Vay nóng Homecredit

Truyện:Hứa Tiên Chí - Chương 506

Hứa Tiên Chí
Trọn bộ 842 chương
Chương 506: Ba Quẻ
0.00
(0 votes)


Chương (1-842)

Siêu sale Shopee


Hứa Tiên cũng không nhịn được thoáng thả chậm cước bộ, cổ thành rộng lớn cổ phác dưới tịch dương, đẹp tựa như một bức họa cuộn tròn, trong mỹ lệ lại hơi lộ vẻ tịch liêu. Người đi trong đó, phảng phất như trong một bước là có thể vượt qua quang âm cách trở, hồi tưởng nghìn năm đã qua.

Hứa Tiên khẽ cười, chính mình nếu nhớ lại đến tận cùng, lại bay qua, mà là tương lai xa xôi, hơn nữa tương lai như vậy sợ là vĩnh viễn sẽ không trở lại.

Đi qua một hẻm nhỏ, một quầy xem bói đặt ở bên tường. bóng nghiên trong tịch dương.

Hấp dẫn chủ ý của Hứa Tiên, trong nội thành không phải là tùy tiện người nào cũng đều có thể bày quầy xem bói.

Sau quầy xem bói lão đạo tiên phong đạo cốt, hạc phát đồng nhan, quả thực là hình tượng giống như cao nhân đắc đạo, cười hàm hậu nói:

- Vị công tử này có muốn xem một quẻ không?

Ngôn ngữ mời chào sinh ý tầm thường này, lại để Hứa Tiên dừng lại cước bộ vội vàng, trước mắt bộ hình tượng này cực kỳ xa lạ, lại mang đến cho hắn một loại cảm giác rất tinh tường. Không cần nghĩ ngợi mở ra Thông Thiên Nhãn, xuyên phá một tầng ảo giác trước mắt này.

Thanh Mộc mộc trâm, đạo bào màu vàng hơi đỏ, tinh mâu mỉm cười cũng như lưu ly.

Trên mặt Hứa Tiên hiện lên thần sắc kinh hỉ không thể tưởng tượng được:

- Huyền Cơ!

Ngư Huyền Cơ lại hỏi:

- Vị công tử này có muốn xem một quẻ không?

Thanh âm kia rơi vào trong tai Hứa Tiên, đã không phải thanh âm già nua nữa, mà là mềm mại dễ nghe như hoàng oanh.

Hứa Tiên cũng bình định tâm thần, đi ra phía trước, cười nói:

- Không biết bao nhiêu tiền một quẻ? Tính toán thế nào?

Ngư Huyền Cơ nói:

- Bần đạo thần cơ diệu toán, chỉ cần ba nghìn năm trăm hai mươi tám lượng hai văn bạc, bảy mươi năm đồng tiền là được.

Hứa Tiên nao nao liền phản ứng lại, từ trong Công Đức Bài lấy ra toàn bộ ngân phiếu, lại từ trong túi tiền lấy ra. Những tiền bạc này đều là tùy tiện mang ở trên người, đã bị thỉnh thoảng cần đến, ngay cả chính hắn cũng không có đếm rõ. Đặt ở trên bàn lại vừa vặn là ba tờ ngân phiếu một nghìn lượng, năm trăm hai mươi lượng bạc nén, tám lượng bạc vụn, bảy mươi năm đồng tiền, cùng con số theo như lời Ngư Huyền Cơ không hề kém một phân.

Ngư Huyền Cơ không chút khách khí đem toàn bộ thu hồi, trên mặt dáng tươi cười càng phát ra thoải mái.

Hứa Tiên vô cùng kinh ngạc:

- Ngươi có thể tính được? Theo lý thuyết mệnh số của hắn hẳn là không tính được mới đúng, bằng không, Đông Hải Long Vương đã sớm giết tới cửa cùng hắn liều mạng rồi. Mà trước đây Ngư Huyền Cơ cũng nói tính không rõ mệnh số của hắn, sao hôm nay lại có thể nói ra rõ ràng vật thiếp thân của hắn như vậy.

Ngư Huyền Cơ con ngươi lưu ly nhìn Hứa Tiên, một mai tiền đồng ở giữa ngón tay của hắn nhẹ nhàng lăn qua lăn lại:

- Hán văn mệnh số cũng không phải là không dấu vết có thể tìm ra a. Không, phải nói ngược lại so với trước đây trở nên càng rõ ràng hơn chút!

Hứa Tiên hoạt kê, lực lượng của chính mình so với năm xưa đề thăng đâu chỉ gấp chục lần, theo hắn suy luận. Bản thân mệnh số hẳn là trở nên càng thêm khó dò mới đúng.

Ngư Huyền Cơ làm như nhìn ra suy nghĩ của hắn:

- Thuật số chi đạo cũng không đơn giản như vậy. Như kim tiền cũng giao ra, ngươi có thể coi là chút gì đây?

