← Ch.444 | Ch.446 → |
Tất cả cũng đương nhiên là vậy. Không có nửa điểm đột ngột, không có ai thiết hạ âm mưu quỷ kế, chỉ là thời gian thiết hạ bẩy rập. Thẳng đến có một ngày, chỉ nhìn qua khuôn mặt tương tự, mới có thể lờ mờ nhớ tới một gương mặt hồng nhan khác của mình trước kia.
Tâm sẽ có ngày cải biến, tất cả đều thành không, sau khi du lịch trở về, nàng sẽ là nàng sao?
Vân Yên nhìn qua Hứa Tiên, để tay vào tim của mình, nói:
- Phu quân, Yên nhi thà rằng không tu hành không lĩnh ngộ, cũng tuyệt đối không muốn cho tâm của mình có cơ hội cải biến.
Nàng thực sự không phải là tiểu nữ hài không thông thế sự, sẽ nói ra "Vĩnh viễn vĩnh viễn như thế nào", nàng tinh tường người biết chuyện sẽ rõ tâm tình dao động là thế nào, thế sự khó dò ra sao. Cho nên mới kiên định cự tuyệt như vậy, nàng tuyệt đối không muốn có một bóng dáng nào khác xuất hiện trong tâm của mình.
Hứa Tiên đè hai vai của nàng, mỉm cười nói:
- Nếu như ngươi cho rằng tới bây giờ rồi còn có thể có cái gì khác, thì không được rồi nhé.
Hứa Tiên cười xoa bóp gò má của nàng, ôn nhu nói:
- Nha đầu ngốc, du lịch cũng không nhất định đi địa phương quá xa, chỉ là muốn quan sát những thứ trước kia mình không nhìn thấy mà thôi! Nói ví dụ trong khoảng thời gian này có thể đến trong núi của Tiểu Thiến quan sát cảnh trí sơn lâm là thế nào, chẳng lẽ không phải một loại thể ngộ sao? Đợi đến lúc giúp Ngao Ly thu phục Trường Giang. Khi đó chèo thuyền du ngoạn cũng là thể ngộ. Sau khi làm xong tất cả chuyện này, chúng ta lại đi Thục trung thăm Thanh Loan.
- Một ngày nào đó ta sẽ mang ngươi đi du lịch khắp thế gian này, nhưng nhất định phải có ta ở bên cạnh của ngươi. Ngươi cho rằng ta sẽ cho ngươi thoát ra khỏi lòng bàn tay của ta sao? Nghĩ cũng đừng nghĩ, đợi đến lúc ta làm xong việc về Hàng Châu, cho dù ngươi ở đâu, đến lúc đó cũng phải ngoan ngoãn ở trong phòng chờ ta về, bằng không sẽ bị đánh đòn.
Vành mắt của Vân Yên đỏ lên, ôn nhu hơn trước, ưm một tiếng dựa vào trong ngực của Hứa Tiên.
- Phu quân.
Vân Yên vùi đầu vào trong ngực của hắn, không muốn rời xa.
Tiểu Thanh cùng Tiểu Thiến ho khan một hồi, Thường Hi cũng gọi meo meo!
Hồ Tâm Nguyệt lầm bầm nói:
- Nam nhân hỗn đản, nữ nhân ngu ngốc.
Hứa Tiên buông Vân Yên ra, nhìn Hồ Tâm Nguyệt nói:
- Hiện tại ngươi nên hoàn thành hứa hẹn của mình đi, xem ra ngươi cũng chuẩn bị sẵn sàng, đem thân thể của Thường Hi giao ra đây.
Lời này vừa ra, Thường Hi lập tức vãnh tai lên, dùng ánh mắt cảm kích nhìn qua Hứa Tiên.
Hồ Tâm Nguyệt nói:
- Đương nhiên không có vấn đề. Ta đã phát thệ rồi, thì không có chuyện cải biến, nhưng mà...
- Nhưng mà cái gì?
- Bất quá trước đây, ta có mấy câu muốn nói với Thường Hi muội muội đã!
Hồ Tâm Nguyệt cười cười quỷ bí, tiến lên ôm lấy Thường Hi vào lòng.
