Vay nóng Tima

Truyện:Hứa Tiên Chí - Chương 249

Hứa Tiên Chí
Trọn bộ 842 chương
Chương 249: Nhai Tí
0.00
(0 votes)


Chương (1-842)

Siêu sale Lazada


Hứa Tiên cũng không muốn làm hắn mất mặt, chỉ là có chút nghi ngờ nói:

- Sở Giang Vương, không phải họ Sở sao?

Đây cũng là điều Hứa Tiên không biết, Sở Giang Vương được xưng là Sở Giang Vương, cũng giống như những Diêm La khác, chỉ là một loại danh xưng tôn kính. Nhưng trong suy nghĩ của Hứa Tiên, thì được xưng là Sở Giang Vương thì nên mang họ Sở mới đúng.

Nụ cười trên mặt Tào thế tử cùng Triệu Văn Hội cứng lại, trong khi đó Thân Đồ trượng lại cười nhe ra hai hàm răng trắng hếu, cười nhẹ một tiếng. Nữ tử ngồi đó "phì" một cái cười ra tiếng:

- Con người ngươi đúng là không có học vấn, Sở Giang Vương phải họ SỞ, chẳng lẽ Đô Thị Vương họ Đô, còn Bình Đẳng Vương thì họ Bình hay sao?

Hứa Tiên cười cười nói:

- Con người ta đúng là không có học vấn gì.

Sắc mặt Tào Thế tử mới giãn ra một chút, cố giấu tia khinh bỉ trong mắt, ngay đường đường thập điện Diêm Vương cũng chưa từng nghe qua, đạo hạnh như vậy thì cao ở chỗ nào chứ.

Sau màn chào hỏi qua loa, tiệc rượu bắt đầu, mọi người phân tịch mà ngồi, Tào thế tử lẫn Triệu Văn Hội đều khiêm nhường không ngồi vào ghế chủ vị, cho nên để trống. Hứa Tiên cùng nhạc phụ hờ Thân Đồ trượng ngồi một bên, Triệu Văn Hội cùng Tào thế tử ngồi một bên. Tên quỷ tướng thủ hạ của Tào Thế tử đứng hầu một bên, cũng không ngồi vào bàn.

Giữa sảnh có mấy nữ quỷ vũ cơ hiến vũ, thân thủ đặc sắc, vạt áo xanh nhẹ bay hờ hững, những vũ cơ phàm trần không thể nào sánh bằng, nghĩ cũng biết là do đám người do Thế tử này mang tới. Hứa Tiên nhỏ giọng hỏi:

- Thân đồ lão ca, hôm sau đợi Thanh Loan tập kiếm trở về, ta định cưới nàng về nhà, ngài cảm thấy thế nào?

Bản thân Hứa Tiên cũng cảm thấy quái dị, gọi nhạc phụ của mình là lão ca, còn nói ta muốn lấy nữ nhi của ngươi.

Trước khi Thanh Loan đi, cũng đã cùng Hứa Tiên đi gặp Thân Đồ Trượng một lần, Thân đồ trượng chỉ lấy dáng vẻ " nữ nhi gả đi rồi giống như bát nước đã hắt đi", vung tay lên, cho phép Hứa Tiên tự hành xử lý. Nhưng lúc đó, Hứa Tiên lại có vẻ còn do dự với Thanh Loan, làm cho Thân Đồ trượng cũng cảm thấy không vui.

Thân Đồ Trượng phun ra một ngụm rượu, trên mặt lại lộ ra ý mừng, vỗ vỗ bả vai Hứa Tiên nói:

- Tên tiểu tử nhà ngươi cuối cùng cũng đã nghĩ thông suốt. Đại trượng phu tam thê tứ thiếp chẳng qua cũng chỉ là chuyện thường tình. Trước kia ngươi còn chần chừ, làm uống phí tấm chân tình của nữ nhi nhà ta, thật không xứng làm một nam nhân. Hôm nay nếu ngươi đã quyết định, ta liền không nói thêm gì nữa. Phâm hạnh của tên tiểu tử ngươi ta tin tưởng. Nào, cạn chén.

