← Ch.518 | Ch.520 → |
Lúc này, lão ni cô lại trừng mắt nói:
- Ngu tăng!
- Ngu tăng?
Hứa Tiên buồn bực một trận, những kẻ hàng chữ "Pháp" này, hẳn là đều là sau khi Phật hiệu truyền vào Đông Thổ, Phật tổ tự mình lựa chọn độ hóa đệ tử. Vô luận đạo hạnh hay là Phật hiệu đều rất tinh thâm, sao lại bị một lão ni cô hiểu chút pháp thuật gọi là ngu tăng đây?
Pháp Thiện hòa thượng đối với lão ni cô nói:
- Ta mới vừa hỏi ngươi, ngươi còn chưa trả lời ta, phiến kính này ngươi từ đâu mà có được?
Lão ni cô nói:
- Hỏi lại một lần nữa, cũng không có gì khác biệt, phiến kính này là ta ở Kỳ Liên sơn..
Nhưng mà còn không chờ nàng nói xong, Pháp Thiện hòa thượng đã tiếp lời nói:
- Là ở Kỳ Liên sơn trong Sơ Lặc Nam Sơn Ma Kha Động phải không? Trừ cái đó ra, còn có một cái áo cà sa, bồ đoàn hai chiếc, thiện quyển da dê ba quyển.
Lão ni cô kinh hãi:
- Ngươi, sao ngươi lại biết được?
Xem bói cũng không thể chuẩn như thế.
Pháp Thiện hòa thượng lắc đầu:
- Bởi vì đó chính là đồ vật bần tăng bỏ lại ở đó. Mấy trăm năm trước, bần tăng từng ở đó thụ sư tôn điểm hóa, lĩnh ngộ Phật hiệu. Sau khi đại triệt đại ngộ, bỏ đi đồ vật dư thừa trên người, sư tôn muốn ta đem mấy thứ đó lưu ở đấy. Để người có duyên, nói nói năm sau sẽ có một đoạn duyên phận thầy trò. Sau này không biết thế nào, thấy đồ vật như vậy ở trên người Phan công tử, tâm trạng rất kỳ quái, Phan công tử này cũng không có Phajaat duyên gì, không nghĩ tới lại ứng ở trên người ngươi.
Phan Ngọc bừng tỉnh minh bạch, vì sao bằng vào phiến kính này trên người nàng, ngay cả Pháp Hải đều nhìn không thấu chân thân của nàng, Pháp Thiện sao có thể một ngụm nói ra, nguyên lai vật này từng ở trong tay hắn.
- Chớ có nói bậy, vả miệng cho ta!
Lão ni cô cũng giận dữ, nếu như nói nàng cảm thấy Hứa Tiên không có khí độ tiên gia, vậy thì Pháp Thiện ngu tăng cợt nhả kia có thể cùng Phật tổ nhấc lên quan hệ càng không thể tưởng tượng được, dĩ nhiên còn dám lớn lối khoác lác muốn thu chính mình làm đồ đệ.
Sau tiếng nói vừa dứt, chỉ nghe một tiếng thanh thúy vang lên, lão ni cô lại không lưu tình chút nào cho chính mình một cái tát, Lôi Âm kia đối với Pháp Thiện không hề có tác dụng, lại rơi vào trên người chính mình, thực thành "vả miệng cho ta".
- Yêu cầu bực này thật đúng là kỳ quái!
Pháp Thiện hòa thượng che miệng lại là vui cười một trận.
Lão ni cô càng tức nổ phổi, không để ý dáng vẻ phong phạm quát mắng, Pháp Thiện chỉ là không để ý tới. Nhưng chỉ cần lão ni cô sử dụng Lôi Âm, tất nhiên sẽ rơi vào trên người chính mình, để nàng đến sau cùng cũng không càm dùng ngôn pháp mang tính công kích nữa.
Pháp Thiện lắc đầu thở dài:
- Đáng thương Pháp Thiện ta thích cười như vậy, dĩ nhiên có đồ đệ khổ đại cừu thâm như vậy, tội quá a, tội quá.
