← Ch.489 | Ch.491 → |
Tiểu Thanh chỉ cảm thấy trái tim như hòa tan thành nước, rốt cuộc không xuất ra tư thái cường ngạnh nữa, do dự nói:
- Chẳng phải ngươi cần phải về sao?
Hứa Tiên dùng đôi tay mò khắp thân thể của nàng, cẩn thận thưởng thức xúc giác mềm mại trên bàn tay truyền tới, cũng không bao hàm dục niệm, cười nói:
- Hoàng đế lão nhân nhất thời nửa khắc chẳng chết được đâu, cứ để hắn chờ thêm một lúc.
Loại thời khắc an nhàn này, hắn cũng muốn hưởng thụ lâu hơn một chút.
Tiểu Thanh quay sang hôn lên môi của hắn, nói:
- Cách yến hội còn thời gian rãnh không?
Nàng lớn mật mở to mắt nhìn qua Hứa Tiên, không che dấu dục niệm của mình.
Bởi vì bí pháp Long tộc, cho nên trên người của nàng cũng có cảm xúc và dục niệm mạnh mẻ, cũng không có ngượng ngùng che dấu như Bạch Tố Trinh, tính tình cũng cởi mở khoáng đạt hơn nhiều. Cho dù là Vân Yên hay Tiểu Thiến vô cùng thuận theo, cũng không đạt tới mức độ của nàng.
Đối mặt với loại tin tức này, đương nhiên không có nam nhân trên đời này cự tuyệt được nó, Hứa Tiên cũng không có từ chối lấy lệ, mỉm cười nói:
- Dù sao dọn dẹp Thanh nhi của ta cũng không mất bao nhiêu thời gian cả.
Mấy ngày trước đối mặt với Yến Tử trần truồng, đối mặt với Tiết Bích không phòng bị, thời khắc này đã tích lũy đủ dục niệm bạo phát ra ngoài, cho nên động tác của hắn dùng thêm vài phần sức lực.
Cũng không cần cẩn thận từng chút một khi đối mặt với với những người khác, thỏa thích đem bộ ngực của nàng biến thành đủ hình dạng. Đây là chỗ hắn yêu tha thiết nhất của nữ tử, hắn tin tưởng nàng cũng ưa thích mình vân vê như vậy.
Tiểu Thanh giận liếc qua hắn. Nàng chủ động xoay người đối mặt với Hứa Tiên, nàng cũng đưa hai tay đặt lên mái tóc dài, ưỡn ngực về phía trước, đem nhục thân hiển lộ ra trước mặt của Hứa Tiên, đây là thân thể tràn đầy sức sống của thiếu nữ mười bảy mười tám. Nước trên người của nàng đổ xuống, không còn giọt nước nào cả.
Ánh trời chiều chiếu vào hồ nước nóng, đem hồ nước này nhuộm đỏ lên, cũng chiếu một tầng hào quang đỏ lên thân thể mềm mại của nàng, trên môi của nàng hiện ra nụ cười nhàn nhạt, tinh khiết mà tự nhiên, không mang theo chút e lệ nào, giống như đóa hoa tươi đang chờ được hái.
Hứa Tiên nhìn thấy cũng phải si mê, nàng vào lúc này, giống như nữ thần của hồ nước sinh ra trong núi rừng, tinh khiết mà tự nhiên, có mị lực không thua gì tỷ tỷ của nàng.
Tiểu Thanh nhìn chằm chằm vào đôi má của Hứa Tiên, thẳng đến khi bản thân Hứa Tiên hơi xấu hổ, liền hôn lên môi của hắn.
Bỗng nhiên Hứa Tiên nói:
- Đợi một chút!
Tiểu Thanh lộ ra thần sắc ngoài ý muốn.
- Làm sao vậy?
Loại thời điểm này nàng chưa từng nghe Hứa Tiên nói thế.
Hứa Tiên nói:
- Ngươi phải cam đoan không giống như ngày hôm qua đấy.
Hắn không muốn xảy ra tiết mục nữ nhân xinh đẹp biến thành quái vật.
Tiểu Thanh nhe răng cười cười, nói:
- Ta chẳng có nhiều tức giận như thế đâu, nhưng ngươi không thể khi dễ ta như trước kia nữa!
- Không được!
Hứa Tiên không chút do dự quả quyết cự tuyệt, cá và tay gấu cái nào hắn cũng không bỏ.
Làm cho Tiểu Thanh trừng to mắt. Tức giận nhìn qua nam nhân tham lam này. Nàng cũng không phải là thê tử của hắn, không có nghĩa vụ cẩn thận hầu hạ, tưởng tượng Vân Yên Tiểu Thiến ngoan ngoãn phục tùng hắn, là nàng đã không thích rồi
Hứa Tiên vội vàng bổ sung:
- Bởi vì Thanh nhi vào thời khắc này vô cùng xinh đẹp!
Đây cũng không phải nói ngoa lừa gạt nàng, tuyệt đối là lời tâm huyết của hắn. Thấy kiêu ngạo trên gương mặt của nàng, bởi vì mỏi mệt cùng tình dục cho nên xuất hiện vài phần mê loại và mềm yếu, không cam lòng thấp giọng hô vài tiếng "Phu quân tướng công ", nhỏ giọng mềm giọng cầu khẩn, chuyện đó còn câu hầu đoạt phách hơn cả ân ái.
