← Ch.330 | Ch.332 → |
Chính là hai tin tức lớn nhất trong kinh thành, kỳ thật không coi là cái gì. Trong thành Trường An không thiếu nhất chính là các loại tin đồn.
Phan Ngọc lại dùng hai tin tức này, chắp vá ra một ít nội dung, cuối cùng đưa ra kết luận.
- Con hồ ly kia rất có thể ẩn thân ơ trong Phù Dong Viên đấy, hơn nữa có chút ít quan hệ với Thường Hi.
Hứa Tiên cũng không thể coi thường, cho nên cùng đi với Phan Ngọc.
Phan Ngọc vỗ vỗ tay của Hứa Tiên, nói:
- Không cần lo lắng, không phải nàng đã phát thệ qua rồi sao? Nhưng mà, nếu như có cơ hội, Hán Văn ngươi nhất định phải tiên hạ thủ vi cường, bắt con hồ ly kia lại.
- Ân?
Phan Ngọc híp mắt, nói:
- Đối thủ như vậy, nhất định không có hy vọng giết rồi, so với lời thề hư vô mờ mịt, thì phải tin cậy thủ đoạn của mình lớn hơn, chỉ có bắt nàng trong tay, mới tính toán tiêu trừ tầng tai họa ngầm này.
Hứa Tiên ho khan hai tiếng, nói:
- Cái kia... Minh Ngọc!
- Cái gì?
- Biểu lộ của ngươi vừa rồi rất âm u đấy.
Sau khi Hứa Tiên xuống xe ngựa. Cũng không khỏi sợ hãi thán phục một tiếng, nói:
- Nhiều người như vậy!
Phù Dong Viên vào lúc này, khắp nơi treo đèn màu, còn sáng hơn cả lần trước tới đây, đem cái cái Phù Dong Viên nho nhỏ này chiếu sáng như ban ngày. Đặc biệt là tòa Tử Vân Lâu cao sừng sừng này, lại có cung khuyết tô điểm trên bầu trời, rất xa hoa. Trong lúc nhất thời, cả ngôi sao trên bầu trời cũng ảm đạm xuống. Người đi lại trên đường phố như thoi đưa, tiểu thương hai bên mời gọi sinh ý nghiễm nhiên là cảnh tượng phố xá sầm uất.
Phan Ngọc cười nói:
- Cái phẩm hội hoa xuân này là đại thịnh hội lớn nhất trong kinh thành đấy, luôn luôn rất náo nhiệt, hiện tại đi vào còn hơi sớm, chúng ta tùy tiện dạo chơi đi!
Hứa Tiên gật đầu xác nhận, hai người theo dòng người, bắt đầu đi dạo. Hơi lạnh gió đêm thổi qua mặt hồ, người qua lại như nước chảy, ý sảng khoái toát ra từ tận đáy lòng. Hứa Tiên cũng tạm thời suy nghĩ trong nội tâm, dung nhập vào trong không khí vui chơi.
Khóe môi của Phan Ngọc mỉm cười, nhẹ lay động quạt giấy, mà hắn, trong nội tâm cũng bình yên.
Biển người đi lại như thủy triều, bỗng nhiên một người tiến lên. Hỏi:
- Xin hỏi các hạ có phải là Hứa công tử.
Hứa Tiên quay đầu, hỏi:
- Ngươi là?
Sắc mặt của người nộ vô cùng vui vẻ, nói:
- Bằng hữu ngài đang tìm ngài ở khắp nơi.
Hứa Tiên buồn bực nói:
- Bằng hữu của ta?
Trong kinh thành hắn không có người quen gì, chẳng lẽ là Kim Thánh Kiệt hoặc là Triệu Tài Tử? Bọn họ ở nơi này, hắn tuyệt đối không kỳ quái.
Người nọ có chút lúng túng nói:
- Ta cũng không nhận ra vị bằng hữu kia!
Khoa tay múa chân nói:
- Chỉ biết là tiểu công tử vô cùng tuấn mỹ, bộ dáng mười lăm mười sáu tuổi, hắn bắn tiếng, nếu ai có thể tìm được ngài, đều được thưởng một ngàn lượng bạc!
