bình tĩnh tâm thần, sau đó mặc quần áo vào. Lúc này có một bàn tay cầm cổ tay của hắn, một cổ khí tức mát lạnh dung nhập vào thân thể, dục niệm mới tiêu giảm xuống. Cầm chặt bàn tay của chủ nhân, nói:
- Nương tử, đêm nay giúp ta.
Bạch Tố Trinh đỏ mặt. Mỉm cười gật gật đầu, không để ý Ngao Ly đang kháng nghị trong ngực, ánh mắt trêu ghẹo của Vân Yên.
Hứa Tiên nhếch miệng cười cười. Lộ ra hai hàng răng trắng bóng, trong khí chất đã ẩn chứa dương cương của mặt trời, trên người cũng trang ngập thái dương chi khí, giơ tay nhấc chân cũng có mị lực động lòng người, khi Hứa Tiên nhìn công đức bài, không tránh khỏi bị giật mình, chỉ trong chốc lát vừa rồi, đã hao tốn hơn một trăm vạn công đức, nhưng cường độ thân thể của hắn gia tăng không ít, hao phí như thế cũng đáng!
Bạch Tố Trinh nhìn thấu cách nghĩ của hắn, không khỏi cười nói:
- Quan nhân, ngươi trực tiếp thao túng thái dương chi lực thử xem?
- Trực tiếp?
- Không cần thần hồn.
Hứa Tiên kinh ngạc, thao túng năng lượng nhất định phải dựa vào thần hồn, nếu như không dựa vào thần hồn thì không thể, tâm niệm của hắn vừa động, lập tức nhìn thấy một đoàn hỏa diễm kim sắc xuất hiện trong tay của mình. Cái này, chính là trực tiếp dùng thân thể thao túng năng lượng. Thời điểm Hứa Tiên vận dụng chủ tinh của mình, hỏa diễm dâng mạnh lên, cao tới vài thước.
Đây chính là một trong những truy cầu của Long tộc, đem "Thân" cùng "Thần" triệt để thống nhất, cũng không hề quấy nhiễu lẫn nhau. Liên lụy lẫn nhau, mà ngưng tụ thành nhất thể hoàn mỹ.
Bạch Tố Trinh mỉm cười nói:
- Gần đây ta cũng cảm nhận được, quan nhân ngươi có thể sử dụng hỏa diễm này như thế, quả nhiên là phúc nguyên thâm hậu. Chỗ tốt của linh nhục nhất thể, hiện tại còn chưa phát hiện ra, nhưng thời điểm độ thiên kiếp. Có thể nắm chắc hơn vài phần.
Hứa Tiên an tâm, nói:
- Vậy là tốt, đúng rồi, nương tử, ta còn có một chuyện muốn thương lượng với ngươi!
Đó chính là chuyện dùng trí nhớ của Đông Nhạc Đại Đế biến thành nhân cách phụ của mình.
Bạch Tố Trinh nghe có chút lo lắng, nói:
- Tâm tính liên quan tới căn bản của con người.
Nếu Hứa Tiên bị cải biến thành tên còn lại, hoặc là thần. Vậy thì người nọ sẽ không còn là người thân thiết của nàng.
Hứa Tiên cười nói:
- Yên tâm đi, nếu có không đúng, ta sẽ bứt ra kịp thời.
Vừa mới thành công, cho nên hắn vô cùng tự tin.
Ban đêm. Trên giường lớn trong phòng, Hứa Tiên nằm trên đùi nở nang của Bạch Tố Trinh, muốn mượn lực lượng của Bạch Tố Trinh tiến vào trong trí nhớ của Đông Nhạc Đại Đế. So với lần trước đó, lần này nàng chú ý giúp hắn nhiều hơn, mà hiện giờ, Hứa Tiên tùy tiện hơn rất nhiều, dứt khoát ôm lấy eo của nàng, tay kia thì vuốt ve những đường cong hoàn mỹ, thỏa thích du động trên thân thể của nàng.
Bạch Tố Trinh bị hắn náo thân thể phát nhiệt, gõ gõ cái ót của hắn.
- Quan nhân, thực không quan tâm ta cùng ngươi đi vào giấc mộng sao?
Lại nói tiếp, nụ hôn đầu tiên của nàng chính là trong giấc mộng mất cho hắn.
Hứa Tiên nói:
- Không cần, lần này một mình ta đi là được.
Cười nói:
- Cái cảm giác hư vô mờ mịt trong mộng kia, sao bì kịp được hương vị của nương tử hiện giờ chứ? Chờ một chút vi phu cần phải nhấm nháp cản thận mới được.
Bạch Tố Trinh đỏ mặt không để ý tới hắn trêu chọc, an tâm thi pháp. Hai tay xuất hiện bạch quang, tiến vào trong huyệt thái dương của Hứa Tiên. Hứa Tiên lập tức chìm vào trong biển trí nhớ vô tận. Trong mông cảnh hắc ám có một cánh cửa, Hứa Tiên biết rõ, đây chính là nơi chứa trí nhớ cả đời của Đông Nhạc Đại Đế.
