Vay nóng Tinvay

Truyện:Hứa Tiên Chí - Chương 286

Hứa Tiên Chí
Trọn bộ 842 chương
Chương 286: Tu hành
0.00
(0 votes)


Chương (1-842)

Siêu sale Shopee


Hắn cũng đọc qua không ít sách, nhưng hắn chỉ đọc ở đồ thư quán mà thôi, không có khả năng tinh thông những đạo lý và các kiến thức khác. Mà thứ đồ vật như học vấn, thật sự tinh vi phức tạp, cho dù đọc cùng điển cố, người đọc khác nhau, cũng có được hàm ý khác nhau. !!

Những người gọi là đại sư quốc học của thời hiện đại, cũng không nhất định có thể nói ra những lời như bọn họ, không chỉ hắn, hoàn cảnh sinh hoạt khác nhau. Bọn họ cũng không nói cái gì là quốc học, bởi vì quốc học của bọn họ, chính là sinh hoạt trong cầm kỳ thư họa, giống như chuyện xem tivi giải trí ở hiện đại. Hơn nữa bọn họ sinh hoạt trong hoàn cảnh này, không thể nghi ngờ là đứng ở đỉnh phong của lĩnh vực này.

Nhưng những quyển sách Hứa Tiên đọc cũng không phải vô dụng, tối thiểu có thể nhìn thấy rất nhiều thứ "Mới". Nhưng khả năng thật sự của hắn, chỉ là ăn cắp mấy bài thơ, hoặc là bằng vào cái gọi là kinh nghiệm hiện đại, vào lúc này đã lộ nguyên hình. Hứa Tiên khẩn trương ứng đối tới giữa trưa, Trương Văn Thụy giờ ngọ lưu Hứa Tiên cùng Trình Tàng Kiếm dùng một bữa, sau đó mới cho Hứa Tiên cùng Trình Tàng Kiếm rời đi.

Hứa Tiên rời khỏi đại môn Lý phủ, vừa rồi thở ra một hơi, cảm giác nghe hai người nói chuyện, còn mệt mỏi hơn việc đánh nhau. Hắn lại cưỡi tuấn mã, cùng Trình Tàng Kiếm cáo biệt nhau ở trước cửa Lý phủ, nhìn qua bóng lưng lúc Trình Tàng Kiếm rời đi, bỗng nhiên Hứa Tiên hiểu được cảm thụ của hắn lúc này. Nhưng tất cả lý giải, chính là không an phận gì đó, nên tỉnh lại đi.

Hứa Tiên hiện tại vội vã trở về Phan phủ, không biết Phan Ngọc cùng Vân Yên đang bàn cái gì đây?

Phan Ngọc nhìn qua Vân Yên trong chốc lát. Đã thấy nàng không có ý định nhả ra, rốt cục thỏa hiệp nói:

- Tốt, nhưng một hỏi một đáp thì không cần, cho dù ngươi hỏi, nếu như có thể nói chuyện, ta cũng nói cho ngươi biết hết, nếu như không thể nói, cũng chỉ có thể không thể trả lời. Hơn nữa hôm nay nói ra những lời này, không thể nói cho bất cứ ai biết.

Vân Yên đảo mắt, nói:

- Vậy được rồi! Nhưng ta hỏi trước, ngươi yêu mến phu quân từ lúc nào?

Sắc mặt Phan Ngọc đỏ lên, không nghĩ tới lại hỏi vấn đề bát quái này, suy nghĩ một hồi, mới miễn cưỡng đáp lại:

- Ta cũng không rõ ràng lắm, hay là ngươi hỏi địa điểm đi.

Hiển nhiên Vân Yên cũng hưởng thụ cảm giác "Trả thù" nho nhỏ này, hỏi ra những vấn đề xảo trá, làm cho sắc mặt Phan Ngọc càng ngày càng hồng, không thể phát tác với nàng, cho nên đành phải nói.