Hứa Tiên ngượng ngùng cười một tiếng, cạn một chén với hắn. Điều này cũng chỉ là ở cổ đại, nếu như ở thời hiện đại, trong tiệc rượu mà nói: " mặc dù ta đã có gia đình, nhưng vẫn mong lấy con gái ngươi", với tình tình dữ dội như Thân Đồ trượng, chỉ sợ đã hất tung bàn, ném cái bình rượu vào đầu, mà chính mình cũng không thể chống cự lại.

Nào có giống như bây giờ vậy, nhạc phụ đại nhân còn tự mình mời rượu, cho hắn cũng thấy ngượng ngùng.

Tào thế tử nghe thấy bên này nói chuyện, cười nói:

- Thân Đồ tráng sĩ nói rất hay, giống như đám đồ đạc trên bàn vậy, một cái bình trà thì phải có chén trà xung quanh, đây chính là chân lý trong thiên địa.

Nữ tử bên cạnh cười khanh khách, thêm rượu cho hắn, tựa hồ cũng không quá quan tâm.

Hứa Tiên mặc dù hiện tại đúng là một chồng nhiều vợ, nhưng cũng không phụ lòng giai nhân, tự mình khiêm nhường. Ngôn luận ngờ nghệch của Tào thế tử như vậy thật sự khó có thể có nửa phần đồng tình, đành thở dài nói:

- Lấ́ do cũng tìm cái nào cho hợp lý một chút, lại còn lấ́ luận "chén trà" như vậy, thật đúng là không biết nói ngươi như thế nào nữa.

Tào thế tử nói:

- Lần này bởi vì "chén trà" này của ta, có chút hiểu lầm với chư vị, hôm nay tiệc rượu thoải mái một trận, hóa giải hiểu lầm kia, thật không còn niềm vui nào bằng. Ta xin kính chư vị trước một chén.

Nói xong một hơi uống cạn sạch chén rượu trong tay, cũng có chút phong cách quý phái.

Hứa Tiên phụng bồi uống, thấp giọng hỏi Thân Đồ trượng bên cạnh:

- Rốt cuộc là đắc tội hắn thế nào?

Thân Đồ trượng hơi nhướng mày rậm, còn chưa kịp trả lời.

Tào thế tử dường như nghe thấy, cười nói:

- Cũng là do tên quỷ nô tài mắt không tròng kia gây họa, dương thọ của phụ thân Diễm Nhi của ta sắp hết, ta liền muốn tăng cho lão chút ít, tên quỷ nô kia lại vẫn muốn mang hồn phách của hắn đi, ta đích thân đánh xe tới còn muốn chống lại, chọc giận ta. Một quỷ nô nho nhỏ lại dám phạm thượng như thế, mới bắt hắn lại trách đánh một trận.

Rồi sau đó lại phất tay một cái:

- Cũng chỉ là chuyện nhỏ, uống rượu đi.

Thân Đồ trượng bóp nát cả chén rượu trong tay, Triệu Văn HỘi vội vàng nháy mắt. Thân Đồ trượng nghiến răng, đưa tay xuống dưới bàn, chén rượu trong tay hóa thành búi vương đầy trên mặt đất, nếu không phải vừa rồi đã được Triệu Văn Hội ra hiệu, hắn sao có thể yên lặng chịu nhục như vậy.

Chính là trong xóm mà Triệu Văn Hội quản lý có một đại lão tới hạn dương thọ, mấy quỷ sai tới bắt hồn phách, nào ngờ nữ nhi của lão nhân chết yểu, được con của Sở Giang Vương thu giữ, bên gối thỏ thẻ van xin, để tăng thêm dương thọ cho lão nhân đó.

Nhưng đám quỷ mặt đỏ này mang công vụ, mặc dù trong lòng có e sợ, nhưng cũng không tuân theo hắn. Hơn nữa từ khi Thân Đồ trượng vào phủ tới nay vẫn luôn thâm nghiêm với đám quỷ sai đó. Kết quả Tào thế tử giận dữ, sai thủ hạ dùng thiết trượng hung hăng đánh quỷ mặt đỏ một trận, trói trên xe đòi mang về địa phủ.