Vừa nói lại vừa cười liên tục, như là một khán giả nào đó cười thấp chút, đang xem tấu hài.
Hứa Tiên, Phan Ngọc, Vân Yên ba người hai mặt nhìn nhau, cũng không biết như thế nào cho phải. Nhưng lại biết không phải là tới thu chính mình làm đồ đệ, cuối cùng cũng yên lòng. Mà lão ni cô này một lòng thu đồ đệ, "đảng phái thu đồ đệ", dĩ nhiên đụng phải một kẻ thích thu đồ đệ càng cường đại hơn, thực sự là khiến người ta dở khóc dở cười, cảm thán nhân quả tuần hoàn, báo ứng khó chịu.
Lão ni cô rốt cục lại hét ra một tiếng "không được nói", sau đó triệt để trầm mặc xuống.
Pháp Thiện lại đối với Hứa Tiên nói:
- Cũng là tại mấy trăm năm trước, Âm Dương kính này bị Đông Hoa đế quân lấy Thái A Thần Quang Kiếm đánh nát, rải rác khắp nơi, để cho bần tăng nhặt được một khối, hôm nay cũng bất quá là vật quy nguyên chủ mà thôi, thiện tai thiện tai.
Hứa Tiên hai tay tạo thành chữ thập, hành lễ một cái nói:
- Vậy thì đa tạ ý tốt của đại sư!
Tự đáy lòng cảm thán nói:
- Sư phụ kia của ta nếu có phần hòa khí như ngài liền tốt rồi.
Nhưng từ trình độ nào đó mà nói, vị thu đồ đệ này, so với Pháp Hải còn muốn hung tàn hơn vài phần.
- Sư huynh hắn dũng mãnh tinh tiến, là người có đại trí tuệ, bất quá có lúc khó tránh khỏi vài phần bướng bỉnh, thực sự cũng không có gì ác ý. Ngươi mặc dù không muốn thanh đăng làm bạn, nhưng phật pháp quảng đại vốn cũng không phải không thể cắt tóc đen, vào thâm sơm mới có thể tu được, đạo không đâu không có, mà Phật chỉ ở trong lòng.
Pháp Thiện khó có được hiện ra thần sắc nghiêm túc đứng đắn, ngược lại cũng có vẻ Pháp Tướng trang nghiêm.
Hứa Tiên nghe hắn nói chân thành, cũng không nhịn được thần sắc đoan chính, hai tay tạo thành chữ thập nói:
- Thích Sắc ghi nhớ sư thúc giáo huấn.
- Thích Sắc?
- Đó là pháp danh sư phụ cấp cho đệ tử.
Hứa Tiên sắc mặt khẽ biến thành đỏ ửng, cố nhiên biết được sắc này không phải sắc kia, nhưng lại vẫn cảm thấy không êm tai thế nào. Bất quá nói vậy vị Pháp Thiện sư thúc này có thể lý giải, sắc tức là Phật lý không huyền diệu... Hỗn đản, ngươi cười cái rắm a.
Pháp Thiện đầu tiên là hai vai run run, sau đó thẳng thắn ôm bụng cười ha ha, một tay chỉ vào Hứa Tiên:
- Thích... Thích Sắc...
Hiển nhiên vị Phật môn cao tăng này nghĩ đến cũng không phải là "Sắc tức thị không" đồ vật cao cấp như vậy, mà là có chút đồ vật tam tục.
Ngẩng cao tiếng cười làm kinh hãi một đám chim rừng, cùng với tiếng cười nhanh chóng phía chân trời.
Phan Ngọc và Vân Yên cũng là khẽ cười, bất chấp Hứa Tiên đuôi lông mày run run, sắc mặt khó coi.
Chỉ có lão ni cô kia vẫn như trước là một bộ dáng khổ đại cừu thâm, hiển nhiên là cười chút không thấp.