Phan Ngọc thực sự không tính là có hại chịu thiệt, rốt cục cũng từ trong miệng của Vân Yên biết được tình huống ở Hàng Châu, kể cả một ít vấn đề không thể hỏi Hứa Tiên, đều có thể tìm được đáp án trong miệng của Vân Yên. Không khỏi nhắm mắt lại suy nghĩ. Hôm nay bên cạnh hắn, đúng là yêu ma quỷ quái tụ tập! Hơn nữa Bạch Tố Trinh quả nhiên không phải chuyện đùa, thoạt nhìn rất được niềm vui của hắn. Mà mình ở trong đó đang sắm vai nhân vật nào?

Chuyện này không thể quyết định trong một sớm một chiều, nhưng có một việc nàng lại quyết định.

Đột nhiên Phan Ngọc mở hai mắt ra, nói:

- Phương pháp tu đạo, có thể cho ta một phần không?

Trong mắt của nàng có ánh sáng lóe lên, đã hạ quyết tâm.

Vân Yên nói:

- Đương nhiên có thể, nhưng ta đã từng hỏi Ngư đạo trưởng, phải có thiên phú dị bẩm, mới có thể thành, bằng không thì chỉ lãng phí thời gian mà thôi.

Phan Ngọc nói:

- Ngươi không cần cân nhắc.

Lão ni cô lúc trước đưa cho nàng tấm gương, có lẽ cũng là người tu hành, còn muốn thu nàng làm đồ đệ, chính là tán thành thiên phú của nàng.

Vân Yên lại nói:

- Còn nữa, phải bảo trì tấm thân xử nữ mới có thể tu luyện.

Do dự hỏi:

- Ngươi còn không?

Không khỏi nhìn nàng từ trên xuống dưới.

Phan Ngọc mặt đỏ lên, đề cao âm thanh, nói:

- Đương nhiên còn!

Không khỏi có chút may mắn, lúc trước Hứa Tiên không có muốn thân thể của mình.

Vân Yên khẽ cười nói:

- Nếu là như vậy, không có vấn đề.

Nàng biết rõ mình không nói, Hứa Tiên cũng sẽ nói. Có thể nhân cơ hội này kết giao với "Phan công tử", cũng coi như là một chuyện tốt.

Nàng lại cảm thấy cổ quái, nói:

- Hơn nữa, về sau tốt nhất không cần thân mật quá nhiều, bằng không sẽ ảnh hưởng tới tu hành.

Phan Ngọc cắn răng nói:

- Vậy được rồi, buổi tối ngươi nên ngủ với hắn là tốt hơn.

Đối với hắn ôm ấp, thập phần không bỏ được.

Hứa Tiên một đường phóng ngựa bay nhanh, trở lại tiểu viện trong Phan vương phủ, chỉ thấy Phan Ngọc đang ngồi trong phòng, mà Vân Yên đang chỉ đạo.

Vân Yên vừa thấy Hứa Tiên đã sẳn giọng:

- Ngươi gạt ta thật khổ ah!

Hứa Tiên đã biết rõ, mình không cần lừa gạt nàng. Mỉm cười ôm eo của nàng, an ủi vài tiếng, Vân Yên cũng chuyển giận thành vui.

Vân Yên cũng nói ý định tu luyện của Phan Ngọc.

Hứa Tiên khẽ gật đầu, kỳ thật thời điểm ở Hàng Châu, cũng viếc phương pháp Trúc Cơ phương vào thư đưa lên kinh thành, nhưng tu hành thực sự không phải là chuyện dễ, có khi còn gánh không ít nguy hiểm, cũng cần có người ở bên cạnh trông nom, cho nên mới định sau khi tới kinh thành, mình sẽ trông chừng nàng, chậm rãi bắt đầu tu hành.

Lúc này, Phan Ngọc cũng mở to mắt ra.

Hứa Tiên vội hỏi:

- Cảm giác như thế nào?

Phan Ngọc thở dài một tiếng, nói:

- Dường như không dễ dàng.

Tu hành chi đạo, vốn là chuyện vô cùng gian nan, cho dù Trúc Cơ đơn giản nhất, cũng tuyệt đối không phải chuyện dễ.

Hứa Tiên thò tay sờ sờ đôi má trơn bóng của nàng:

- Từ từ sẽ đến, võ công của ngươi nội tình không tệ, có lẽ sẽ dễ dàng hơn một chút.