Triệu Văn Hội đành phải ra mặt làm hòa, tăng thêm thọ nguyên cho lão nhân đó, mới hòa hoãn được, mở tiệc rượu này, lại sợ mình với Thân Đồ trượng không lo xong chuyện, mới mời Hứa Tiên tới đây. Có Hứa Tiên tới, Tào thế tử này quả nhiên còn có chút khách khí, uống ba chén, không khí cũng nóng hơn lên.

Nhưng trong lòng Thân Đồ trượng không dễ chịu, quỷ sai là thủ hạ của hắn, hôm nay lại vô lý bị đánh, hắn lại không có cách nào bảo vệ. Chức vị của hắn, chẳng qua cũng chỉ là quỷ sai, lại bị coi thường như vậy, trong lòng sao không giận dữ.

Nếu không phải Triệu Văn Hội ra sức giải hòa, hắn có lẽ cũng không thèm bận tâm có phải là đối thủ của đối phương hay không, cũng liều mạng.

Ánh mắt Hứa Tiên quét nhìn một vòng, trong lòng đã hiểu rõ mọi chuyện, không khỏi âm thầm cau mày.

Tăng thêm thọ nguyên cho thân thích của mình chẳng qua cũng chỉ là chuyện thường tình, hắn tự nhận cũng không phải là đại hiệp chánh nghĩa gì, cũng không chán ghét gì với chuyện này. Nhưng không thông qua quan cai quản bổn địa, ỷ vào có phụ thân là Sở Giang Vương, dám đánh quỷ sai làm công vụ, cũng quá mức ngông cuồng rồi! Hơn nữa Thân Đồ trượng chịu nhục, hắn làm sao có thể ngồi yên không màng tới, không khỏi đứng bật dậy. Ánh mắt hiện lên một đoàn kim quang dữ dội, đám người cùng quỷ trong sảnh cảm nhận được, không khỏi thấy khó chịu một phen. Mấy nữ quỷ pử giữa không chịu nổi, kêu đau ngã trên mặt đất.

Ten quỷ tướng kia che trước người Tào Thế tử, quát lên:

- Ngươi muốn làm cái gì?

Dường như không sợ kim quang.

Đám quỷ tốt ngoài cửa cũng tràn vào, bữa tiệc rượu đang vui vẻ chợt giương cung bạt kiếm.

Hứa Tiên không muốn ảnh hướng người vô tội, thu hồi kim quang, chất vấn:

- Ngươi là quyền quý Minh phủ, càng nên tôn trọng luật pháp Âm ti, tù́ tăng thêm thọ nguyên của người phàm thì thôi, sao lại dám đánh quỷ sai?

Lại cảm thấy Thân Đồ trượng đang kéo ống tay của hắn, chậm rãi lắc đầu, truyền âm nói:

- Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn.

Thanh âm của Tào thế tử truyền từ phía sau quỷ tướng:

- Chê cười, phụ thân ta đường đường là Sở Giang Vương, chưởng quản đại địa ngục, ta thập lục tiểu địa ngục sao không thể xử trí một tên quỷ sai.

Mới vừa rồi Hứa Tiên đứng dậy chất vấn, kim quang ẩn hiện, thế nhưng làm cho hắn thấy một tia sợ hãi, nói chuyện cũng không còn cường ngạnh như thường ngày, không khỏi nắm chặt hạt châu trong ngực.

Trong lòng Triệu Văn HỘi khẩn trương, kéo Hứa Tiên sang một bên:

- Hán Văn, ngươi say rồi, mau đi ra ngoài cho tỉnh rượu đi!

Hứa Tiên kinh ngạc nói:

- Các ngươi?

Triệu Văn Hội nhát gan sợ phiền phức thì thôi, Thân Đồ trượng cũng là như thế, làm cho hắn rất thất vọng, chẳng lẽ làm quỷ rồi, thì ngược lại trở nên hèn nhát hơn sao?

Hoài nghi trong mắt Hứa Tiên tựa hồ đâm thẳng vào trong lòng Thân Đồ trượng, kéo Hứa Tiên ra khỏi phòng, thật sâu thở dài một hơi, nói:

- Hiền đệ, ngươi không hiểu đâu!

