← Ch.464 | Ch.466 → |
Trong băng động Cô Tùng chân nhân cùng Khổ Trúc thiền sư mỗi người cũng không uống nước trà và ăn tuyết cầu nữa, cáo từ rời đi.
Bỗng nhiên Hàn Mai tiên tử nói:
- Đợi một chút!
Mở lòng bàn tay ra. Trong đó là giọt Hoàng Lương Nhưỡng nguyên dịch bị đông cứng.
- Uống cái này.
Cô Tùng chân nhân cùng Khổ Trúc thiền sư nhìn nhau, cười rộ lên.
Không biết lần thiên kiếp này đã xảy ra cái gì, nàng ngược lại đã khôi phục tính tình vốn có vài lần, không còn làm mặt lạnh như vậy.
...
Trở lại trên đảo, Hứa Tiên tĩnh tọa trên bờ đàm, thừa dịp thời gian cuối cùng này, đem tất cả pháp thuật chưa tu thành tu luyện tiếp.
- Hứa Tiên, chừng nào ngươi tới?
Âm thanh của Ngao Ly từ trong đáy lòng truyền ra.
- Lập tức, lập tức!
- Ở đây thật nhàm chán, nói chuyện với ta.
- Hiện giờ ta đang tu luyện, ngươi chờ một chút.
- Thực sự đang tu luyện, không phải đang khi dễ Tiểu Thanh?
- Thực.
Nha đầu chết tiệt kia!
- Vậy được rồi! Ngươi hảo hảo tu luyện, ta không quấy rầy.
Một phút đồng hồ sau.
- Ngươi đang tu luyện cái gì?
- Được rồi, ta sẽ kể chuyện xưa cho ngươi nghe, ngươi nghe một lát thôi.
- Tốt, tốt!
- Lúc trước có ngọn núi, trên núi có miếu, trong miếu có lão hòa thượng cùng một tiểu hòa thượng. Một ngày, lão hòa thượng đang kể chuyện xưa cho tiểu hòa thượng nghe, trong chuyện xưa đó là: lúc trước có ngọn núi...
Có chủ tâm muốn trêu chọc nàng, làm cho nàng không quấn lấy mình.
← Ch. 464 | Ch. 466 → |