← Ch.382 | Ch.384 → |
- Chung Lê muội tử, ngươi không có ca ca, ta cũng rất thương tâm. Nhưng ngươi không có nơi nào để ở, không ngại theo ta ra ngoài tránh đi, đổi địa phương dừng chân, ta nhất định sẽ chăm sóc ngươi thật tốt.
Đây chính là tên khách thương mang tin tức tới.
Khách thương dùng đôi mắt ti hí của mình dò xét trên người của Chung Lê, dung nhan của nàng tú lệ, ngực nở mông to, ngày hôm qua Chung Lê tới hỏi hắn chuyện của Thần Chung Quỳ, hắn vừa thấy Chung Lệ đã giật mình, không nghĩ tới trong nơi khỉ ho cò gáy này lại có nữ tử đẹp thế này. Sau đó so sánh, đám thiếp thất của mình trong nhà suốt ngày to sơn trát phấn chẳng khác gì thứ dung tục, vì vậy động tâm tư.
Hắn suy nghĩ hồi lâu, quyết định nói rõ "Lợi hại" với tộc trưởng, cố ý đem chuyện Thần Chung Quỳ nói nghiêm trọng hơn rất nhiều, nói hoàng đế sẽ giận chó đánh mèo với Tỉnh Thạch Trấn ra sao, chỉ có đem Chung Lê đuổi đi mới có thể trừ tai ách này. Tộc trưởng tuổi tác đã rất lớn, nhưng chỉ là một nông dân quê mùa, làm sao địch nổi hoa ngôn xỏa ngữ của khách thương. Mà Thần Chung Quỳ ở chỗ này chỉ có tên "Hung", khắc chết phụ mẫu của mình là 'tảo bả tinh, cho nên cũng tin vài phần, mới gây ra chuyện hôm nay.
Chung Lê nói:
- Ta một mình cũng có thể nuôi sống mình, không cần ngươi giả hảo tâm.
Sau đó cầm hồ lô và hồ lô trấu cám, đi ra trước cửa, mở lồng gà, cho gà ăn. Nhưng hai mắt vô thần, tinh thần không phấn chấn, đứng ở nơi đó có vai phần cảm giác sụp đổ.
Khách thương bị cự tuyệt, biểu lộ cứng đờ, lại khôi phục nguyên trạng, sau đó nháy mắt với phụ nhân đang ở trong đám ngươi. Phụ nhân kia lập tức om sòm, cổ động dân trấn chung quanh, sau đó vây Chung Lê lại.
Dân chúng trong trần này cả đời không có bao nhiêu người đi ra khỏi Chung Nam Sơn. Mang tâm lý sợ vận rủi, chỉ cần có người cổ động một chút, đã không có chủ trương của mình. Hơn nữa cả nhà của Chung Lê vốn bị dân trong trấn bài xích, ở bên ngoài trấn, nhân duyên cũng không phải kém một cách bình thường.
Lúc này bảy mồm tám lưỡi mà thảo luận, khoa tay múa chân, hồn nhiên quên đi nữ tử nhu nhược này chỉ còn nơi đây là chỗ dựa cuối cùng.
Chung Lê cắn môi, sắc mặt tái nhợt, không chịu lui về phía sau một bước. Nhìn qua từng sắc mặt câm hận ở chung quanh, trong nội tâm đau khổ khó có thể nói hết, nếu không phải bận xử lý tang sự của ca ca, thực hận không thể chết đi. s
- Đát đát đát!
Bỗng nhiên tiếng vó ngựa dồn dập vang lên trong rừng trúc nhỏ, lúc nghe còn xa, nhưng trong chớp mắt đã tới gần rồi, cũng không có ý định dừng bước, lập tức muốn tiến vào đụng tiểu viện này.
Dân chúng trong trấn vội vàng né tránh.
Tuấn mã màu trắng nhẹ nhàng nhảy lên, vượt qua hàng rào, tách Chung Lê và dân trấn thành hai hàng.