Hứa Tiên nhíu mày, nói:
- Ngươi muốn nói cái gì?
Hồ Tâm Nguyệt lại không trả lời hắn, chỉ lo truyền tâm ngữ với Thường Hi, Thường Hi lại lộ ra bộ dáng do do dự dự.
Qua trong chốc lát, Hồ Tâm Nguyệt nói:
- Tốt, ta sẽ trả thân thể lại cho Thường Hi muội muội, nhưng Thường Hi muội muội lại đáp ứng cho ta mượn thân thể trong một thời gian ngắn.
Hứa Tiên thò tay tiếp nhận Thường Hi, nói:
- Thường Hi. Đây là cơ hội khó có được, ngươi quyết định buông tha thật sao? Có phải là nàng uy hiếp ngươi không?
Thường Hi lung lay đầu, nói:
- Meow đúng, đúng là tư nguyện ý đáp ứng nàng Meow, lúc trước nhờ có Hồ tỷ tỷ cứu, ta mới có thể... Mới có thể Meow đến bây giờ, Meow.
Hứa Tiên nói:
- Đã như vầy, ta cũng không nói thêm cái gì, nhưng lần này đừng quên nói thời gian phải hoàn trả thân thể với nàng mới được.
Thường Hi nói:
- Ta Meow nói.
Thuyền lớn chậm rãi bơi đi, nước chảy bèo trôi, tiếng nước ào ào vang lên khắp bốn phía, bầu trời đầy sao.
Lại qua một một lúc, bong thuyền cũng dần dần có tiếng náo động lớn hơn.
Tiếng đàn tiếng sáo, mỹ vị món ngon trong miệng. Ngắm trăng trên cao, uống rượu làm thơ, không vui không được.
Nhưng Hứa Tiên sợ nhất la, trên ghế chỉ có hắn là nam tử, đang ngồi đều là khuynh thành quốc sắc, rót rượu cũng là giai nhân xinh đẹp. Lời nói cũng không cần bận tâm gì, cứ tận tình đàm tiếu, ngẫu nhiên bình luận chút ít chuyện thiên cổ khoa trương. Cho nên thường gây cho người khác cảm giác mới mẻ.
Chưa phát giác ra đã uống cạn một vò rượu ngon, tất cả mọi người không say chút nào. Cho dù thân thể của Vân Yên vẫn còn là phàm nhân, tửu lượng cũng rất cao, chớ nói chi Hứa Tiên là quái vật chân chính.
Bỗng nhiên Hồ Tâm Nguyệt đứng lên nói:
- Uống rượu mà không say thì không tận hứng được, hôm nay khó mà đoàn tụ một hồi, ngày mai mọi người đường ai nấy đi, cho nên không say không được.
Lại phân phó thị nữ:
- Đi lấy rượu ta cất tới đây.
Thị nữ do dự nói:
- Chủ nhân, thật sự là uống cái đó sao?
Hồ Tâm Nguyệt không kiên nhẫn phất tay, nói:
- Đừng dài dòng, phải ngươi mang thì mang lên đi.
Thị nữ đành phải lui ra.
Hứa Tiên cười nói:
- Muốn cho chúng ta say thật sự không dễ dàng đâu nhé.
Hắn còn sợ cảm giác say rượu đấy.
- Một lát nữa ngươi sẽ biết.
Hứa Tiên vuốt vuốt chén rượu, nói:
- Ngươi cũng muốn trở lại kinh thành sao?
Hắn qua tối nay, phải trực tiếp đi ra biển tìm linh dược luyện đan, "Thất Minh Chi". Đã gửi thư lên kinh thành, không cần lại đi lên kinh thành phục mệnh.
Hồ Tâm Nguyệt nói:
- Ta có nhiệm vụ của ta!
Hứa Tiên nói:
- Ta thấy cái Đại Hạ vương triều mặc dù đang thịnh cực tất suy, nhưng cũng không có xuất hiện bại tướng, hoàng đế cũng xem như anh minh, cách cái gọi là loạn thế xa lắm, làm sao cho ngươi hạ giới chứ?