Hứa Tiên vốn tưởng rằng đây chỉ là vui đùa đã lâu gặp lại, thấy hắn chăm chú hỏi như vậy, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên tính toán cái gì cho tốt, lại nhớ tới chuyện Thái Âm chân nhân dặn dò:

- Ta đang muốn đại luyện đan dược, ngươi giúp ta tính thành bại, xem đan dược này có thể luyện thành hay không?

- Vậy ngươi là đoán từ hay là xem tay?

- Đoán chữ đi!

Hứa Tiên nhìn trên bàn có bày giấy và bút mực, còn bày một quyển sách, không phải Chu Dịch, mà là Tam Quốc Diễn Nghĩa mà hắn chép được.

Ngư Huyền Cơ liền đem Tam Quốc Diễn Nghĩa cầm lên, mở ra một mảnh giấy Tuyên Thành đặt tới, Hứa Tiên đề bút viết một chữ "Ngư".

Ngư Huyền Cơ thần sắc khẽ động, mở miệng khen:

- Thực sự là chữ tốt!

Hứa Tiên nói:

- Chữ này muốn giải thích như thế nào, là hung hay là cát?

Ngư Huyền Cơ nói:

- Chữ Ngư này sao, âm thông của nó một chữ "Dư", ừm, hàng năm có thừa, là dấu hiệu đại cát đại lợi, nói rõ ngươi luyện đan tất nhiên sẽ thành công, yên tâm đi!

- Ba nghìn lượng bạc đổi một câu hàng năm có thừa, sư tỷ người đây là giết người sao?

Hứa Tiên vẻ mặt trêu ghẹo, ngươi đoán chữ này tiêu chuẩn cũng cao minh, học sinh tiểu học cũng sẽ không tin tưởng cái gì hàng năm có thừa may mắn đi sao! Trên phường thị tùy tiện tính toán mệnh, cũng có thể để chữ điên đảo mở ra, xuất ra hơn mười loại thuyết pháp.

Ngư Huyền Cơ mỉm cười nói:

- Thiên Cơ diễn toán chữ ở trong lòng, trừ tính người trong người, ai cũng sẽ không minh bạch. Đoán chữ cũng bất quá vì để con người an tâm, sư đệ ngươi cũng không phải con người, ta cần gì phải tốn nhiều miệng lưỡi đây?

Hứa Tiên cười khổ một chút:

- Vậy thì cho ngươi mượn cát ngôn, đến lúc đó luyện thành ngươi cũng có được ăn!

- Ta?

- Đúng vậy, không cần khách khí, ngươi nếu như nghĩ thực sự băn khoăn, có thể đem bạc trả lại cho ta.

- Không khách khí!

Ngư Huyền Cơ thẳng thắn đem toàn bộ bạc đều thu lại.

- Hiện tại ngươi đặt chân ở đâu, đến lúc đó ta lại đi tìm ngươi?

Hứa Tiên lại liếc mắt nhìn mặt trời chiều phía xa, đã có hơn phân nửa rơi vào phía dưới tường thành. Nếu không chỉ qua chốc lát, trời thật sự sẽ tối đen.

Hứa Tiên đứng ở trong mặt trời chiều, Ngư Huyền Cơ thì đứng ở trong ngõ hẻm, trong lúc đó bất quá ngăn cách một cái bàn xem bói nho nhỏ, lại phân ra quang và ảnh.

Ngư Huyền Cơ mỉm cười:

- Có hẹn cùng người khác sao?

- Xem ra ngươi hiện tại thực sự là đạo hạnh tiến nhanh.

- Từ lúc ngươi dừng lại, đã là lần thứ ba nhìn sắc trời rồi.

Hứa Tiên hơi lộ ra vẻ xấu hổ, cùng Ngư Huyền Cơ cách biệt đã lâu mới gặp lại, đương nhiên cũng có rất nhiều lời muốn nói, bất quá hiện tại Phan Ngọc đã chờ tròn một buổi trưa.

Ngư Huyền Cơ không chỉ không có chút nào có ý thay Hứa Tiên giải vây, ngược lại dùng một đôi con ngươi lưu ly, lại có vẻ hăng hái đánh giá vẻ mặt xấu hổ của hắn, thản nhiên than thở:

- Lẽ nào cùng ta nói chuyện để Hán văn ngươi khó khăn như vậy?

Hứa Tiên vội vã giải thích nói:

- Đương nhiên không phải, ta...

Chợt phản ứng lại, trừng mắt với nàng một cái:

- Ta thực phải đi.

Xoay người liền muốn rời khỏi.