Kỵ sĩ ghìm dây cương lại, tuấn mã Xi.. Xiiii... một tiếng, tung người lên, xuống ngựa. Đứng nguyên tại chỗ nhìn vài vòng, có khói bụi bay lên.
Dân chúng trong trấn đứng ở biên giới tiểu viện, dùng ánh mắt sợ hãi nhìn qua kỵ sĩ.
Kỵ sĩ áo trắng ngựa trắng, tóc dài rối tung, dáng người cao lớn, phối hợp với tuấn mã bên cạnh càng hiện ra nét oai hùng. Diện mục vốn tuấn lãng, lúc này nghiêm mặt lại, trên người tản ra khí chất không giận tự uy.
Ánh mặt trời từ trên cao chiếu thẳng xuống người kỵ sĩ mặc áo trắng kia. Đột nhiên xuất hiện biến hóa, giống như thiên thần hạ phàm xuống thế gian này.
Hứa Tiên nhìn quét qua một vòng, tầm mắt nhìn tới đâu, dân trấn cũng cúi đầu xuống, sau đó buộc ngựa, tiến tới gần Chung Lê dưới ánh mắt kinh ngạc của dân trấn, mỉm cười nói:
- Ngươi chính là muội muội của Thần Chung Quỳ a!
Chung quy đã tới kịp, không có chuyện gì xảy ra cả.
Chung Lê ngẩng đầu lên, ánh mặt trời chói mắt làm cho ánh mắt của nàng không mở ra được, chỉ thấy một thân ảnh mơ mơ hồ hồ, đứng dưới ánh mặt trời chói chang. Nhưng âm thanh của hắn lại nghe rất rõ ràng, chỉ mơ hồ cảm giác được, hắn đang nhìn mình mỉm cươi.
Kết quả là, nam tử vừa rôi uy nghiêm như thần mình, trong nụ cười của hắn lại tràn ngập ôn nhu, ngay cả lời nói cũng ôn hòa tới mức tận cùng, khiến cho người ta cảm thấy tin tưởng, cho nên không có người nào sinh ra nửa phần địch ý với hắn.
Hứa Tiên nói:
- Không phải sao?
Thiếu nữ trước mắt, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, giống như tự nhiên mà thành, so với bất cứ mỹ nữ nào mà mình nhìn thấy, cũng không kém cỏi hơn, tướng mạo so với Thần Chung Quỳ, giống như hai thái cực. Cho dù là bất cứ người nào nhìn thấy hai người bọn họ đứng chung. Đều không cho rằng hai người là huynh muội.
Chung Lê nói:
- Ta là, ngươi là?
Cho dù là thời điểm nào, dù ở nơi đâu, nhìn thấy nữ tử như thế này, kiên quyết không bao giờ quên.
Trong nội tâm của Hứa Tiên kinh ngạc một lát, nhìn nàng, nói:
- Ta bằng hữu của ca ca ngươi, hắn từng bảo ta chiếu cố ngươi giúp hắn, chẳng lẽ hắn chưa về sao?
Nhìn quét qua một vòng, lại phát giác không có chút khí tức của Thần Chung Quỳ đâu. Theo đạo lý nói, có lẽ Thần Chung Quỳ nên sớm trở lại, không biết trên đường có biến cố gì.
Nhưng trong nội tâm của Hứa Tiên không lo lắng, bởi vì hắn không phải là người bình thường, cho nên nhất định sẽ được trời giúp, người như hắn, cho dù nhảy xuống vách núi cũng nhặt được bí tịch tu luyện, căn bản không cần mình lo lắng.
Chung Lê vốn có chút u ám, bỗng nhiên trong mắt sáng ngời, tiến lên phía trước nói:
- Ngươi... Ngươi nói là, ca ca ta còn sống?
Hứa Tiên rất tiếc hận lắc đầu, nói:
- Hắn đúng là không còn trên nhân thế, nhưng cũng không hoàn toàn nói như vậy được. s
Tuy hắn hiện giờ biết rõ Thần Chung Quỳ chết, nhưng đó không phải là cái chết thật sự, cho nên đối mặt với nữ tử này, không biết nên nói cái gì cho phải.
