← Ch.271 | Ch.273 → |
Hứa Tiên chỉ cảm thấy nội lực không ngừng lưu chuyển trong cơ thể, chính thức hình thành một hệ thống. Quản khỉ gió vì đại chu thiên, tiểu chu thiên, chỉ vận chuyển hơn mười vòng, cảm thấy toàn thân thoải mái tới cực điểm, Đại Hải Vô Lượng cũng tu đến tầng thứ tám. Hắn vung tay lên, có thể cách không ngự vật là chén trà ở cách đó vài thước. Sử dụng pháp thuật rất dễ dàng thực hiện, nhưng muốn dùng nội lực đạt tới tình cảnh này, thì khó hơn lên trời. Nhưng muốn hai hai người là người tu hành và võ giả vừa học ngự vật thi đấu với nhau, người tu hành hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Nhưng mà, pháp thuật của người tu hành có tác dụng lớn hơn, có thể khu quỷ, có thể chiêu hồn, có thể cầu mưa, một ngày kia có lẽ phi thăng lên trời làm thần tiên. Võ giả võ công cũng chỉ có thể dùng trong chiến đấu mà thôi, đại nạn tiến đến chỉ còn con đường chết. Hai hệ thống, cái nào hơn cái nào kém, liếc có thể nhận ra.
Thời điểm này có mùi hương từ sau tấm bình phong truyền tới, Vân Yên tự trong thùng tắm đi ra, sợi tóc ướt khắp người. Thân thể càng lộ ra trắng mướt no đủ. Chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, tháng hai ở phía bắc, khí lạnh còn nặng. Hứa Tiên đi tới phía sau lưng của nàng, dùng áo khoác ngoài bao lấy thân thể mềm mại của Vân Yên, ôm trở về giường. Áo khoác bao lấy thân thể mềm mại, càng thêm mê người. Bàn tay hơi lạnh tham lam tiến vào dưới áo, làm cho toàn thân Vân Yên run lên, trên mặt đỏ ửng, yên tĩnh hưởng thụ cảm giác hắn xâm nhập.
Hứa Tiên chỉ cảm thấy nàng giờ vào lúc này giống như từ nước nặn ra, nhưng hắn cũng không phải vì chiếm tiện nghi, mà là tìm được huyệt vị, chậm rãi đem nội lực rót vào thân thể của nàng. Thân thể nàng có thể không mạnh mẽ như mình, cho nên Hứa Tiên rất cẩn thận, ân cần săn sóc kinh mạch của nàng. Tuy không có khả năng thoáng cái giúp Vân Yên có thêm vài chục năm công lực, nhưng vô cùng có lợi với thân thể của nàng, cũng có trợ giúp với tu hành, Vân Yên chỉ cảm thấy một dòng nước ấm tiến vào trong thân thể của mình, dần dần tràn đầy toàn thân. Nếu là võ giả bình thường sẽ không chịu nổi, bởi vì đây là nội lực tích lũy từng chút một, nhưng đối với Hứa Tiên mà nói, nhưng công lực này chỉ cần động Thủy tinh, dễ dàng khôi phục lại.
Hứa Tiên thu hồi nội lực, sau đó dạy Đại Hải Vô Lượng cho Vân Yên, Vương sư phó thật muốn truy cứu, cho dù phế võ công của hắn đi, thì trong mấy cái nháy mắt hắn đã khôi phục lại. Nhưng hắn vẫn quyết định đi lên Hoa Sơn nói một tiếng cho Vương sư phó nghe, thuận tiện cũng học thêm một chút đồ vật như kinh công. Hắn sử dụng linh lực đã lên mức đại sư, nhưng đối với nội lực, hắn vô cùng lạ lẫm. Nghe nói đạo hữu phân trước sau, thuật nghiệp cần chuyên tấn công, chính là như thế.