Hứa Tiên lời nói cắt đứt, "Đại sư" đại sư, ngươi không thể như vậy a đại sư, ngươi vừa rồi toàn bộ hình tượng hủy hết ngươi có biết không?
Pháp Thiện thoáng thu liễm dáng tươi cười, con mắt đảo qua Phan Ngọc và Vân Yên, lắc đầu cảm thán nói:
- Pháp Hải Sư Huynh hắn quả nhiên là người đại trí tuệ, tự thẹn không bằng, tự thẹn không bằng a, không bằng ngươi chuyển qua bái ta làm thầy đi sao!
Sau đó ngươi có thể mỗi ngày cười một cái, đúng không? Hứa Tiên may mắn chính mình bái đúng sư phụ, chí ít vị kia còn có một chút hình tượng cao tăng. Đối với vị này mà nói, ngươi cùng hắn nói chuyện Phật hiệu cao minh nhân sinh chí lý gì đó, hoàn toàn so ra không bằng đang đàm pháp, không cẩn thận phóng rắm lại có ý tứ hơn. Do đó, lão ni cô tìm đến hắn nghiêm trang luận pháp, cái gì Phật a, không a, mấy thứ đó, hắn chỉ cảm thấy buồn chán cực điểm, trực tiếp quỳ gối chịu thua cho kết thúc.
- Người thực sự là cao tăng đắc đạo sao?
" Lần này đến giá trị" Pháp Thiện tự đáy lòng cảm khái.
Cái này là giá trị?
Pháp Thiện mang theo tiếu ý dạt dào quay đầu lại nhìn về phía lão ni cô:
- Pháp danh buồn cười như vậy, sao ngươi khôn biết cười một cái, chẳng lẽ là không có nghe rõ? Ta lại tới giải thích cho ngươi một chút, pháp danh của hắn rõ ràng là Thích Sắc, nhưng người cũng rất háo sắc, nghe nói không chỉ có hai người này, còn có rất nhiều hồng nhan tri kỷ
Còn có một người gọi là Bạch Tố Trinh cùng sư huynh ta đánh lớn một hồi, quả thực là liều lĩnh, sắc tới cực điểm, ngươi nói buồn cười hay không buồn cười?
- Yên nhi, Minh Ngọc, các ngươi cùng hắn gật đầu cái gì a?
Hứa Tiên bất mãn.
- Chỉ là cảm thấy vị đại sư này nói rất có đạo lý.
Phan Ngọc lắc đầu.
- Đúng vậy, đúng vậy.
Vân Yên đồng ý phụ họa.
Pháp Thiện hăng hái bừng bừng giải thích pháp danh này có chỗ nào buồn cười cho lão ni cô, cùng lúc thuyết pháp luận đạo không tập trung hoàn toàn là hai bộ dáng khác nhau.
Nhưng mà lão ni cô lại không hề có chút ý tứ cảm kích nào, vẫn phụng phịu như trước, trên mặt di động một tầng thanh khí.
Một tăng một ni tương đối mà đứng, sinh ra đều là khô gầy, nhưng làm cho người ta có cảm giác kiên quyết khác nhau, trên mặt Pháp Thiện không giống lão ni cô mang theo tử khí như vậy, mà là tràn ngập sinh cơ bừng bừng. Nếp nhăn giăng khắp nơi kia lại càng không mang chút bản khắc nào, mà là từng cái nếp nhăn trên mặt khi cười trải qua vô số năm tháng tích lũy, khắc lục đã từng mỉm cười cười to cuồng tiếu, không muốn an ủi.
Pháp Thiện lắc đầu thở dài:
- Ai, sống đến từng này tuổi rồi, đó là sống thêm một trăm năm, một nghìn năm, lại có ý tứ gì, không đâu không phải Địa Ngục sống, ngày nào mới đến được thế giới cực lạc. Ngươi đang ở khổ hải, lại thế nào độ người ra khỏi khổ hải đây?