Hứa Tiên kinh ngạc nói:
- Một ngàn lượng!
Chỉ là tìm người, cho dù Kim Thánh Kiệt sợ rằng cũng không chà đạp bạc như thế! Mà nghe hắn miêu tả, tất nhiên không phải Kim Thánh Kiệt.
Thời điểm này có mấy người nữa đi lên, nhao nhao nói:
- Ngài chính là Hứa công tử a!
Trong mắt có kim quang lóe lên.
Người nọ phát hiện Hứa Tiên đầu tiên, lập tức lộ ra thần sắc cảnh giác, nói:
- Chư vị, các ngươi tìm nhầm người, đây là bằng hữu của ta.
Nhưng biểu hiện của hắn giống như người khác thiếu nợ của hắn, cho nên những người khác cũng không thuận theo, không buông tha, một ngàn lượng, cũng không phải số lượn nhỏ.
Trong nội tâm Hứa Tiên khẽ động, nhớ tới vài ngày trước đó, mình cho một tiểu tử túi tiền, nhưng bởi vì tướng mạo của Tham Lang vô cùng khắc sâu trí nhớ của người khác. Nhưng hắn không ngờ tới, tiểu tử kia bây giờ vẫn còn ở trong Phù Dong Viên, nghe khẩu khí còn vô cùng rộng rãi phóng khoáng, đang do dự muốn đi gặp hắn hay không.
Phan Ngọc hỏi:
- Ngươi nói vị công tử kia, bây giờ đang ở đây sao?
- Trong đổ phường, đang ở trong đổ phường, ta có thể mang hai người các ngươi đi!
- Hứa công tử rõ ràng là ta phát hiện ra trước!
- Là ta. Là ta mới đúng! Hứa công tử, ngươi nên chứng nhận cho chúng ta.
Một đám người lập tức ồn ào lên, sau đó càng có thêm nhiều người tìm kiếm Hứa Tiên tìm tới, loạn thành như ong vỡ tổ.
Hứa Tiên không sợ người khác làm phiền, hét lớn một tiếng.
- Đừng cãi, dẫn đường đi!
Một đám người nhanh chóng đua nhau dẫn đường.
Vì vậy, trên đường đi có kỳ cảnh xuất hiện, bên người của Hứa Tiên cùng Phan Ngọc, có mười mấy người vây quanh, gạt đám người đi ra vào trong đổ phường. Hơn nữa số lượng người đi theo tuyệt đối không ít, đợi đến lúc tiếp cận đổ phường, đã vượt qua trăm người, hơn nữa người chung quanh xem náo nhiệt, hạo hạo đãng đãng đi tới đổ phường, người qua đường thì ghé mắt, không biết xảy ra chuyện gì!
Hứa Tiên có chút bất đắc dĩ, tiền có thể thông thần, quả nhiên không giả.
Gác cổng là một đôi sư tử đá to lớn thật sự không phải là tầm thường, chúng được sơn màu vàng kim, ngụ ý chính là chiêu tài tiến bảo. Giương mắt nhìn qua, trên đầu có bốn chữ Kim Câu Đổ Phường.
Phan Ngọc giới thiệu cho Hứa Tiên:
- Trong kiến trúc cao nhất của Phù Dong Viên có nuôi một đám ca cơ vũ nữ, chính là Tử Vân Lâu, kiến trúc lớn nhất chính là Kim Câu Đổ Phường này! Ta vốn định mang ngươi đi nhìn một chút, chúng ta đi vào thôi!
Hứa Tiên đi vào trong đó, mới biết Phan Ngọc nói quả nhiên không sai. Cái đổ phương này tuyệt đối không chật hẹp như trong tưởng tượng của hắn, ngược lại có cảm giác rộng lớn không có giới hạn. Mấy trăm bàn lớn trong đại sảnh đầy người, càng ngăn cách thành rất nhiều khu vực.