Thân thể Chung Lê run lên, trên mặt kết một lớp băng hàn, Hứa Tiên giải vây cho nàng đã làm nàng có hảo cảm với hắn. Lập tức không còn sót lại chút gì. Trong nội tâm đau khổ phẫn hận, thầm nghĩ:
- Sống chính là sống, chết chính là chết. Ca ca ta đã không còn trên nhân thế, ngươi lại giả vờ giả vịt làm gì, ngươi thấy ta là nữ tử yếu ớt nên lấn ta phải không?
- Ta không cần người khác chiếu cố, công tử từ chỗ nào đến thì đi về đi.
Trong nội tâm Hứa Tiên biết rõ, những lời này của mình đã làm cho người ta hiểu lầm, nhưng chuyện này không phải nói hai ba lời là hiểu được, càng không thể đem chuyện này nói trước mặt của người khác, chỉ nói:
- Chờ một chút ta sẽ giải thích với ngươi.
Chuyện cần làm trước mắt lúc này, chính là giải quyết đám dân chúng ở đây đã.
Khách thương cau mày nói:
- Ngươi tới từ đâu.
Hắn tự nhận đã thu Chung Lê vào trong tay, chỉ cần cho dân chúng trong trấn bức bách tiếp, thì mình chỉ cần đưa ra lời hứa hẹn suông với Chung Lê là đạt được nàng, nói cái gì giúp nàng an táng ca ca, còn có thể mang nàng đi nơi khác sống tốt hơn. Đến lúc đó nàng là một nữ tử nhu nhược xa xứ, còn có thể trở mình được sao, lại không nghĩ đến, bị người ta chặn ngang một cước.
Hắn thấy người tới quần áo bất phàm, cưỡi trên một con tuấn mã có giá trị xa xỉ, hiển nhiên không phải dân chúng tầm thường, trong nội tâm cũng sinh thoái ý.
hưng thấy hắn thế đơn lực kiệt, mà tại đây, Chung Lê giống như đóa hoa mẫu đơn mọc hoang dại, cho nên trong nội tâm sinh ra ý nghĩ ác độc, nữ nhân như thế, nếu có thể ôm ngủ một đêm, cho gì muốn hắn giảm thọ cũng nguyện ý. Chỉ cần có thể rời khỏi nơi đây, đến lúc đó trời đất bao la, ai có thể tìm được hắn.
Hứa Tiên nhìn dám dân chúng, không có trả lời hắn, mà cao giọng nói:
- Ai là tộc trưởng?
Tộc trưởng đi tới nói:
- Lão hán là được. Vị công tử này, ngươi tới từ đâu?
Hứa Tiên nói:
- Sao các ngươi có thể làm ra chuyện bức bách nữ tử yếu ớt thế này?
Hắn vào lúc bình thường cũng là người kính già yêu trẻ, nhưng vừa rồi thấy tình cảnh như thế, tên tộc trưởng dẫn theo một đám người đi tới đây, khi dễ một nữ tử yếu ớt, đã thấy không thích.
Tộc trưởng thấy hắn không để ý tới vấn đề của mình, hiển nhiên không đặt chức tộc trưởng của mình trong mắt, hừ một tiếng nói:
- Đây là chuyện của Tỉnh Thạch Trấn chúng ta, không có quan hệ gì tới ngoài người như ngươi.
Tên khách thương nhìn qua Hứa Tiên, lại nhìn Chung Lê nói:
- Cô nương, không phải ngươi muốn an táng ca ca của mình sao? Ở đây không phải là nơi an táng tốt, không ngại theo ta đi Trường An tìm thi thể của hắn, ta lại cho ngươi một trăm lượng bạc, tất nhiên sẽ làm cho hắn một tang lễ nở mày nở mặt.
Chung Lê ngẩng đầy lên, nàng cũng không phải là người ngu, làm sao không nhìn ra dụng tâm của tên khách thương này, nhưng nàng hiện nay đang vô lực quẫn bách a.