Hứa Tiên cau mày nói:

- Ta có gì mà không hiểu, chẳng qua chỉ là một tên thế tử, ta còn không làm gì được hắn sao? Năm đó Cửu Vương Phủ còn âm hiểm như thế, còn không phải bị chúng ta phá tan, chẳng lẽ hôm nay lại sợ sao?

Thân Đồ Trượng thở dài nói:

- Lão ca ngươi chẳng lẽ lại là kẻ nhát gan ngại phiền hay sao, chẳng qua là kẻ địch của chúng ta, chẳng lẽ chỉ là một mình tên thế tử đó? Hung hiểm trong chuyện này còn hơn gấp mười gấp trăm làn ở Cửu Vương phủ.

Hứa Tiên cũng không phải là kẻ vô trí, một chút là hiểu rõ.

Đúng vậy, hôm nay xung đột với Tào thế tử, tức là phải đối mặt với Sở Giang Vương của Minh phủ.

Nhưng Sở Giang Vương cũng không phải là bị cô lập, quan hệ phức tạp có khi kéo tới cả Minh phủ.

- Minh phủ là chỗ tối, chưa chắc đã hắc ám như thế! Sở Giang Vương có khi không biết tội của nhi tử hắn.

Thân Đồ Trượng cười lạnh nói:

- Quan lại bao che cho nhau, từ xưa tới nay đều là như thế, lại có cái gì mà hắc ám với không hắc ám. Nhi tử đức hạnh nhường đó, thì lão tử có thẻ tốt ở chỗ nào. Thù ngày hôm nay, ngày sau sẽ tương báo.

Hắn vốn là kẻ tính tình "một bữa cơm phải đền, có thù tất báo", làm sao chấp nhận bị bôi nhọ như vậy, mà lại không đáp trả. Nhưng hắn đã trải nhiều thế sự, còn hiểu rõ thế thái tình đời hơn Hứa Tiên. Một tên thế tử chẳng là gì, cái đáng sợ thật sự chính là toàn bộ chế độ đầy đủ của Âm ti, cho nên mới phải ẩn nhẫn. Nhưng cho tới ngày sau, nhất định phải đánh cho long trời lở đất mới vừa.

Tào thế tử thấy Hứa Tiên đi ra ngoài, mới thả lỏng hạt châu trong tay. Mặt tái đi, chẳng qua là vẻ mặt không có chút thay đổi. Nếu là bình thường hắn đã lệnh cho thủ hạ bắt giữ Hứa Tiên lại, nhưng hắn cũng có chút băn khoăn.

Chính là vì còn chưa nhận ra được Hứa Tiên nông sâu thế nào, mới không trực tiếp làm tới. Chỉ là cười lạnh với Triệu Văn Hội ngồi cạnh:

- Luật pháp Âm ti? Thành Hàng Châu hoàng trị quỷ, sao năm ngoái lại thiếu hụt nhiều hồn phách như vậy, ta nếu trở về bẩm báo phụ vương...

Hắn dừng lại chỗ đó, lại làm cho Triệu Văn Hội toát một thân mồ hôi lạnh, luống cuống phụng bồi cần thận.

Tào thế tử đương nhiên không biết Hàng Châu có thiếu hụt hồn phách hay không, chẳng qua là thiên hạ hiện nay, có chỗ nào mà không thiếu hụt hồn phách, hoặc là tính toán sơ sót, hoặc là do những hồn ác quỷ như Cửu Vương. Hoặc là kiểu quỷ thành như ở Nguyệt thành.

Đủ loại nguyên nhân, nếu tính ra, ai cũng có quan hệ rất lớn tới chỗ sơ hỏ của chế độ của chính Minh phủ.

Ác quỷ như Cửu Vương như vậy sao không phái âm binh trị, hay Nguyệt thành có thành Quỷ như vậy chính là do có sự ngầm đồng ý của nội bộ Minh phủ.

Nhưng trong luật pháp Âm ti, bỏ sót hồn phách cũng là tội rất lớn. Những thứ này bình thường sẽ không có ai hỏi đến, cũng không có ai để ý. Nhưng nếu thật sự nhắc tới, cũng chính là trọng tội, không thể nào sửa chữa.