Tiểu Thanh nghe hắn khen mình như thế, vui vẻ hiện ra trên mặt của nàng, đến cuối cùng nàng cũng không có biện pháp với hắn, chỉ nói:
- Tùy ngươi!
Cúi đầu hôn lên môi hắn, đem đầu lưỡi thơm tho tiến vào miệng Hứa Tiên.
Hứa Tiên cũng mút lấy cái lưỡi mềm mại thơm ngát của nàng, nâng bờ mông nàng lên, sau đó cả hai hợp lại làm một, cũng đè nén dục niệm điên cuồng, mặc cho nàng chiếm cứ chủ động. Tiểu Thanh đưa mắt liếc nhìn hắn, không tự chủ được nhẹ nhàng đong đưa thân thể mềm mại của nàng, nước ao tràn ra ra từng vòng rung động.
Động tác tay của Hứa Tiên cũng nhẹ nhàng hơn chút ít, tư vị trên mặt của nàng rất phức tạp, trong thanh tỉnh xen lẫn một tia ngượng ngùng, không có điên cuồng như ngày thường, nhưng lại có tư vị tiêu hồn thực cốt truyền vào cảm giác của hai người.
Hứa Tiên nói:
- Chưa thỏa mãn sao? Cũng không trách ta khi dễ ngươi a!
Nhưng hắn dựa vào khí lực và ý chí kinh người kiềm nén lại.
Tiểu Thanh cắn môi của hắn, cũng không đáp lời, khóe miệng xuất hiện nụ cười xấu hổ, không giống ngày thường, thân bất do kỷ, dường như cảm giác đảo khách thành chủ cảm giác rất là không tệ. Nhưng dù vậy, thân thể mềm mại của nàng có chút cảm giác không chịu đựng nổi, sau một lát kêu rên thành tiếng, yếu đuối ngã vào ngực Hứa Tiên. Cũng không cần phải lo lắng Hứa Tiên lả lướt không buông tha, có thể an tường nằm trong ngực của hắn.
Hứa Tiên sâu hít một hơi, mới nhịn được cảm xúc muốn làm cái gì đó, cúi đầu ngậm vành tai của nàng, nhẹ giọng trêu đùa:
- Ta có thể làm cái gì thì làm không?
Trong nội tâm của Tiểu Thanh trong hơi có chút không cam lòng, ngày bình thường luôn thân bất do kỷ, nhưng cũng biết thân thể của mình không chịu đựng nổi, một khi nàng xin tha, hắn sẽ thu binh, sẽ không tiếp tục. Nhưng hôm nay thần trí thanh tỉnh, cũng hy vọng hắn được thỏa mãn, nhãn châu của nàng xoáy động.
Hứa Tiên còn chưa kịp nói cái gì đó, cảm giác nàng và mình tách ra, rồi sau đó đi vòng quanh trong nước, mái tóc dài như rong biển của nàng nổi lên mặt nước, cảm giác được cái gì đó, nói một tiếng:
- Thanh nhi!
Rốt cuộc không nhịn được, thấy nàng cúi người vào trong nước trước mặt của hắn, làm một chuyện lớn mật..
Tuy hắn cũng từng có suy nghĩ này, nhưng biết tính tình của nàng quật cường, sợ nàng cảm thấy bị ủy khuất, cũng chưa từng nói. Giờ phút này được như mong muốn. Làm cho hắn có cảm thụ kỳ dị. Rõ ràng cảm nhận khác đi, sung sướng hơn trước kia nhiều, chỉ cảm thấy trong miệng nàng cói lực hút vô cùng vô tận, giống như con rắn nuốt con mồi. Nhưng cảm thụ được hàm răng khẽ cắn, đầu lưỡi mềm mại như mỹ diệu hơn trước kia.
Hứa Tiên lập tức phát hiện, mình mới là người không chịu nổi. Cuối cùng nhịn không được đặt tay lên người của nàng, trên dung nhan xinh đẹp của nàng không có chút biến hóa nào. Động tác càng điên cuồng hơn trước, thẳng đến khi không thể vãn hồi.
Tiểu Thanh đắc ý, không có chút thư giãn, môn thần kỹ này, đã phát huy tác dụng.
Lần này tới phiên Hứa Tiên có biểu lộ kỳ lạ. Biến ảo ngàn vạn, rốt cục không thể nhịn được nữa, thân thể hắn cứng lên, muốn xuất ra. Nàng lúc này cũng ngừng động tác lại, đổi lại cử động thường ngày, cũng không có vô lực.
Hứa Tiên cũng mang Tiểu Thanh trở về phòng nghỉ, nhưng lần này Tiểu Thanh không còn mang theo vẻ nhu nhược bất đắc dĩ, mà nhìn chằm chằm vào Hứa Tiên, mang theo thần sắc khinh thường, giống như oán hận hắn chơi xấu phạm quy, chỉ còn thiếu một câu chưa nói:
- Có cái gì không dậy nổi.
← Ch. 489 | Ch. 491 → |