Ngày thứ hai Hứa Tiên liền dẫn Vân Yên, cùng Kim Thánh Kiệt, Triệu Tài Tử, Lưu Ngạn Xương đi tới huyện Hoa Âm dưới chân Hoa Sơn, sắc trời còn sớm, Kim Thánh Kiệt cùng Triệu Tài Tử muốn tiếp tục chạy đi, Hứa Tiên nói thác có một số việc cần làm. Sau khi từ biệt bọn họ. Lưu Ngạn Xương quả nhiên quyết định trèo lên Hoa Sơn, cũng mời Hứa Tiên cùng đi.
Hứa Tiên đương nhiên không cần dẫn đường, hắn đã quyết định đến Hoa Sơn đi xem đấu võ.
Vân Yên lại nói:
- Phu quân, ta nên ở khách sạn tu luyện nhé?
Hứa Tiên cảm thấy quái lạ, nàng luôn luôn rất dính vào mình, tại sao bỗng nhiên lại cần tu luyện?
Vân Yên khẽ cười nói:
- Ta cảm giác, đã không sai biệt lắm.
Trên mặt xuất hiện một tầng đỏ ửng.
Hôm qua Hứa Tiên đã ân cần săn sóc thân thể của nàng. Nàng cũng cảm giác được khí tức biến hóa. Mấy ngày nay tu hành không có hoang phế, tuy lãng phí chút thời gian, hôm nay cuối cùng đến thời khắc thu hoạch.
- Ta vừa nhìn thấy ngươi, tâm đã loạn, không có biện pháp không quyết tâm được. Hôm nay vừa vặn ngươi đi ra ngoài làm việc, ta tu luyện lúc này, đợi đến lúc khi trở về, có lẽ, có lẽ...
Trên mặt nàng đỏ như máu, ngượng ngùng không nói hết câu, thần thái e thẹn.
Đương nhiên Hứa Tiên biết rõ "Có lẽ" trong miệng của nàng là có ý gì, nhìn thấy nàng trước mặt, lại nhớ tới thân hình của nàng vào đêm qua, tâm thần cũng rung động theo, mỉm cười nói:
- Vậy thì ngươi nên tu luyện cho tốt, ta chờ tin tức tốt của ngươi.
Hứa Tiên một mình cưỡi mây bay lên không trung, sau đó đi tìm kiếm, bởi vì hắn không biết rốt cuộc Vương Dược Sư luận võ ở nơi nào. Hoa Sơn bây giờ, vô cùng to lớn, muốn tìm kiếm mấy người nho nhỏ trên Hoa Sơn là chuyenj không dễ dàng, đi một vòng quanh các ngọn núi chính của Hoa Sơn một vòng, sau đó bắt đầu dùng Thông Thiên Nhãn sưu tầm. Thông Thiên Nhãn của hắn hiện giờ đã đạt tới một tiêu chuẩn rất cao, tuy còn xa mới đạt tới cảnh giới cao nhất. Cũng đã có thể bắt đầu tu hành "Thiên Nhĩ Thông" rồi.
Phóng nhãn nhìn lại, chỉ tâấy trên ngọn núi như kiếm, đâm thủng biển mây, trực chỉ trời cao. Hoa Sơn hiểm trở nhất thiên hạ, quả nhiên không phải nói ngoa. Hứa Tiên bay vòng quanh tìm kiếm, bỗng nhiên hai mắt tỏa sáng, lờ mờ nhìn thấy bóng người trên ngọn núi hiểm trở, ngọn núi này không biết tên gì, nhưng bốn phía như đao gọt, ngay cả khỉ cũng khó trèo lên, đỉnh có một cái bình đài, giống như có ngươi dùng cự kiếm chém ngang, những người kia đang đứng trên đó, giống như là đang nói cái gì với nhau?
Tiến lên nhìn gằng, có hòa thượng có đạo sĩ có tên ăn mày, còn có người ngoại quốc, vừa vặn có năm. Trong lòng Hứa Tiên nói thầm, chẳng lẽ đây là ngũ tuyệt, không biết có phải tranh đoạt Cửu Âm Chân Kinh trong truyền thuyết không.
Đạo sĩ hỏi:
- Dược sư huynh, sao sắc mặt của ngươi lại khó coi như thế?
Đạo sĩ kia đang mặc đạo bào màu xanh, giữ lại ba sợi râu dài, nhìn rất tiêu sái.