Ngư Huyền Cơ cũng không nói ngăn cản, thoải mái ôm cánh tay, nhìn hắn trong ánh sáng mờ trong trẻo, cười mà không nói. Giấu ở trong bóng đen nhàn nhạt, nàng dáng người uyển chuyển hàm xúc, tràn đầy tự tin cùng đợi.

Chờ đợi hắn dừng bước lại, chờ đợi hắn xoay người lại, bất đắc dĩ vươn tay nói:

- Địa chỉ!

Dù sao cũng là không dễ dàng, ở trong biển người mênh mông gặp nhau.

Ngư Huyền Cơ khom xuống vòng eo, tại lòng bàn tay hắn viết xuống một chuỗi chữ nhỏ li ti.

Lòng bàn tay truyền đến xúc giác ngứa ngáy, Hứa Tiên nhìn không chuyển mắt, nhìn nàng lộ ra gương mặt mờ nhạt, phân nửa rực rỡ trong nắng chiều chói mắt. Con ngươi lưu ly nhuộm thành màu hồng rực rỡ. Một nửa khác lại đang chìm đắm trong u ảnh, hiện ra đường cong phân biệt rõ ràng.

Trong nháy mắt, hắn cảm giác trong phân nửa dáng tươi cười sáng mờ kia của nàng quá mức tươi dẹp, ngược lại lộ ra một tia ưu thương. Còn không kịp suy nghĩ, nàng đã thẳng thừng đứng dậy, trở lại chỗ râm mát, dáng tươi cười trên mặt vẫn như cũ.

- Tốt rồi!

Hứa Tiên thu tay lại, cũng không vội vã rời đi.

- Huyền Cơ, ngươi lần này tới tìm ta, có chuyện gì không?

Ngư Huyền Cơ nói:

- Đúng rồi, mỗi ngày ta có thể xem ba quẻ, hiện tại sẽ thu quầy, lại còn chỉ tính một quẻ, vậy thì liền tặng ngươi một quẻ nữa, ba ngày sau, canh giờ này, nghìn vạn lần không được rời khỏi người nọ cùng ngươi có hẹn!

Hứa Tiên vội hỏi nói:

- Ngươi là nói Phan Ngọc? Ngươi đã tính được cái gì?

Ngư Huyền Cơ nhẹ lay động tay:

- Thiên Cơ không thể tiết lộ, yên tâm đi, không phải là tai ách gì lớn cả, vị Phan công tử kia tử khí oanh thể, quý không thể nói, có ngươi ở bên cạnh tự nhiên có thể gặp dữ hóa lành!

Hứa Tiên nói:

- Nghe như là hàng năm có thừa không sai biệt lắm! Thực sự là lừa trắng bạc của ta!

Ngư Huyền Cơ cũng đã bắt đầu thu thập quầy xem bói, tiện tay cầm lấy bản Tam Quốc Diễn Nghĩa trên bàn kia đưa cho Hứa Tiên:

- Cái này tặng cho ngươi, xem như bán rẻ!

Hứa Tiên nói:

- không thấy không thấy tên tác giả mặt trên sao? Thực sự là ngay cả bán hạ giá cũng không hề có thành ý!

Ngư Huyền Cơ nói:

- Phải không?

Hứa Tiên đang muốn nói là "đúng", lại nhìn con người của nàng, cũng nhịn không được nghẹn lời, tránh né đôi mắt của nàng nói:

- Xem như vậy đi sao!

Trong lòng lo sợ, nàng sẽ không phải đã cường hãn đến trình độ ngay cả cái này cũng đều có thể nhìn ra được đấy chứ! Trên thực tế quyển sách này không có một chữ là của hắn viết, bộ phận nguyên sang duy nhất, còn xuất ra từ thủ bút của người khác.

Ngư Huyền Cơ nói:

- Ta cảm thấy vẫn là phía trước, ngươi viết tốt hơn chút.

Hứa Tiên trong lòng thả ra một hơi, nguyên lai là nói cái này, thản nhiên nói rằng:

- Bất quá kết cục phía sau muốn so với ta nghĩ tốt hơn nhiều lắm!

Ngư Huyền Cơ dừng tay lại, ngẩng đầu lên nói:

- Phải không? Vậy ngươi nguyên bản là nghĩ như thế nào?

- Suy nghĩ lung tung mà thôi!

Hứa Tiên đùa cợt, trong tay quyển sách này tuy rằng là tiểu thuyết diễn nghĩa, nhưng là căn cứ theo lịch sử biên soạn ra, lịch sử chưa bao giờ tồn tại loại kết cục thứ hai.

Thảo luận ưu khuyết tiểu thuyết mạc danh kỳ diệu, liền thấy nàng cấp tốc đem quầy bói thu thập.

Đợi cho tất cả hoàn tất, mặt trời chiều đã rơi vào phía sau tường thành.