Trừ bài mạt chược chín ra, thì tất cả các phương thức đánh bạc khác nhau đều có, càng có lục bác, trò gieo xúc xắc, nhét đũa, đạn cờ, cờ vây, mã xâu, đặt cửa, Hứa Tiên tuyệt đối không nghĩ tới trong Phù Dong Viên có nhiều cách đánh bạc như vậy, khoa trương nhất, chính là giữa khu đất trống của sòng bạc, lại có chọi gà, đấu dế mèn, đấu chó... Cách cờ bạc đủ mọi hình hức, tuy bị ngăn cách, nhưng vẫn nghe được không ít tiếng huyên náo.
Trong tràng cũng không phải chỉ có tiếng người huyên náo, âm thanh gà gáy chó sủa trộn lẫn bên trong. Bên cạnh mỗi tấm bảng đều có nhiều người vây lại, trên mặt hỉ nộ ái ố không giống nhau, nhưng tất cả đều nương theo màu sắc của con xúc xắc trên bàn, tùy thời biến ảo thành các loại màu sắc. Có tiếng vui mừng và tuyệt vọng, hay là trái lại, nhân mạng ở nơi này, có thể vứt bỏ tùy ý.
Làm cho Hứa Tiên có loại cảm giác, nhân gian muôn màu, ở chỗ này có thể nhìn thông thấu.
Trong đó ở chung quanh một cái bàn, nhân số vây quanh nhiều gấp mười lần bàn khác, hơn nữa có xu thế càng ngày càng nhiều.
...
Khi chung xúc xắc mở ra, tất cả mọi người không tự chủ được phát ra âm thanh giống như thờ dài, giống như ghen ghét, giống như kinh ngạc! Rất nhiều tiếng cảm thán tập hợp lại với nhau sẽ biến thành tiếng ầm ầm, trùng trùng điệp điệp đập vào trái tim của nhà cái. Nhìn thấy đống ngân phiếu trên bàn, xác thực đều đặt mười điểm a.
Điểm số ba khỏa xúc xắc này là ba ba bốn, cộng lại vừa đúng mười điểm, chính là gấp mười lần a!
Người của nhà cái đầy mồ hôi, vừa lạnh vừa ướt, lại nói không ra lời. Chuyện này mỗi ngày trên sòng bạc đều phát sinh, hắn cũng sớm nhìn thấy nên không trách được. Nhưng vấn đề là, đối diện với khách nhân thắng ba mươi lăm lần, cái này không có ý nghĩa là mấy chục lượng bạc, mà là một con số đáng sợ, hai mươi bảy vạn lượng bạc.
Mà thiếu niên trên bàn, đang mỉm cười uống rượu, bộ dáng không thèm để ý số tài sản của mình tăng lên gấp mười, lười biếng thúc giục nói:
- Nhanh lên, nhanh lên! Hội hoa xuân cái gì đó sắp bắt đầu rồi đấy..
Bộ dáng mỉm cười híp mắt, so với hào khí lúc này thì không thích hợp.
Nhà cái lau lau mồ hôi trên trán như không nghe thấy, hắn đã là nhà cái thứ tư, trong Kim Câu Đổ Phường này có cả ngàn cao thủ cờ bạc, hắn cũng là người có số má, trước đó hắn không đặt tiểu tử này trong mắt, muốn biết hắn chơi tiểu xiếc gì, cũng tuyệt đối không thừa nhận vận khí của tiểu tử này bá đạo như vậy!
Thiếu niên này đã đổi bảy cách chơi, muốn tiểu tử này bại một lần, chỉ cần tùy tiện một hồi cũng đủ để thiếu niên này hiện nguyên hình, bởi vì thiếu niên này mỗi một lần đều đánh bạc tất cả tài phú trong tay. Chỉ cần thất bại một lần là thu lại tất cả. Nhưng dường như hy vọng này của nhà cái rất xa vời.
Lúc này ở cửa ra vào có tiếng huyên náo lớn, rất nhiều khách nhân tiến vào trong sòng bạc, thần sắc thiếu niên này khẽ động, nhảy dựng đứng lên mặt ghế, thấy Hứa Tiên trong đám người, nói:
- Này, ở chỗ này!