Bỗng nhiên trong nội tâm khẽ động, hỏi:

- Minh Ngọc, ngươi đả thông hai mạch Nhâm Đốc chưa? Nếu như có thể đả thông hai mạch Nhâm Đốc. Tụ tập tinh khí toàn thân sẽ dễ dàng hơn nhiều, bắt đầu tu hành cũng dễ dàng hơn.

Phan Ngọc lắc lắc đầu nói:

- Đả thông hai mạch Nhâm Đốc làm sao có thể dễ dàng chứ?

Tuy võ công của nàng là siêu nhất lưu, tiếp cận với cảnh giới này, nhưng muốn chính thức đả thông hai mạch Nhâm Đốc, không thể nghi ngờ còn thiếu tích lũy, trong thiên hạ cũng chỉ có một số ít người làm được. Hứa Tiên tại Hoa Sơn chỉ gặp được năm ngoài, đại khái chính là toàn bộ.

Hứa Tiên mỉm cười nói:

- Có lẽ ta có thể giúp ngươi.

Phan Ngọc không giống với Vân Yên, dù sao Vân Yên cũng là thân thể phàm nhân, căn bản không có biện pháp thừa nhận quá nhiều nội lực, mà bản thân Phan Ngọc lại có nội lực rất tốt, có thể tiếp nhận nội lực của mình, có lẽ có thể đi con đường tắt này.

Phan Ngọc nói:

- Hán Văn ngươi không có học qua võ công, linh lực cùng nội lực khác nhau.

Vân Yên cười nói:

- Phu quân trên đường đi gặp được một ít cao thủ võ công, hiện tại đã đả thông hai mạch Nhâm Đốc, nội lực chỉ mạnh chứ không yếu hơn ngươi đâu.

Phan Ngọc nói:

- Không được, sẽ có tổn hại rất lớn với ngươi!

Đám người đả thông hai mạch Nhâm Đốc, cần tổn hại công lực thậm chí là tuổi thọ của người trợ giúp, cho nên cực ít người dùng phương pháp này. Nhưng thân thể Hứa Tiên, căn bản không sợ loại tổn hại này, đám nội cong này, ngồi xuống vài phút là có trở lại.

Hứa Tiên giải thích với Phan Ngọc một phen, Phan Ngọc mới hiểu được, sắc mặt hơi có chút ảm đạm.

- Ta cảm giác bây giờ ngươi rất khó hiểu.

Thực sự càng kiên định với quyết tâm tu hành, không thành tiên đắc đạo, thì cách hắn quá xa.

Hứa Tiên ôn nhu ôm nàng vào trong ngực, vỗ vỗ lưng của nàng, nói:

- Không cần phải gấp gáp, chậm rãi sẽ hiểu được, cho dù khó hiểu, cũng không nói gì.

Dứt khoát ôm lấy nàng. Đi vào trong phòng.

Phan Ngọc kinh hô một tiếng, đây là lần đầu tiên hắn thân mật với nàng ở trước mặt của người khác, cho dù đã xem Vân Yên như tỷ muội, nhưng vẫn không nhịn được ngượng ngùng, thần thái khó gặp, càng không mê người.

Hứa Tiên nhịn không được hôn lên môi của nàng thật sâu, Phan Ngọc càng ngượng ngùng.

Hứa Tiên ôm nàng đi vào trong phòng, đặt nàng lên giường, sau đó nói với Vân Yên:

- Yên nhi, không nên cho người khác tiến vào.

Phan Ngọc trước bỏ áo ngoài, chỉ chừa lại áo mỏng, rồi sau đó thu liễm tâm thần, khoanh chân ngồi xuống, hai tay đặt lên bụng dưới, chuyên tâm điều tiết chân khí trong cơ thể.

Hứa Tiên cung không cần bày ra tư thế đặc biệt gì, tùy ý ngồi bên cạnh nàng, nói:

- Minh Ngọc, nên bắt đầu!

Rồi sau đó đặt tay lên bụng dưới của nàng, chỗ đan điền khí hải.