Nói xong đưa tay chỉ mi tâm lão ni cô nhẹ nhàng điểm một cái:
- Nhân tâm không già, sẽ quên cười thế nào.
Hứa Tiên liền mắt thấy lão ni cô cả người run rẩy, mỗi một thốn da thịt đều đang run động, nếp nhăn trên mặt mỗi cái tụ tập lại, toàn thân cốt cách đều đang dát chi rung động, sau đó từng chút co rụt lại. Trên người truy y dần dần trở nên rộng thùng thình. Bỗng nhiên trong lúc đó, lão ni cô nguyên bản khô cằn, biến thành tiểu hài tử trong veo như nước.
" Cây khô gặp mùa xuân" Hứa Tiên trong lòng thất kinh, đây không phải là huyễn thuật tầm thường, mà là chân chính nghịch chuyển sinh tử chi cơ, để khô mộc có thể hồi xuân. Pháp Thiện hòa thượng này tu vi quả nhiên cũng là Thần Tiên nhất lưu, tuyệt không ở dưới Pháp Hải.
Lão ni cô chỉ cảm thấy cả người ngứa ngáy không chịu nổi, lại cứ không thể động đậy, còn tưởng rằng Pháp Thiện là muốn dùng pháp thuật gì đến dằn vặt nàng, chỉ là cắn răng chịu khổ, đợi cho rất nhiều đau đớn biến mất. Nhìn tay của chính mình trở nên trẻ đi, da thịt trong trắng lộ hồng, vội vã nâng truy y rộng thùng thình đi tới bên cạnh nước suối soi thử, bị dọa liên tục thối lui vài bước, chất vấn Pháp Thiện nói:
- Ngươi... Ngươi đã làm gì với ta, ta sao lại biến thành như vậy?
Nàng vội vã che miệng mình lại, lại thấy ngay cả thanh âm cũng đều trở nên non nớt thanh thúy, so với âm điệu phá la nguyên bản kia, êm tai hơn vô số lần.
- Biến đổi? Đây không phải là ngươi ban đầu sao?
- Mau, mau đưa ta biến trở về đi.
Lão ni cô, không, hiện tại phải nói là tiểu ni cô, sợ đến sắc mặt trắng bệch, cuối cùng cũng là kiến thức thủ đoạn tiên gia.
Hứa Tiên quát một tiếng:
- Chớ có không biết tốt xấu, Pháp Thiện đại sư là đang tiêu hao thọ nguyên đạo hành của chính mình vì ngươi kéo dài tuổi thọ.
Đây đương nhiên sẽ không phải không có đại giới, bằng không bàn đào có thể kéo dài thọ nguyên cũng sẽ không trân quý như vậy. Ai có thể đơn giản hi sinh trăm năm thọ nguyên của chính mình đây?
Tiểu ni cô nhìn về phía Pháp Thiện, chỉ thấy hắn vẫn như cũ là dạt dào tiếu ý, mơ hồ lại mang theo một tia uể oải, nhìn kỹ, tựa hồ so với vừa rồi lại già đi một ít, còn chính mình toàn thân lại tràn ngập sức sống, biết được Hứa Tiên không phải nói giả.
Tiểu ni cô vẻ mặt phức tạp:
- Ngươi... ngươi vì sao như vậy?
Người tu hành tầm thường thọ nguyên hữu hạn, nàng tự biết thời gian không còn nhiều, mới lựa chọn đệ tử, chuẩn bị truyền thừa y bát. Giờ này khắc này không thể nghi ngờ đã cho nàng thêm thời gian tu hành, mang đến chuyển cơ giống như phong hồi lộ chuyển.
- Ta nói rồi, chúng ta có một đoạn duyên phận thầy trò, nếu là ngươi sớm chết đi, chẳng phải là rất mất hứng. Mà ngươi cũng không ngại hảo hảo thể hội một chút tâm cảnh lúc trước, cười nhiều một chút. :
Tiểu ni cô nhất thời yên lặng, nhìn hình bóng của mình trong dòng suối, theo dòng suối phập phồng dập dờn bồng bềnh, tình hình hai trăm năm trước mơ hồ hiển hiện, khi đó chính mình có từng vui vẻ? Một lần trước cười ra tiếng đã tại bao nhiêu năm trước rồi?