Trí nhớ của Đông Nhạc Đại Đế mênh mông không có bờ bến, bên cạnh đó, vô cùng phiền phức. Hứa Tiên cũng không dám dễ dàng tiến vào trong đó. Sợ bị đồng hóa. Hắn là người thả câu, đem nhân cách phụ tiến vào trong, tiến hành nhuộm dần. Hắn dùng hai mươi vạn công đức tạo thành nhân cách phụ, vốn đã thấm đầy trí nhớ của Đông Nhạc Đại Đế, vì có thể tiếp nhận thêm trí nhớ bên trong, Hứa Tiên lại dùng ba mươi vạn công đức, tăng cường cho nó.
Nhưng trong nháy mắt đầu nhập vào trong biển trí nhớ, Hứa Tiên lập tức cảm giác được, nhân cách phụ một lần nữa bị tràn đầy. Vì vậy Hứa Tiên không thể không tiếp tục đầu nhập công đức vào bên trong. Đầu nhập công đức, hấp thu trí nhớ; lại đầu nhập, lại hấp thu; cứ như vậy tái diễn nhiều lần, cũng không lâu lắm, đã tiêu hao trăm vạn công đức, hơn nữa ngày hôm nay cường hóa thân thể, cho nên vốn có sáu trăm vạn công đức, đã tiêu hao hơn phân nửa, chỉ còn lại hơn hai trăm vạn.
Hứa Tiên không khỏi cười khổ. Công đức của hắn có rất nhanh, đi nhanh hơn. Khi Hứa Tiên cảm thấy nhân cách phụ đã tiếp nhận toàn bộ trí nhớ, cho nên muốn kiểm tra trí nhớ của Đông Nhạc Đại Đế Ký trong biển ký ức. Trong khoảnh khắc đó, trí nhớ thuộc về cánh cửa sổ kia, mãnh liệt phá vỡ ra ngoài, nuốt tất cả tâm linh, Hứa Tiên đang "Thả câu" cũng bất tỉnh.
Hứa Tiên từ ttrong mộng cảnh tỉnh lại, nhìn thấy một đôi mắt ôn nhu. Trong mắt tràn đầy ân cần, nhưng chút do dự ngồi thẳng người dậy, dò xét chung quanh một phen, lại nghe Bạch Tố Trinh nói:
- Kiếp nầy, ngươi chính là thê tử của ta sao?
Dung mạo không biến đổi, âm thanh không biến đổi, nhưng "Hứa Tiên" trước mặt lại mang tới áp lực không hiểu cho Bạch Tố Trinh, nàng nhìn qua đôi mắt của "Hứa Tiên" kia, hai con ngươi màu đen giống như vực sâu thăm thẳm, tràn ngập hương vị thâm bất khả trắc. Trong vực sâu, không có thần sắc mê luyến, nhiệt tình, tôn trọng nàng như trước kia, thậm chí còn mang tới cảm giác run sợ, thứ còn lại, chỉ có tịch mịch.
Đúng, trong đôi mắt kia ẩn chứa một thứ gọi là uy nghiêm.
Bạch Tố Trinh nhanh chóng lui ra giữa giường, có chút không dám tin nói:
- Đông Nhạc Đại Đế!
- Không nghĩ tới trên đời vẫn còn người nhớ tới danh hiệu của ta.
Khóe miệng của Hứa Tiên xuất hiện nụ cười thỏa mãn, nhưng nụ cười kia lại không có nửa phần vui vẻ, ngược lại càng có cảm giác quân uy khó dò, giống như nụ cười ẩn chứa nhiều thâm ý, vô cùng khó đoán.
Trong nội tâm Bạch Tố Trinh tràn ngập lo lắng. Lớn tiếng thét lên:
- Hứa Tiên đâu rồi, Hứa Tiên như thế nào rồi?
"Hứa Tiên" suy tư một lát,
- Hứa Tiên? Là tên của ta ở kiếp nỳ sao? Vì cái gì, trẫm ở đây, còn có thể tồn tại sao?
Lắc đầu làm như khó hiểu, đứng dậy xuống giường.
Bạch Tố Trinh khẩn trương. Hối hận vì vừa rồi không ngăn Hứa Tiên tiến vào trong giấc mộng, mắt thấy "Hứa Tiên" đi ra ngoài cửa, vung tay áo chém ra. Quấn lấy Hứa Tiên, chỉ cần chế trụ hắn, nàng có thể tiến vòa trong giấc mộng, nghĩ biện pháp tìm Hứa Tiên vốn có trở về, cũng không chú ý rất nhiều nguy hiểm trong đó.
Hứa Tiên kia nhíu mày, Kim tinh trong thần hồn lóe lên, ống tay áo vúng ra, một tầng kim chướng đánh tan tay áo của nàng, mượn lực đánh vỡ môn hộ, đi ra ngoài cửa. Trong nội tâm thản nhiên nói:
- Tinh Túc Hải sao? Còn có pháp thuật phật môn, lôi pháp của Mao Sơn tam huynh đệ, ồ, còn có vu thuật của Cổ Long tộc.
Hắn vừa nhìn qua thân thể đã nói ra rất rõ ràng, đi ra phía trước vẫy tay một cái, Truy Tinh Kiếm treo trên giường đã xuất hiện trong tay.
← Ch. 244 | Ch. 246 → |