← Ch.301 | Ch.303 → |
Thời điểm nhìn qua Hứa Tiên, có chút ngưng mắt, sau đó khẽ quát đi nơi khác.
Hứa Tiên thầm nghĩ: vị Thường Hi cô nương này, cũng có tư thái tuyệt thế, trong trầm tĩnh có lãnh đạm, không khỏi làm cho người ta nhớ tới Hằng Nga Tiên Tử trên cung trăng. Cách nói đệ nhất mỹ nhân của kinh thành mặc dù có chút khoa trương, nhưng cũng không phải quá khen. Nhưng tiếc rằng hồng nhan bạc phận, rơi xuống hoàn cảnh như vậy.
Lúc ở Hàng Châu, Doãn Hồng Tụ dựa vào thân phận quận chúa. Có thể giúp cho có được Vân Yên tư thái ngạo nghễ tuyệt thế, hơn nữa có Thanh Loan bảo hộ, cũng không cần lo lắng có người xâm hại. Nhưng là làm con cá ở trong kinh thành này, sợ rằng gian nan hơn nhiều.
Thường Hi cũng không nói nhiều, mở hộp gỗ lim ra, lấy một cây thất huyền cầm, nhưng có tới hai mươi lăm dây cung sắt. Điều dây cung xong, liền ngồi trước phủ sắt, âm thanh của sắt khẽ động, Hứa Tiên mới biết chỗ tốt của cung điện này, hồi âm cùng sắt âm giao thoa, âm thanh quanh quẩn trong tâm thức của nhiều người. Làn điệu không màng danh lợi, sắt âm thanh kéo dài, rung động tâm hồn.
Bộ dáng của nàng khi khảy đàn thu hút tất cả ánh mắt của nam nhân ở trong nơi này, nhưng không có mấy người chuyên tâm lắng nghe tiếng đàn của nàng, chỉ dùng ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm vào những nơi da thịt lỏa lồ của nàng, hoặc là muốn xuyên thấu quá tầng quần áo, thưởng thức thân thể kiều mỵ trong đó. Tam hoàng tử nhìn qua dung nhan của nàng, có chút phẩm một ngụm rượu, cô nàng này rất câu dẫn người khác, cùng so sánh với nàng, thì yêu cơ mình mang theo hôm nay, lập tức rơi xuống không chỉ một bậc.
Nữ tử qua tay hắn nhiều vô số kể, nhưng có được dung mạo khiến người ta điên cuồng thế này. Nếu không phải sau lưng Thường Hi liên lụy quá nhiều người, hắn đã sớm nạp thiếp rồi. Nhưng cũng không cần nóng lòng, thông qua đủ tiếng gió nghe được, thời điểm đó không quá xa, nhưng hắn có ý định làm người đầu tiên.
Vào lúc này, trước Tử Vân Lâu. Hai công tử tuấn mỹ hấp dẫn vô số ánh mắt của nhiều người, công tử huyền y mặt như quan ngọc, mỉm cười đong đưa quạt xếp. Công tử áo trắng mặt hoa da phấn, so với công tử huyền y còn ôn nhu hơn vài phần, làm cho rất nhiều người khó phát hiện được giới tính chân chính của người tới.
Trên mặt Vân Yên lúc này đã không còn do dự, mặc dù trong mắt của người khác có chút khác thường, nhưng cũng mang theo nụ cười thong dong, thoạt nhìn ung dung rộng lượng, trang nhã cao quý, giống như con phượng hoàng bay lượn cửu thiên, lại thấp giọng nói với Phan Ngọc bên cạnh: -
- Này, bây giờ chúng ta đi đâu?
- Đi theo ta!
Phan Ngọc bước đi vào đại sảnh, tiện tay vẫy lui nữ tử phục vụ, phối hợp đi lên lầu, một đường thông suốt, đi vào trong Trích Tinh Các, quét mắt nhìn qua, đã nhìn thấy Hứa Tiên.
Hai mắt Hứa Tiên tỏa sáng, tuy đã đoán được Phan Ngọc sẽ đến, nhưng lại không nghĩ tới lại mang theo Vân Yên, vừa vặn vượt qua yến hội vô vị nhàm chán này, cùng nhau đi bình lãm Phù Dung Viên này một chút.
Tam hoàng tử đứng dậy nhiệt tình nói:
- Minh Ngọc hiền đệ, thật sự là đã lâu không gặp...
Bộ dáng thân mật nhưng không mất phong độ, đi lên chào hỏi. Ánh mắt cuối cùng nhìn qua Vân Yên ở bên cạnh Phan Ngọc, hỏi:
- Vị cô nương này là?
Vân Yên bị "phá tờ-rinh". Cũng không có chút co quắp nào, lạnh nhạt thi lễ nói:
- Thiếp thân ra mắt công tử.
Lại đi tới bên cạnh Hứa Tiên, muốn đứng bên cạnh hắn, lại bị Hứa Tiên cường lực kéo ngồi xuống.