Vương Dược Sư chậm rãi lắc đầu, chuyện tối hôm qua, hiện tại nhớ tới còn cảm thấy có chút khó tin. Không khỏi mở miệng nói:
- Ta vốn không nên nghĩ nhiều, nhưng hôm nay cho dù chư vị có thể nói là tà dị, mà các vị kiến thức mưu lược cũng xem như là đệ nhất thiên hạ... Nhưng hôm nay có một chuyện. Ta trăm mối vẫn không có cách giải, cho nên muốn nói ra, thỉnh mọi người tham tường một chút.
Đạo sĩ kinh ngạc nói:
- Dược sư huynh ngươi tinh thông thiên văn địa lý, y bói toán thuật, trong số chúng ta, xem như người bác học nhất rồi, trong thiên hạ còn có chuyện làm khó ngươi sao?
Vương Dược Sư cười khổ một tiếng, sau đó nói ra chuyện tối hôm qua. Nơi này yên tĩnh một chút, sau đó bộc phát tiếng cười to.
- Ha ha ha ha...
Đột nhiên tên ăn mày bộc phát tiếng cười to phóng khoáng, nói:
- Vương lão tà, sắc mặt của ngươi lúc ấy nhất định rất thú vị, đáng tiếc Lão Khiếu Hoa ta không thể nhìn thấy.
Đạo sĩ lộ ra vẻ kinh ngạc, không ngờ tuyệt kỹ Đại Hải Vô Lượng của Vương Dược Sư lại tu tới tầng thứ bảy, điều này sao có thể, nhưng bằng ngạo khí của Vương Dược Sư, sẽ khinh thường nói láo, chẳng lẽ mình cảm giác sai?
Hòa thượng kia chắp tay trước ngực, nói ra:
- Thiện quá thay, thiện quá thay.
Còn người ngoại quốc cười lạnh, nói:
- Vương lão tà, luận võ thì luận võ. Ngươi muốn cầm chuyện ngu xuẩn này ra mê hoặc chúng ta, không khỏi quá coi thường chúng ta rồi.
Vương Dược Sư tức giận mặt tím tím xanh xanh, sao không nhận ra khinh miệt trong đó, nhưng còn chưa phát tác. Một âm thanh quen thuộc vang lên:
- Sư phó, rốt cuộc ta cũng tìm được ngươi.
Năm người đều thấy lạ, ngọn núi này tên là Đoạn Nhận Nhai, cao tới trăm nhận, không có võ công như bọn họ không lên nổi, không khỏi nhìn về phía phát ra âm thanh, một bàn tay lớn đang trèo lên vách núi, rồi sau đó nhảy mạnh lên, trừ Hứa Tiên, còn có thể là ai. Hắn vừa rồi rất nhàm chán, hơn nữa có một số việc cũng nên bẩm báo với sư phó một chút, cho nên dứt khoát tiếp cận đỉnh núi, sau đó bò lên.
Bằng không thì ở giữa không trung nhảy xuống, không khỏi quá kinh hãi một chút. Nhưng Hứa Tiên không biết, hiện tại đã rất kinh hãi.
Bằng vào võ công của năm người bọn họ, trong ba trăm bước, con ruồi bay qua cũng biết được, hôm nay Hứa Tiên xuất hiện trước mắt của mọi người, quá kinh hãi a. Vì vậy những cao nhân tuyệt thế này, biểu lộ trong nháy mắt ngốc trệ, lão khất cái cũng không cười, bởi vì hắn phát hiện chuyện này tuyệt đối không buồn cười.
Vương Dược Sư chỉ vào Hứa Tiên hỏi:
- Ngươi, sao ngươi có thể đi lên?
Nếu như mình nhớ rõ là đúng, thì mình không có dạy hắn khinh công a, nghĩ như vậy. Trên trán đổ mồ hôi lạnh.
Hứa Tiên giả vờ giả vịt lau mồ hôi, đương nhiên nói:
- Bò lên a! Đúng rồi, sư phó, tối qua ta đã đả thông hai mạch Nhâm Đốc, đem Đại Hải Vô Lượng tu tới tầng thứ chín, quả nhiên là toàn thân nhẹ nhõm a! Nhưng ta nhớ rõ hôm qua mình không có học khinh công quyền pháp, đặc biệt tới đây tiếp tục thỉnh giáo.