Phan Ngọc đã cảm thấy một dòng nước ấm mạnh mẽ tiến vào, cuồn cuộn không dứt dũng mãnh chui vào trong cơ thể nàng. Nàng dẫn dắt cổ nội lực này, lưu chuyển khắp toàn thân, làm ra chuẩn bị đầy đủ, sau đó bắt đầu thử đả thông hai mạch Nhâm Đốc.

Tuy nàng tập võ từ nhỏ. Nhưng dù sao thời gian vẫn còn quá ngắn, chỉ cần hơi chút dùng nội lực, đã cảm thấy kinh mạch toàn thân đau đớn, nàng cũng không dám vận dụng quá nhiều công lực, bằng không sẽ sinh ra tổn thương. Nhưng nếu nội lực không đủ, thì không cách nào phá tan hàng rào kia, lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan.

Hứa Tiên dùng Thông Thiên Nhãn nhìn thấy tình cảnh của nàng, cho nên vận dụng thái dương chi lực cùng thủy linh chi lực vào người nàng, xuyên thấu qua thân thể nàng, tụ tập vào hai mạch Nhâm Đốc. Lực lượng do hai chủng lực lượng này hình thành. Có năng lực chữa trị nhất dịnh, có thể bảo hộ kinh mạch thừa nhận thêm nội lực.

Phan Ngọc nhận được bảo hộ, thầm hạ quyết tâm, lập tức vận dung nội lực tập trung trùng kích hai mạch Nhâm Đốc, toàn thân của nàng chấn động, sau khi cảm thấy một tia đau đơn, lại cảm thấy kinh mạch toàn thân thông suốt, khí tức lưu chuyển, có một loại cảm giác thoải mái không nói nên lời.

Hứa Tiên mỉm cười nói:

- Như vậy là tốt rồi!

Phan Ngọc cũng có cảm giác khó tin, vốn mong muốn không thể thực hiện được, lại hoàn thành dễ dàng. Đả thông hai mạch Nhâm Đốc, tu hành không nói đến, chỉ riêng võ công đã tăng mạnh gấp nhiều lần. Từ khi hắn đi vào kinh thành, cũng không quá hai ngày, nhưng hôm nay đã làm đảo loạn sinh hoạt của nàng, hoặc là nói, đã cứu nàng ra khỏi sinh hoạt vốn có, bản năng nữ tính phát tác, cho dù nàng có kiên cường, cũng khó tránh khỏi sinh ra tâm ý, muốn dựa vào ngực của nam nhân này.

Hứa Tiên ôm nàng vào ngực, mỉm cười nói:

- Đêm nay ta muốn đi phủ Lương vương, nghĩ tới nghĩ lui nên lấy một bộ y phục dạ hành a!

Bàn tay vẫn còn vuốt ve cái bụng trơn nhắn của nàng, nhẹ nhàng sờ mó, xúc giác tinh tế tỉ mỉ giống như một lớp sa mỏng, lại giống đồ sứ.

Phan Ngọc đỏ mặt nói:

- Ta sẽ đi chuẩn bị.

Một khi không tận lực thu nạp tâm thần, động tác của hắn càng thêm mãnh liệt, bàn tay nóng bỏng như thiêu đốt thân thể của nàng, hô hấp đã có chút rối loạn. Bỗng nhiên nàng hiểu được lời của Vân Yên nói, tu đạo không thể tiếp xúc với hắn nhiều.

Loại tình huống này, chớ nói an tâm tu đạo, ý niệm gì trong đầu cũng bị vò nát.

Hứa Tiên thấy sắc mặt của nàng càng ngày càng diễm lệ, rốt cục cũng dừng động tác, cười nói:

- Minh Ngọc, ngươi càng ngày càng có hương vị của nữ nhân a.

Phan Ngọc thở ra một hơi, sẳn giọng:

- Trước kia không có sao?

Hứa Tiên bóp cái mũi của nàng, nói:

- Là khen ngươi càng ngày càng đẹp.

Nàng ngày thường cho dù có tháo gương xuống, dung mạo chỉ tiếp cận hoàn mỹ. Lúc đó lại có mỹ cảm kỳ diệu, nhưng lúc nàng lộ ra thần thái của nữ nhi, càng vũ mị động lòng người.