Hồ Tâm Nguyệt cười khoát khoát tay, nói:
- Thiên mệnh há ngươi có thể biết được? Nhưng mà nha, ta cũng không biết, cũng không quan tâm.
Hứa Tiên thì thào lẩm bẩm:
- Thiên mệnh sao? Ta quen biết một người rất hiểu nó đấy.
Nhưng không biết nàng hiện tại đang ở nơi nào rồi.
- Nói không chừng ta sẽ ngăn cản ngươi, sẽ không cho ngươi muốn làm gì thì làm.
- Chuyện tương lai nói sau đi, tối nay chỉ nói gió trăng, không nói chuyện quốc sự, uống rượu.
Hồ Tâm Nguyệt cười nâng chén, rõ ràng chỉ qua mấy chén rượu lạc, trên mặt nàng xuất hiện nét lờ mờ say.
Hứa Tiên cười một cái, nói:
- Ngược lại là ta nhiều chuyện rồi.
Dời chủ đề nói:
- Ngươi vẫn chưa trả lời ta vấn đề vừa rồi, đây là gương mặt thật của ngươi sao?
Nàng am hiểu ảo thuật mị thuật. Ngay cả Pháp Hải cũng không khám phá ra ảo thuật nàng giả dạng thành Đạo Tế, Hứa Tiên cũng không có tự tin này.
Đám người Vân Yên cũng ngừng uống rượu, nhìn về phía Hồ Tâm Nguyệt, các nàng cũng có chút tò mò.
Hồ Tâm Nguyệt nói:
- Thiệt giả trọng yếu như vậy sao? Ta nói là thực, ngươi có tin hay không? Ta nói là giả, ngươi sẽ để ý sao? Trong lúc này có bao nhiêu khác nhau? Thiệt giả cũng chỉ là một tầng hư không thôi.
Hứa Tiên nói:
- Không sao cả, có trọng yếu hay không, chỉ là hiếu kỳ mà thôi, vậy thì tối nay nói chuyện gió trăng đi.
Hồ Tâm Nguyệt cười cười giảo hoạt, nói:
- Vậy được rồi, nhưng không được truyền ra ngoài.
Kéo thị nữ mặc kimono tuyệt mỹ lại, dùng tay câu dẫn cái cằm của nàng, nói:
- Các ngươi thử đoán xem, nàng là mị gì? Đoán đúng, ta sẽ nói cho các ngươi biết, đây chính là mị xinh đẹp nhất tại đây đấy.
Chuyện này đã làm khó mọi người rồi, lăng không nhìn một đại mỹ nhân đoán nàng là thứ gì sinh ra a.
Tiểu Thiến nói:
- Vừa rồi ta còn muốn hỏi vấn đề này, dung mạo xuất sắc như vậy, cho dù là trong mị cũng khó gặp được.
Trong khi đang nói chuyện nhìn về phía mị này.
Nhưng mị này mặt không biểu tình, từ phương bắt đầu đã như thế, ngồi yên bên cạnh Hồ Tâm Nguyệt, trên người không có chút sinh khí này, cho dù có trở thành tiêu điểm nghị luận cũng giống như vậy.
Tiểu Thiến lắc đầu buông tha cho, Vân Yên lại nói:
- Nhìn các ăn mặc của nàng, chắc hẳn đến từ Đông Doanh a!
Hồ Tâm Nguyệt vỗ tay nói:
- Vẫn là Yên nhi muội muội thông tuệ a. Đoán ra nàng là mị gì?
- Người Đông Doanh cũng có muôn vàn sự vật, hơn nữa phong tục ở đây cực khác, từ chuyện này có thể đoán không được sao?
Linh quang lóe lên trong đầu của Hứa Tiên, nói:
- Đây là nhẫn ngẫu à?
Mị kia xoay đầu lại, dùng con mắt trống trơn nhìn qua Hứa Tiên, nhưng trên gương mặt của nàng không mang theo chút tức giận nào, có thể thấy được tức giận của nhân ngẫu sao?
Hồ Tâm Nguyệt nói:
- Quả nhiên bị ngươi đoán đúng, nàng chính là ngẫu mị.