Hai mạch Nhâm Đốc?
Năm người đều trì trệ, sau đó vẫn là Vương Dược Sư phản ứng nhanh, "Vui mừng" nói:
- Ân, ngươi làm rất tốt, tiếp tục cố gắng a!
Hứa Tiên có chút xấu hổ, nói:
- Nhưng thê tử của ta quấn quít muốn học võ công, ta đã dạy cho nàng, xem như giúp ngài thu thêm đồ dệ, ngài thấy không được, thì phế võ công của ta đi.
Trong lòng mấy người trên đời giật mình, đem tâm pháp nội công của bổn phái truyền cho người ngoài, đây chính là tối kỵ, dựa vào tính tình tà dị của Vương Dược Sư, nói không chừng sẽ đem hắn và nữ nhân kia cùng giết đi, trong nội tâm đâu chịu tin chuyện đả thông "Hai mạch Nhâm Đốc" chứ.
Thần sắc Vương Dược Sư hoảng hốt một chút, hỏi:
- Nàng tu đến tầng thứ mấy?
- Chưa tới tầng thứ nhất!
Khóe miệng của Vương Dược Sư lộ ra nụ cười vui vẻ, ngẩng đầu lên cảm giác bầu trời vô cùng tươi đẹp, gật đầu nói:
- Vậy là tốt rồi. Vậy là tốt rồi.
Tên ngoại quốc kia nói:
- Tiểu tử không nên hồ ngôn loạn ngữ, Vương Dược Sư, ta không nghĩ tới ngươi lại nhàm chán tới bực này.
Hắn mang theo đôi bông tay to, cầm một thanh xà trượng, khuôn mặt rất hung ác, nghiêm nghị quát:
- Tiếp ta một chưởng.
Vì vậy tên ngoại quốc này nhanh chóng đánh về phía Hứa Tiên.
Người ngoại quốc này chú ý tới hai người mà thôi, đầu tiên là Vương Dược Sư, sợ hắn ra tay tới cứu. Nhưng Vương Dược Sư chỉ đứng chắp tay, nhìn cũng không nhìn qua bên này, trong nội tâm có một chút hận không thể tát chết tên đồ đệ này, dù sao mình dốc sức liều mạng báo thù cho đồ đệ là được. Thứ hai chính là Hứa Tiên. Nhưng Hứa Tiên quả nhiên như hắn mong muốn, không có chút bộ dáng phòng bị nào. Mặc dù hắn cảm thấy quỷ dị, nhưng vẫn vận đủ mười thành công lực, cho dù là Vương Dược Sư tiếp hắn một chưởng này, thì bản thân cũng phải trọng thương, huống chi phía sau là vách núi.
"Phanh" một tiếng vang thật lớn, song chưởng của người ngoại quốc được như nguyện, đánh lên người của Hứa Tiên."Đánh xuống chân núi!" Trong lòng của hắn hiện ra ý niệm này trong đầu, nhưng bản thân lại bay đi, lướt qua đài cao, phát ra âm thanh "Ah ah ah ah ah ah... Phanh!". Bốn người còn lại trên đài cao, nhìn thấy một trong những cường địch của bọn họ, cứ như vậy không minh bạch chết oan chết uổng.
Vì vậy Hứa Tiên cũng hiểu một chuyện, thì ra võ công cao, cũng không thể chân trái điểm chân phải. Tuy bị đánh vào ngực, tuy lông tóc không bị tổn thương, lại hơi có chút đau đớn, vừa rồi hắn cố ý không có sử dụng Kim Thân, dùng thân thể ngăn cản một kích này, lực phá hoại của nội công đúng là bất phàm.
Hứa Tiên nhìn qua đạo nhân kia, đạo nhân kia vội vàng bày ra tư thế đề phòng, lại nghe Hứa Tiên hỏi:
- Vị đạo trưởng này, có phải các ngươi đang tranh đoạt một quyển sách không? Có thể cho ta xem qua đôi chút hay không?