Bị một người con gái khinh thị như thế, trong nội tâm tam hoàng tử không vui, trên mặt không lộ ra chút nào, thịnh tình mời Phan Ngọc ngồi vào vị trí.
Phan Ngọc có chút hâm mộ nhìn qua Vân Yên, nhưng đành phải ngồi cùng bàn với tam hoàng tử.
Hứa Tiên vốn ngồi một mình, nhưng có thêm Vân Yên, vừa vặn không lẻ loi.
Vân Yên cẩn thận từng li từng tí hỏi:
- Phu quân, ngươi không trách ta chứ?
Thời đại này, không có nam nhân này ưa thích nữ nhân của mình xuất đầu lộ diện. Huống chi thân phận của mình lại là thiếp thất. Thời điểm khi xuất giá, phải có giác ngộ làm vật sở hữu tử nhân của hắn, huống chi càng về sau, nàng cũng cam tâm tình nguyện hưởng thụ loại cảm giác này.
Nhưng tâm tư của nàng, Hứa Tiên cũng hiểu, mặc dù không thể hoàn toàn nhận đồng, nhưng cũng không thể không thừa nhận, mình cũng rất thoải mái, cười cười cầm bàn tay trắng nõn của nàng, nói:
- Hôm nay ngươi không đi ra, ngày mai ta cũng mang ngươi đi ra ngoài một chút, ở mãi trong nhà cũng không được.
Vuốt ve bàn tay trắng nõn như ngọc của nàng.
Vân Yên đỏ mặt lên, trong nội tâm an bình, nhưng ở trước mặt của nhiều người, thân mật với hắn cũng có chút ngượng ngừng, rút tay về rót rượu cho hắn. Hiện tại dang mặc nam trang, nhưng tâm ý và tư thái kiều mỵ này, so với Thường Hi còn hơn một chút, lập tức trở thành tiêu điểm của mọi người. Ngay cả tam hoàng tử đang bắt chuyện với Phan Ngọc, đều có một chút phân thần, tư thái kiều mỵ đang mặc áo trắng kia, đúng là làm người khác phải động lòng.
Giai thoại Phan Ngọc tặng mỹ cũng truyền ra khắp kinh thành một thời gian ngắn, động não cũng có thể biết được thân phận của Vân Yên, nhưng không ai ngờ rằng, thời điểm mỹ nhân trong câu truyện kia xuất hiện trước mặt, lại tuyệt sắc như vậy, mọi người ăn cả kinh. Ánh mắt nhìn về phía Hứa Tiên, không che dấu được ghen ghét.
Gương mặt trái xoan tinh xảo của Thường Hi không hề có bất cứ động tĩnh gì, nhưng trong lòng cũng thở ra một hơi, nàng đối mặt với nhiều ánh mắt sáng quắc như thế, giống như con cừu trong bầy sói, lại bảo trì bình tĩnh, cho dù bộ dáng có giả vờ lạnh nhạt, nhưng trong lòng không cách nào bình tĩnh được! Không khỏi lườm liếc Vân Yên, không hổ là người thường xuyên đọng trên miệng của Doãn quận chúa a!
Mặc dù chỉ là thiếp thất, nhưng có thể ở trên yến hội thế này, bình yên ngồi cùng với phu quân của mình, không quan tâm tới ánh mắt cố kỵ của người khác, trên mặt dào dạt hạnh phúc vui vẻ, làm cho nội tâm của nàng. Không khỏi có chút hâm mộ. Nơi quy túc của mình là ở đâu? Tú bà gần đầy ẩn ẩn hiện ra, muốn cho nàng tiếp khách, mặc dù vẫn không thể xác định, nhưng tâm của nàng cũng loạn như ma.
Nàng rất rõ ràng, cho dù là Doãn quận chúa, sợ cũng không có thể cải biến ý tứ của ông chủ Phù Dung Viên. Một khi vải trắng bị vấy bẩn, sẽ không có cơ hội trừ đi, chỉ có thể càng trần luân vào bên trong. Có thể dùng tấm thân trong sạch gả cho phu quân, cho dù là làm thiếp, chẳng phải là hy vọng xa vời sao?
- Này!
Bỗng nhiên có một âm thanh vang lên bên tai của nàng, Thường Hi quay đầu đã thấy Vân Yên mỉm cười nhìn mình, hơi sững sờ, âm thanh của đàn sắt cũng ngừng lại.
Ánh mắt của mọi người vốn không rời khỏi thân hình của hai nàng, nhao nhao mượn cơ hội ồn ào.
- Thường Hi cô nương sắt âm là nhất tuyệt của kinh thành.
- Có thể đánh đàn hay không?
- Nếu như nói không muốn, phải tự phạt ba chén.
- Không ngại dâng lên một khúc, cho mọi người thưởng thức tài nghệ của Vân cô nương.
Nhưng Vân Yên lại mắt điếc tai ngơ, chỉ nhìn Thường Hi nói:
- Đánh đàn, ngươi phải quên đi phiền não, quên đi những người ở trước mặt.
← Ch. 301 | Ch. 303 → |