Nhà cái nhân cơ hội này thở ra một hơi, nhìn về phía phương xa thở hổn hào hổn hển, chờ chỉ thị.
Hứa Tiên tách đám người bên cạnh Tham Lang ra, cau mày nói:
- Tìm ta có chuyện gì?
Nhìn thấy thiếu niên tuấn mỹ này tìm mình, hắn dò xét không tìm ra được chút điểm khác thường nào cả.
Tham Lang làm như nhìn thấu suy nghĩ của Hứa Tiên, mỉm cười chỉ chri vào ngân phiếu trên bàn. Nói:
- Này, đừng nói như thế, đống này mỗi người một nửa.
Hắn tiện tay, ném một nửa ngân phiếu cho Hứa Tiên, sòng bạc lập tức xuất hiện sôi trào nho nhỏ.
Thì ra Hứa Tiên vốn cho rằng là vui đùa, không nghĩ tới hắn lại chia một nửa, nhìn thấy ngân phiếu trên bàn, thở dài nói:
- Không cần, ngươi chơi đi.
Quay người muốn đi.
- Ah!
Mọi người sợ hãi thán phục một tiếng, thiếu niên này muốn phân tiền mỗi người một nửa, đã đủ rung động! Mà người này vậy lại thuận miệng buông tha cho, chuyện này đã vượt ra khỏi tưởng tượng của bọn họ. Tham Lang cũng hơi sững sờ, trên mặt vui vẻ càng đậm, quả nhiên không hổ là người tu đạo.
Nhưng thật ra Hứa Tiên căn bản không có chú ý tới mệnh giá của ngân phiếu, thẳng đến khi Phan Ngọc ghé vào lỗ tai hắn nói con số, Hứa Tiên cũng kinh ngạc một chút, lại nghe người chung quanh nghị luận, ánh mắt ngưng tụ, rơi vào người của Tham Lang, thiếu niên này nhất định không phải người bình thường, cần phải lưu ý quan sát một chút.
Tham Lang kéo ống tay áo của Hứa Tiên, nói:
- Ngươi đi, ta bị người ta giết người diệt khẩu thì làm sao bây giờ? Chờ ta lại thắng thêm chút tiền, mua lại Thường Hi đồ bo đi kia, đến lúc đó chúng ta cũng chia mỗi người một nửa!
Lời này vừa ra, chúng tân xôn xao.
Hứa Tiên lại bất vi sở động, hàm hồ ứng một tiếng, đứng nguyên tại chỗ cũ, đem tất cả lực tập trung nhìn lên người của Tham Lang.
Rồi sau đó tiếp tục đánh bạc, Tham Lang không chút do dự quán triệt thắng lợi của hắn, ngân phiếu trên bàn tiếp tục dâng lên.
Hứa Tiên lại nhíu mày, từ đầu tới đuôi, đừng nói pháp lực trên người của Tham Lang, ngay cả võ công cũng không có. Hắn tin tưởng khoảng cách gần như vậy, bất luận pháp lực chấn động gì, đều chạy không khỏi cảm ứng của hắn, chỉ điểm này, dù là Địa Tiên cao hơn hắn một cấp, cũng không được.
Ý nghĩa tình huống hôm nay. Đối phương căn bản không thi triển bất cứ pháp thuật gì, thật sự giống như dựa vào vận khí thắng tới bây giờ, vấn đề là, điều này có thể sao?
Tham Lang mặc cho Hứa Tiên dò xét, trong nội tâm cười thầm, đúng là hắn chưa từng sử dụng một tia pháp thuật gì, mà chỉ dựa vào vận khí duy trì tới bây giờ.
Tham Lang chính là đệ nhất tinh của Bắc Đẩu, chủ họa phúc, xứng quý giáp lâm, cho nên hắn có khả năng điều khiển vận khí. Thân là thiên thần, cho dù không sử dụng pháp lực, vận khí của hắn phàm nhân không địch nổi. Trong đánh bạc cấp thấp thế này, chỉ cần hắn muốn thắng, đối mặt với phàm nhân, căn bản không có khả năng thất bại.