Biểu lộ rất chân thành.
Đạo nhân do dự một chút, từ trong ngực móc sách ra, dạy cho Hứa Tiên, hắn không sợ chết, nhưng hắn sợ chết không minh bạch, ai biết thiếu niên trước mặt có làm khó dễ hắn hay không.
Hứa Tiên chân thành nói cảm tạ, kết quả xem xét lại nhíu mày, đạo nhân kia thấy Hứa Tiên chau mày, vội vàng lui ra phía sau ba bước, nhưng trong thời gian nháy mắt. Đã thấy Hứa Tiên cũng không công tới, mà đang thì thầm cái gì Cửu Âm Chân Kinh.
Trong tay của Hứa Tiên cũng không phải cái gì Cửu Âm Chân Kinh, mà là Thông Huyền Chân Kinh, nhưng khi xem một chút, Hứa Tiên cảm thấy vô cùng vui mừng, đây không phải một bản bí tịch võ công, mà là phương pháp "Dùng võ nhập đạo", hai chữ "Thông Huyền" chính là giải thích tốt nhất. Dùng thân thể phàm nhân hiểu rõ huyền cảnh.
Húa Tiên vào lúc này cần phương pháp liên kết linh lực và nội lực lại với nhau, mà nội dung của quyển Thông Huyền Chân Kinh lại nói tới điểm này, dẫn dắt rất nhiều cho Hứa Tiên, trong đó có các loại tiểu xảo, đã tiếp cận với pháp thuật, nhưng lấy nội công làm cơ sở. Hứa Tiên xem mê mẩn, cuối cùng dứt khoát ngồi trên đài cao xem thật kỹ.
Mấy người trên đài cao đưa mắt nhìn nhau, cùng một chỗ nhìn về phía Vương Dược Sư, nhao nhao truyền âm nói:
- Vương lão tà, quản quản đồ đệ của ngươi, quá làm ẩu.
Nhưng Vương lão Tà chỉ nghiêng đầu đi, nhìn qua biển mây mênh mông này.
Hòa thượng nói:
- Thiện quá thay, chúng ta không thể so võ đúng không?
Lão khất cái rất dứt khoát nói:
- So bóng!
Kết quả là, tràng diện rất xấu hổ, bọn họ đi cũng không được, không đi cũng không được, so cũng không phải, không thể so cũng không phải. Khó khăn lắm đợi tới lúc Hứa Tiên xem hết quyển sách, Hứa Tiên ngẩng đầu cười nói:
- Nếu so võ thủ thắng, quyển sách này có tính quy cho ta không?
Tuy mấy người có chút không bỏ được, nhưng vào lúc này có cảm giác như được đại xá. Lão khất cái nói:
- Thiếu niên lang, võ công của ngươi lão Khiếu Hoa ta cảm thấy không bằng... , đi, đi.
Nói xong muốn xuống núi.
- Đợi một chút!
Hứa Tiên ngăn cản nói.
Lão khất cái nói:
- Ngươi còn muốn như thế nào nữa?
Ánh mắt nghiêm nghị, trên mặt không có chút sợ hãi.
Hứa Tiên cười nói:
- Không biết có thể không quyển sách này đổi với bí tịch võ công của ngài không, Hàng Long Thập Bát Chưởng cái gì cũng được.
Trong mắt lão khất cái sáng ngời, nói:
- Hàng Long cái gì chưởng thì không có, Ngự Long Chưởng ngươi đổi không?
Sau đó vội vàng bổ sung một câu:
- Nhưng không được truyền cho người bên ngoài.
Hứa Tiên dứt khoát nói:
- Đổi.
Sau đó niệm kinh thư cho hắn nghe một lần. Như thế, Hứa Tiên dùng Thông Huyền Chân Kinh đổi một môn bí tịch của hòa thượng kia, cuối cùng đem chân kinh giao cho Vương Dược Sư, vỗ tay cười nói:
- Như vậy chẳng phải được rồi sao? Cũng không cần đánh sống đánh chết làm gì.
← Ch. 271 | Ch. 273 → |