Ngư Huyền Cơ nói một tiếng cáo từ, đã đi về phía sâu trong hẻm ngõ.

- Chờ một chút, không phải còn có một quẻ nữa sao?

Ngư Huyền Cơ ngoái đầu nhìn lại cười nói:

- Một quẻ cuối cùng này là ta tính cho chính mình, đã tính rồi!

- Kết quả thế nào?

Hứa Tiên hiếu kỳ truy vấn.

- Không biết?

Trong mắt Ngư Huyền Cơ thần kỳ hiện ra một tia mờ mịt, lập tức liền thu liễm, thật sâu nhìn Hứa Tiên một cái, mỉm cười nói:

- Lúc rảnh rỗi lại tới tìm ta, Duẩn nhi vẫn rất nhớ ngươi!

Nói xong đã tiêu thất ở sâu trong ngõ hẻm.

- A?

Hà quang đã tỏ khắp, nguyệt hoa bắt đầu sáng sủa.

Hứa Tiên cúi đầu nhìn Tam Quốc Diễn Nghĩa trong tay, lại nhìn chữ viết trên tay, nhất thời ngẩn ngơ, chỉ cảm thấy hôm nay Ngư Huyền Cơ có chút không tầm thường. Đặc biệt câu nói lúc ly biệt kia, quả thực không giống tính cách của nàng, trong đầu ngàn vạn suy nghĩ lại vẫn không lý giải được rõ ràng. Chỉ đành bước nhanh về phía trong vương phủ bước đến, vô luận là Phan Ngọc hay Vân Yên so với chính mình càng am hiểu giải câu đố hơn!

Trên Minh Nguyệt Lâu, Phan Ngọc đang nhìn trăng mà than thở, chợt nghe được tiếng bước chân truyền đến.

Hứa Tiên vẻ mặt áy náy:

- Phan Ngọc, để ngươi chờ lâu quá, ta...

Phan Ngọc mỉm cười cắt đứt:

- Hứa huynh nói đi đâu rồi, lẽ nào chúng ta có hẹn sao? Hứa huynh hôm nay đêm khuya đến thăm, hẳn là có chuyện gì, nếu như không có việc gì, vẫn là nhanh chóng trở về phòng nghỉ tạm đi!

Hứa Tiên cũng rất minh bạch hiểu rõ, nàng đang tức giận. Nghĩ đến cũng đúng, nàng chuyên môn xin nghỉ, chờ chính mình một buổi chiều, tức giận cũng là đương nhiên. Nhưng nếu thực trở về phòng nghỉ tạm, vậy thì thực sự là làm chuyện ngu ngốc.

Hứa Tiên bước nhanh tiến lên, đem nàng ôm vào trong lòng, cúi đầu che lại đôi bờ môi mỏng manh kia.

Phan Ngọc thoáng giãy dụa một chút, đã nhắm mắt lại, mặc hắn làm việc, chậm rãi ôm lấy hắn.

Dưới ánh trăng ngân lam sắc, hai người hòa hợp một thể.

Hồi lâu sau, Hứa Tiên mới ngẩng đầu lên, khẽ thở nhẹ, Phan Ngọc mặt mang vẻ đỏ ửng cười nói:

- Minh Ngọc, ngươi ta tương giao tâm đầu ý hợp, chẳng lẽ không dự định đủ để dạ đàm sao?

Tiện tay vì nàng gỡ xuống mảnh nhỏ Âm Dương kính, liền đem công tử như ngọc hóa thành mỹ nhân như hoa.

Phan Ngọc theo tay vung lên, trước đem hai phiến cửa sổ khép lại, trong phòng nhất thời tối sầm lại, con ngươi của nàng càng lóe ra vẻ lấp lánh, nhìn chằm chằm Hứa Tiên nói:

- Đừng tưởng rằng như vậy liền đã đủ, ta cũng không phải Yên nhi của ngươi dễ lừa như vậy!

Hứa Tiên liền lại cúi đầu xuống, ở bên tai của nàng nói lời nhỏ nhẹ, vành tai và tóc mai chạm vào nhau, trong lúc đó nàng sóng mắt càng lúc càng nhu hòa.

- Như vậy chắc chắn không?

Hứa Tiên ôn nhu hỏi.

Phan Ngọc chỉ là khẽ hôn nhẹ lên môi của hắn một cái.

Tầng tầng màn trướng, hai người gắn bó tương giao.

Hứa Tiên bị thuật phân biệt các loại tao ngộ tới nay, Phan Ngọc chỉ là tựa ở ngực hắn lẳng lặng lắng nghe.

Khi Hứa Tiên nói lên tình hình hôm nay, Phan Ngọc kinh ngạc nói;

- Không nghĩ tới công chúa bệnh tình nghiêm trọng như vậy, mà bệ hạ dĩ nhiên thực lập chí tu hành.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-842)