Ngày bình thường, Thần Chung Quỳ một lòng đọc sách, căn bản không lo sản xuất sinh ý gì. Sinh kế thường ngày đều dựa vào vải vóc nàng dệt được mà sống qua ngày, tích góp từng tí một đưa tất cả cho Thần Chung Quỳ lên kinh ứng thí một phen. Hôm nay Thần Chung Quỳ vừa chết, trong nhà chỉ còn dư lại chút ít lương thực dự trữ mà thôi. Đừng nói là đi nhặt xác của Thần Chung Quỳ, dù là tiền làm tang sự đơn giản cũng không có.
Chung Lê ngẩng đầu nhìn về phía Hứa Tiên, nói thầm:
- Người này đã tự xưng là bằng hữu của ca ca, chắc hẳn hiện tại cũng đánh tâm tư như vậy.
Hứa Tiên cau mày nói:
- Lần này tới đây, chính là phụng chỉ làm việc. Muốn đem Chung huynh an táng thật tốt.
Phụng chỉ?
Ở thời đại bây giờ, không có người nào không hiểu ý nghĩa của hai chữ này, cho nên tất cả đều mở to mắt nói không ra lời.
Khách thương run run rẩy rẩy nói:
- Phụng chỉ, ngươi, ngươi có chứng cớ gì?
Loáng thoáng đã cảm giác được, chỉ sợ lần này mình đâm đầu vào tường thành rồi. Giả mạo thánh chỉ là tội danh mất đầu, người bình thường không ai dám làm như vậy cả.
Hứa Tiên hướng lên trời chắp tay nói:
- Ta chính là Thám Hoa do ngô hoàng khâm điểm, Hàn Lâm Viện, lục phẩm biên soạn, chẳng lẽ còn đi lừa gạt các ngươi sao? Đây chính là khẩu dụ của hoàng thượng trong quỳnh lâm yến nói ra, ban thưởng danh tiếng Tự Phúc Trấn Trạch cho Thần Chung Quỳ, một kiện áo lục, một bức họa, kiến miếu làm tế tự. Tất cả tiến sĩ của khoa cử năm nay đều có thể làm chứng.
Lời này vừa nói ra. Tiểu viện nhất thời yên tĩnh lại, tiếng gió thổi qua rừng trúc nghe được tiếng dập dờn.
Tộc trưởng không hổ là người có kiến thức rộng rãi, đã kịp phản ứng, thoáng cái đã quy xuống đất, liên tục dập đầu nói:
- Thì ra là lão gia của Hàn Lâm Viện, tiểu dân có mắt như mù, có mắt như mù.
Trong nội tâm lại hối hận và sợ hãi, bình sinh hắn nhìn thấy quan lại lớn nhất chính là huyện thái gia mà thôi, nhưng huyện lệnh chỉ là quan thất phẩm. Mà người trẻ tuổi này lại là quan lục phẩm so với huyện thái gia còn cao hơn một phẩm. Hơn nữa còn là biên soạn của Hàn Lâm Viện, biên soạn hắn không hiểu, nhưng ba chữ Hàn Lâm Viện như sấm bên tai. Trong mắt hắn, có thể vào Hàn Lâm Viện đều là Văn Khúc Tinh hạ phàm, mà người trước mặt của hắn lại là người trong đó, vừa rồi mình còn dám nói chuyện vô lễ với hắn. Nếu như hắn có bất mãn trong lòng, đây không phải là muốn mạng hắn sao?
Hơn nữa hắn vạn lần không nghĩ tới, Thần Chung Quỳ chẳng những không có bị phạt, còn được khen ngợi, vừa rồi mình đã bức bách Chung Lê, không biết là phạm tội gì a. Cho dù không giam vào đại lao, tùy tiện đánh vài trượng, cái thân già khọm này của mình sẽ không xong a!