Phan Ngọc thoả mãn cười nói:

- Ta sẽ đi lấy đồ cho ngươi.

Sau đó một lúc, Hứa Tiên mặc bộ y phục đen dạ hành, chuyển một vòng, sau đó nói với Phan Ngọc cùng Vân Yên:

- Như thế nào đây?

Trong nội dung cốt truyện vốn có, Tiểu Thanh trực tiếp ăn mặc thường phục đi vào phủ Lương vương trộm bảo, không biết là tài cao gan lớn, hay là đầu bị hư, kết quả bị người ta nhận ra dung mạo. Hứa Tiên đối với việc này, đã có ý định đại náo một hồi, đương nhiên cần phải che mặt.

Vân Yên vuốt càm nói:

- Tốt thì tốt, nhưng dáng người Hán Văn ngươi quá mức cao lớn, nếu bị nhìn thấy, sợ có liên tưởng đôi chút.

Hứa Tiên cười nói:

- Chỉ cần bọn họ không có chứng cớ, liên tưởng sợ cái gì.

Hiện tại hắn cũng không phải là người thấp cổ bé họng mặc cho người ta bóp, cái khác không nói, chỉ thân phận cử nhân. Nếu không có chứng cớ, dù là Lương vương gia cũng không thể hành động thiếu suy nghĩ.

Phan Ngọc nói:

- Chúng ta chờ các ngươi trở về, ngươi cẩn thận một chút.

Hứa Tiên cười nói:

- Nhị vị hiền thê chờ một lát, vi phu đi rồi trở về.

Quay người đầu nhập vào trong màn đêm đen kịt.

Trong phòng chỉ còn lại có Vân Yên cùng Phan Ngọc hai người, các nàng nhìn nhau, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói cái gì.

Vân Yên đề nghị nói:

- Chúng ta đi đánh cờ đi!

- Cũng tốt!

Tối nay không gió không trăng, có mây.

Trong thành Trường An có vô số nóc nhà màu đen. Cao thấp, giống như gợn sóng chập trùng không ngớt, trong đó có một con cá màu đen đang bơi, khi thì nhảy lên, khi thì hạ xuống, giống như muốn vượt qua tất cả gợn sóng ngăn cản đường nó đi.

Hứa Tiên hắc y che mặt, linh hoạt nhảy từ mái hiên này sang mái hiên khác, mỗi một cái nhảy và tung người cũng có khoảng cách hơn mười mét, trong lúc cũng không có sử dụng bất cứ linh lực gì, chỉ sử dụng nội lực. Giống như một cao thủ võ lâm võ nghệ cao cường, xuyên tường như tên.

Nói thật, hắn có cảm giác rất phấn khích.

Tuy đây là thế giới tiên hiệp, nhưng một bầu nhiệt huyết võ hiệp đang thiêu đốt từng tấc da thịt của hắn vào lúc này.

Dùng tiên pháp có thể làm đủ việc, nhưng cũng không tốt lắm, cái này bởi vì trong kinh thành chưa hẳn không có người tu hành, nếu có người đồng đạo nhìn thấy, nói không chừng còn muốn ra tay cản trở quấy nhiễu. Cho nên một thân võ công của hắn, dù có người tu hành chú ý tới, nhưng hơn phân nửa sẽ không vô cớ can thiệp vào chuyện của phàm nhân.

Trong nháy mắt, phủ Lương vương đã hiện ra trước mắt.

Trước cửa phủ của Lương vương có một tửu lâu cao bốn năm mét, Hứa Tiên đứng mái hiên. Ôm cánh tay mà đứng. Lại nói, nếu thời điểm này có ánh trăng chiếu sáng toàn thân thì oai phong biết chừng nào.

Hứa Tiên cân nhắc vào lúc này chính là, làm thế nào đi vào bên trong. Từ trên xuống dưới, dùng Thông Thiên Nhãn nhìn lại, diện tích phủ Lương vương thật lớn, chung quanh có vô số tên lính đi dạo, hộ vệ trong phủ nhiều vô số kể. Hắn đương nhiên không sợ những tên lính này, hắn cân nhắc là, đi ngang đi vào, hay là đi dọc đi vào.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-842)