Đúng lúc đó, tên quỷ tướng kia truyền âm cho Tào thế tử:

- Thế tử, tên Hứa Tiên kia pháp lực bất phàm, hơn nữa pháp thuật hắn tu hành lại là pháp thuật khắc chế quỷ như chúng ta, hôm nay cũng không nên gây xung đột với hắn mới đúng.

Trong lòng hắn vẫn còn sợ hãi kim quang trên thân Hứa Tiên.

Tào thế tử cân nhắc một phen, khẽ gật đầu, trên mặt tự nhiên lại lộ vẻ cười, vỗ vỗ Triệu Văn Hội bên cạnh nói:

- Triệu huynh đừng tưởng thật, ta nói đùa mà!

Lúc này Hứa Tiên cùng Thân Đồ Trượng cũng đi tới, Tào thế tử mặt mang vẻ cười, lại cầm chén rượu đi tới nói:

- Mới vừa rồi cũng chỉ là một hồi hiểu lầm, cũng là do tiểu đệ nhất thời hồ đồ, chén rượu này coi như bồi tội với chư vị.

Hứa Tiên sửng sốt, có chút không thích ứng được. Tên Tào thế tử này trước ngạo mạn sau cung kính, lại làm cho hắn cảm thấy khó chịu, cau mày nói:

- Ta khuyên ngươi một câu, lần này đánh quỷ sai là chuyện nhỏ, sau này mà còn không kiềm chế ngông cuồng, sợ là cũng làm hỏng thỉnh dự của Sở Giang Vương phụ thân ngươi.

Tào thế tử nổi gân xanh, cười lớn nói:

- Đa tạ Hứa huynh dạy bảo, tiểu đệ ghi khắc trong tâm.

Tiệc rượu lại tiếp tục, đám vũ cơ kia cũng đã lui ra, ngay cả Diễm Nhi bên cạnh Tào thế tử cũng chẳng thấy bóng dáng đâu. Vẻ mặt Tào thế tử thong dong giống như chưa từng có chuyện vừa rồi, hàn huyên mấy chuyện trong quá khứ. Vừa cười nói:

- Chuyến này ta nhận mệnh phụ vương, giúp giải quyết vấn đề thực tế ở các nơi, nếu có yêu ma quỷ quái, mạnh hồn ác quỷ nào nhiễu loạn luật pháp Âm ti, cứ nói với ta. Lần này cố ý mang theo một vạn âm binh, chính là vì chuyện này.

Ánh mắt quét khắp lượt, làm như ra oai.

Trong lòng Triệu Văn Hội đại hận, Cửu Vương làm loạn, trong vòng mười năm, bao nhiêu công văn của ta, lại không có nửa tên âm binh phái tới, lại dễ dàng cho ngươi một vạn để diễu võ dương oai.

Yên hội kết thúc, Tào thế tử đi ra khỏi miếu Thành hoàng, nụ cười trên mặt tan nhanh như băng tuyết, hừ lạnh một tiếng lên xe ngựa bay lên trời.

Trên không trung, Tào thế tử nhìn ra ngoài cửa sổ, cắn răng nói:

- Vương Bá Năm tra cho ta, tên Hứa Tiên kia rốt cuộc thân phận như thế nào, môn phái gì, sư phụ là ai? Nếu không có bối cảnh gì, ta nhất định phải lôi hồn phách hắn ta về, vào ngục thứ mười sáu, hành hạ.

Quỷ tướng Vương Bá Năm nói:

- Thế tử, Vương thượng đã nói trước, không thể dễ dàng đắc tội tu sĩ, hơn vạn âm binh kia cũng không thể tù́ dùng bậy.

Tào thế tử gầm lên:

- Ta đắc tội hắn, hắn làm thương tiểu thiếp của ta, còn thiếu chút nữa xuất thủ với ta. Đúng, ta trở về sẽ nói với phụ vương, nói hắn ngang tàng muốn giết ta, ta chỉ vì tự vệ mới dùng âm binh.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-842)