Tộc trưởng vưa quỳ xuống, những dân trấn còn lại sao dám đứng chứ, nhanh chóng quỳ xuống đất, trong miệng chỉ hô "Đại lão gia!" Dân gặp quan phải bái, đây là thường thức cơ bản nhất của đời nay. Cho dù la điêu dân xảo quyệt cũng không dám không tuân theo quy củ này, cái tội danh "Chậm trễ" quỳ bái có thể lớn có thể nhỏ, trách phạt cũng có thể lớn có thể nhỏ, nhưng đánh mười trượng, thì mạng cũng không còn. Đây chính là chỗ nghiêm khắc của giai cấp xã hội.
Chức quan của Hứa Tiên hiện giờ cũng không phải là có thực quyền gì, ở trong triều đình thì cũng chẳng phải đại quan nhưng trong mắt của dân chúng thấp cổ bé họng thì chẳng khác gì trời cả, tiếp xúc với dân chúng nhiều nhất cũng chỉ là huyện lệnh mà thôi.
Tên khách thương lúc này đứng ngơ ngác tại chỗ, bộ dáng không biết làm sao. Hắn rất hy vọng Hứa Tiên nói dối, nhưng đồng thời cũng hiểu, không người nào dám nói dối như vậy cả. Hai chân nhất thời cũng run rẩy và mềm nhũn ra, một chút sắc tâm trong lòng cũng bị ném thẳng lên chín tầng mây, không còn lại gì. Nhưng còn không đợi hắn quỳ xuống.
Tộc trưởng vô cùng đau đớn nói:
- Thạch Đầu, Nhị Cẩu còn không mau bắt hắn đè xuống!
Trong nội tâm đã hận tên khách thương này tới cực điểm, chẳng những tên khách thương này không giải tai họa cho hắn, ngược lại còn mang theo tai họa.
Trong đám người lúc này, có hai nông phu vạm vỡ đứng lên đi tới, đè tên khách thương kia bổ nhào xuống dưới đất.
Chung Lê trừng to mắt, hơi thở mùi đàn hương trong mũi thở ra, nhưng không ngờ chuyện này lại phát triển như vậy. Nhìn qua bóng lưng của Hứa Tiên, nhưng trong lòng thì bất định.
- Hắn đến đây chính là muốn an táng cho ca ca của ta, lại còn mang theo thánh chỉ. Hắn là Thám Hoa, chẳng lẽ trong lúc thi hắn đã quen biết ca ca sao? Hắn nói là bằng hữu của ca ca, có lẽ, không phải giả a! Chẳng lẽ ca ca ta thật sự phó thác cho hắn?
Trong nội tâm nàng có trăm ngàn nghi vấn, nhưng chuyện quan trọng nhất hiện giờ, là mình có nên quỳ xuống hay không?
Hứa Tiên nhìn thấy đám người đang quỳ dưới đất, cảm giác có chút không quen, nhưng nghĩ tới bộ dáng của bọn họ vừa rồi, xem như trừng phạt a.
Bỗng nhiên Hứa Tiên nhìn thấy động tác của Chung Lê. Cho nên đưa tay đỡ lấy nàng, nói:
- Ngươi chờ thêm một lát, ta sẽ nói cho ngươi rõ ràng.
Chung Lê cảm thấy trên người xuất hiện một dòng nước ấm chảy qua, thân thể đứng thẳng lên có chút kinh ngạc nhìn qua Hứa Tiên, nhẹ nhàng gật gật đầu.
Hứa Tiên cũng đã quay đầu đi, nói:
- Nói đi, có chuyện gì xảy ra?
Thậm chí không cần Hứa Tiên hỏi, tộc trưởng đã nói toàn bộ chuyện nay ra, tên khách thương này khua môi múa mép như thế nào để lừa gạt những nông dân chân chất như bọn họ, còn bản thân "Rất ngu rất ngây thơ" ra sao khi tin chuyện ma quỷ hắn nói, sau đó là chuyện xảy ra ở nơi đây. Nhưng dân trấn khác nhao nhao gật đầu phụ họa, nói tên khách thương này đáng giận như thế nào.
← Ch. 382 | Ch. 384 → |