Tay nàng nhẹ nhàn vỗ lên mặt của mị, nhưng không giống một cái vuốt ve bình thường, mà là vuốt ve dụng cụ tinh xảo và hoàn mỹ.
- Tượng người?
Tiểu Thiến tỉnh ngộ nói:
- Bởi vì bị người ký thác ý chí "Mỹ", cho nên mới có dung mạo xinh đẹp như vậy sao?
- Đúng là như thế, ngày ba tháng ba ở Đông Doanh có tiết người gỗ xưng là tết con gái, rất nhiều tượng người như vậy được cung phụng. Có không ít danh tượng vì chế tác nhân ngẫu này mà tồn tại, nàng là được một vị danh tượng chế tác ra, nghe nói là vì tưởng niệm con gái chết sớm của mình, trút xuống tình cảm nên tạo hình cực kỳ hoàn mỹ. Đại danh nhân ở địa phương biết chuyện này cho nên bảo dâng nó lên.
Vân Yên nói:
- Nếu như vì kỷ niệm con gái, chắc không nhượng lại đâu.
- Đương nhiên người thợ này không chịu, hắn đã xem bức tượng này là con gái của mình. Kết quả bị họa sát thân, tượng người bị đoạt đi, nhưng không lâu sau, đại danh nhân đó cũng bị người ta ám sát chết, tượng người cũng chẳng biết đi đâu. Truyền thuyết là quỷ hồn của thợ thủ công vì nữ nhi bị đoạt đi nên tới báo thù. Qua rất nhiều năm, tượng người xuất hiện lần nữa, đã trằn trọc qua tay rất nhiều người, nhưng mỗi một vị chủ nhân đều gặp chuyện bất hạnh, cho nên biến thành hung vật nổi danh. Thời điểm ta tìm được nàng, mọi người đang định hủy diệt nàng. Nàng là mị hoàn mỹ nhất của ta tại đây, thích không?
Hứa Tiên nhìn qua dung nhân tinh xảo của ngẫu mị, nói:
- Quả nhiên là phi thường xinh đẹp, đáng tiếc không có linh hoạt như các mị khác, chẳng lẽ là vì hình thành không lâu sao?
Hắn biết rõ bên cạnh Vân Yên có ba cầm mị, tuy không có sinh khí như người bình thường, nhưng lại có thể biểu hiện ra hỉ nộ ái ố.
Hồ Tâm Nguyệt lắc đầu, nói:
- Mỗi thiếu nữ cung phụng nàng đều có ước mơ đẹp như nàng vậy, có được khát vọng xinh đẹp tới mức các mị khác không có được, cho nên mới có lông mi như thế. Nhưng đáng tiếc, mọi người thời điểm cầu xin, đồng thời cũng tin tưởng nàng không phải chân thân thật sự, loại trói buộc này cũng không như các mị khác. Vì vậy dù có xinh đẹp ra sao, cũng chỉ là cái xác không hồn, làm nhân ngẫu là không xác, thật vất vả hóa thành mị, vẫn không xác, đây là vận mệnh của nàng.
Hứa Tiên không khỏi thở dài, mị là do nhân tâm huyết tinh thần mà ngưng tụ, trên thuyền lớn này, chẳng phải mỗi mị ở đây đều có một câu chuyện của riêng mình hay sao?
- Nàng tên gọi là gì?
- Tịnh Lưu Ly.
- Tên rất hay.
Hứa Tiên đặt chén rượu xuống đứng dậy, đi tới trước mặt ngẫu mị Tịnh Lưu Ly.
- Nhưng mà, trên đời này không có vận mệnh gì, nếu có lòng thì nhất định cải biến được.
Ngón tay điểm nhẹ lên trán của Tịnh Lưu Ly một cái, một linh tử xanh đậm xâm nhập vào người của nàng, giống như gieo hạt giống xuống vậy.
Thân thể của Tịnh Lưu Ly rung rung một chút, trong đôi mắt trống rỗng của nàng xuất hiện linh tính của mình.
← Ch. 444 | Ch. 446 → |