Ni cô khác với tăng lữ, tại thời đài này, có mấy nữ tử thân thể trong sạch sẽ đi xuất gia làm ni. Thanh đăng Cổ Phật chỉ có thể giảm bớt đau thương, cũng không thể mang đến niềm vui. Kết quả là, muốn xóa đi bi thương nếp nhăn trên mặt, trở lại một lần, nhất định phải vết tích mỉm cười trước mắt. Nếu như có thể đem cả đời cười mà vượt qua, khi cái chết phủ xuống, cũng sẽ nhất định khôn còn lại tiếc nuối.
- Sư phụ!
Tiểu ni cô quay hướng Pháp Thiện khom người bái lạy, thành tâm thành ý, người lấy chân thành đối đãi, ta làm sao lại có thể không lấy chân thành đối người. Nàng suy nghĩ khi chính mình muốn thu Phan Ngọc làm đồ đệ, thủ đoạn thời gian, thiết đặt tâm cơ, không khỏi thẹn thùng, trong cảnh giới dĩ nhiên rõ ràng, Phật hiệu chân chính, cũng không ở trong thiện phòng hai ba lời nói sắc bén. Nói tận hai chữ "từ bi", làm sao thực thiện được tiểu thiện mới khó?
Pháp Thiện mỉm cười:
- Chưa từng hỏi qua, pháp danh của ngươi là cái gì?
- Thỉnh sư phụ ban thưởng pháp danh khác.
Pháp Thiện nhíu mày trầm tư, sau đó nắm tay lại:
- Pháp danh là Đại Sự, có lẽ vi sư hảo hảo tự định giá một phen, nhất định không thể kém hơn so với Thích Sắc.
Hứa Tiên không nói gì, ngươi thực để pháp danh trở thành Đại Sự sao? Ngươi lo lắng pháp danh không phải đang lo lắng nội hàm, mà là đang lo lắng cười chút cao thấp đi sao.
Tiểu ni cô đúng là thành thật, lơ đễnh không để ý.
Hứa Tiên không giải thích được nói:
- Đại sư lại có thủ đoạn như vậy, sao không đem chính mình cũng trở nên trẻ tuổi chút?
- Thích Sắc sư điệt, ha hả, sắc tức là không, không tức là sắc, ngươi hà tất chấp niệm bề ngoài đây?
Hứa Tiên khóe miệng co rúm, nguyên lai ngươi biết những lời này, phiền phức kia khi niệm pháp danh của ta cũng lo lắng như vậy, không nên cười "ha hả" a. Hơn nữa cho dù ngươi hiện tại nói như vậy, cũng không vãn hồi được hình tượng.
Pháp Thiện chớp chớp mắt, nói:
- Hơn nữa ngươi không cảm thấy hiện tại ta rất buồn cười sao?
Hứa Tiên không nói gì, nhìn hắn trên người lưng còng khô gầy hoa mỹ rộng thùng thình, không hợp với thân giống như là trộm đến, mang theo một thân hỉ cảm khó hiểu.
Pháp Thiện nói:
- Thích Sắc sư điệt, ha hả, chuyện ở đây, sư thúc ta liền trở lại. Ngươi nếu có rảnh rỗi, không ngại đến trong chùa ngồi chút, bần tăng tu hành nghìn năm, trong bụng có rất nhiều chuyện buồn cười muốn nói, có muốn nghe chuyện cười không?
Hứa Tiên cắn răng nói:
- Ngươi không niệm pháp danh của ta sẽ chết sao?
Hơn nữa cái loại đến chùa miểu nghe truyện cười này, ai lại muốn đi a?
← Ch. 518 | Ch. 520 → |