Đợi cho số ngân phiếu trên tay của Tham Lang biến thành hơn một trăm vạn, đó chính là con số mà bất cứ lão bản sòng bạc nào cũng phải thắt cổ tự tử, tay của nhà cái không nhịn được mà run lên.
Tham Lang ngáp một cái, nói:
- Làm sao vậy, chẳng lẽ vào trong sòng bạc chỉ có thể thua, không thể thắng sao?
Những đổ khách khác cũng bắt đầu nhao nhao lên.
Rốt cục có người chen lấn đi ra, sắc mặt âm lãnh nhìn qua Tham Lang, nói:
- Không biết huynh đệ là thần thánh phương nào!
Tuy mặt hắn không biểu tình, nhưng tâm đã nhỏ máu, vừa rồi hắn còn chần chờ một chút, tổn thất đã tăng thêm mấy phần!
Nhưng tên Tham Lang này thật quá mức, quá không kiêng nể gì cả. Hứa Tiên càng không hiểu thấu, vận khí của tên này quá nghịch thiên a.
Tham Lang thu ngân phiếu trên bàn lại, tùy tiện vung tay lên nói:
- Đi, lần sau lại trò chuyện, không cần đưa tiễn.
Tham Lang tràn ngập mê hoặc tươi cười với lão bản sòng bạc đang sững sờ. Lập tức phản ứng lại, giận tím mặt nói:
- Ngươi muốn chạy di sao?
Tham Lang nhảy lên lông mi, cao giọng nói:
- Như thế nào, chẳng lẽ ngươi còn muốn đánh cuộc? Ta ngược lại nguyện ý phụng bồi a.
Sau đó hạ giọng nói với Hứa Tiên:
- Ngươi nên bảo hộ ta đấy!
Hứa Tiên rất im lặng, nói:
- Chính ngươi xông họa, nên tự mình phụ trách cho tốt! Minh Ngọc, chúng ta đi thôi!
Khi tu vi của hắn càng thâm sâu, đối với tiền tài cũng từ từ nhạt đi, mấy mươi vạn lượng bạc nếu đặt ở trước kia, xác thực là thứ đồ vật có thể đánh động tâm của hắn, hiện tại có nhìn thấy, cũng cứ như vậy!
Phan Ngọc mỉm cười vỗ vỗ vai của Tham Lang, nhìn lão bản kia nói:
- Vị công tử này là bằng hữu của ta!
Trong nội tâm lão bản cả kinh, đương nhiên hắn nhận ra Phan Ngọc, nếu nàng đã nói như thế, chính mình không thể làm csi gì rồi, nhưng cũng thở ra một hơi, sòng bạc bị người ta cuốn đi nhiều bạc như thế, trách nhiệm này cho dù thế nào hắn cũng không đủ sức gánh vác, nhưng muốn hắn đang ở trước mặt nhiều người như thế, đùa nghịch thủ đoạn gì đó càng khó khăn hơn, Phan Ngọc chịu xuất đầu với hắn mà nói, cũng là một lối thoát. Trở về báo cáo với ông chủ cũng có thể thể dựa vào.
Ba người đi ra khỏi sòng bạc, Tham Lang duỗi người, nhìn Phan Ngọc nói:
- Xem như ngươi giúp ta giải quyết phiền toái này, ta cũng không so đo chuyện ngươi võ vai của ta.
Vẻ mặt của hắn cần ăn đòn, nhưng làm hắn ngoài ý muốn là, Phan Ngọc lại không thèm để ý, cười nói:
- Không cần đa tạ đâu.
Lúc này, một cái hoa đăng bay lên bầu trời, sau đó là ngàn vạn đạo ánh sáng chói mắt, hấp dẫn lực chú ý của nhiều người.
Phan Ngọc nói:
- Sắp bắt đầu!
← Ch. 330 | Ch. 332 → |