← Ch.548 | Ch.550 → |
Nàng một thân cung trang, mỹ lệ đồng thời cũng thực sự chói mắt.
Nhu Gia công chúa tốn thời gian nửa ngày, thay một bộ quần áo hơi có vẻ "bình thường", không thể trách nàng động tác chậm chạp, mà là nàng ở trong tủ quần áo, muốn tìm được một bộ quần áo bình thường thực sự khó khăn.
Nhưng theo Hứa Tiên thấy, một thân quần dài khiết bạch liền thân, không chỉ không cho người ta cảm thấy bình thường, ngược lại hiển lộ khí chất của nàng, trở nên càng thêm động nhân. Đi ở trên đường nếu không dẫn tới người khác ghé mắt nhìn mới là lạ đấy. Người nhận thức Nhu Gia công chúa cố nhiên không nhiều lắm, nhưng nếu là không cẩn thận làm cho người thấy được chính mình mang công chúa đi ra ngoài tản bộ, đó chẳng phải là phiền phức sao.
Hứa Tiên nói:
- Bỏ đi, để ta thi Chướng Nhãn pháp là được!
Vì vậy cuối cùng, Hứa Tiên mang theo một tiểu nha hoàn dung nhan xinh đẹp xuất môn.
Nhu Gia công chúa ở trong thành Trường An sinh hoạt vài chục năm, số lần cung rất ít, bước trên con đường dài này càng nhìn ngang ngó dọc, thấy tất cả đều mang theo cảm giác mới mẻ, vô luận là một con chim nhỏ hay là sư tử đá ven đường đều có thể hấp dẫn sự chú ý của nàng.
Nàng vừa mới nhìn một đội kiến bò qua bên chân, phục hồi tinh thần lại, Hứa Tiên đẫ đi xa, vội vã mau chóng bước theo phía sau, kéo lấy góc áo của hắn mà đi, cẩn trọng hết nhìn đông tới nhìn tây.
Hứa Tiên nhìn vào trong mắt chỉ cảm thấy lại thương cảm vừa đáng yêu, dừng bước lại đang muốn mở miệng, Nhu Gia công chúa đã một đầu va vào trên người hắn."Ai u" một tiếng ngã nhào về phía sau.
Hứa Tiên vội vã đem nàng đỡ lấy:
- Cẩn thận một chút!
Nhu Gia công chúa hai tay ôm đầu đau đớn, ngẩng đầu dùng mắt to đen láy nhìn chằm chằm Hứa Tiên, trong ánh mắt viết rõ tám từ "Rõ ràng là ngươi bỗng nhiên dừng bước".
Đối với loại kháng nghị vô thanh này, Hứa Tiên hoàn toàn bỏ mặc, ngược lại tràn đầy tiếu ý, véo má nàng nói:
- Biết không?
Nhu Gia công chúa cho dù dũng khí có điều tăng trưởng, cũng vô pháp phản kháng lại Hứa Tiên cường thế như vậy, cũng chỉ có đành yếu ớt khẽ "ưm" một tiếng.
- Cùng... cùng không ở trên xe ngựa thoạt nhìn không quá giống nhau.
Hứa Tiên nói:
- Cẩn thận đừng đi lạc, ta sẽ không đi tìm ngươi.
Nhu Gia công chúa túm túm góc áo của Hứa Tiên, biểu thị chính mình sẽ không đi lạc, do dự mà hỏi:
- Ngươi thực sự sẽ không đi tìm ta?
Hứa Tiên kiên quyết đáp:
- Sẽ không.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhu Gia công chúa buồn bã, vụ khí vụ khí đôi mắt.
Hứa Tiên lập tức không đành lòng:
- Nói giỡn thôi, vô luận ngươi đi lạc đến đâu, ta đều sẽ đi tìm ngươi.
Nhu Gia công chúa nhỏ giọng nói:
- Ta biết, chỉ là nghe vào vẫn cảm thấy khổ sở.
Vì vậy Hứa Tiên minh bạch, nàng cũng không phải là thật sự ngây thơ như hắn suy nghĩ, chỉ là trái tim kia quá mức nhỏ bé và yếu ớt.
Hứa Tiên vì chuộc lỗi, mang theo Nhu Gia công chúa công chúa phường thị náo nhiệt nhất, mua cho nàng những thứ nàng thích, khi nàng phe phẩy trống lắc vui vẻ cười ra tiếng, đến lúc đó hắn lại cảm thấy hắn là phủ định phán đoán suy luận vừa rồi.
Ngày mai chính là Trung thu, trên đường cái cực kỳ náo nhiệt, trong tửu quán hồ cơ áp rượu, tiểu thương đến từ các quốc gia, buôn bán với Trung Thổ kỳ trân dị bảo hiếm thấy. Mặc dù là Hứa Tiên cũng có chút chưa từng nhìn thấy, càng đừng nói tới Nhu Gia công chúa, nhìn đến hoa cả mắt.
Một đám người xúm lại giữa trận, người sắc mục đang biểu diễn tuyệt học thổi lửa, dẫn tới một mảnh tiếng trầm trồ khen ngợi. Hứa Tiên từ xa liếc mắt nhìn, hắn cùng thường thường chơi lửa, tự nhiên không để ở trong lòng, đang muốn rời khỏi đã thấy Nhu Gia công chúa bên cạnh đang nỗ lực kiễng đầu ngón chân, hướng bên trong đó nhìn xung quanh, chỉ tiếc nàng vóc người thực sự không có ưu thế gì.
Hứa Tiên cười cười, khom lưng đem nàng cõng lên, Nhu Gia công chúa kinh hô một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ bừng, nhưng cũng không giãy dụa.
Hứa Tiên đem nàng đặt ở trên cánh tay, chỉ cảm thấy nhẹ như lông chim. Nhu Gia công chúa thấy rõ nghệ nhân thổi lửa giữa sân, liền bất chấp xấu hổ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào trong, theo đoàn người phát ra tiếng trầm trồ khen ngợi.
Hứa Tiên liền cười cho nàng bạc để nàng ném vào trong đó, nàng ra sức ném một cái, bạc lại đạp vào đầu một người ở phía trước, mới bắn rơi xuống đất. Người nọ tức giận quay đầu lại.
Nhu Gia công chúa vội vã co rụt người lại, Hứa Tiên hướng người nọ cười áy náy, lớn tiếng nói:
- Xin lỗi huynh đài, nhất thời lỡ tay, ngươi không sao chứ?
Người nọ cũng không phải lòng dạ hẹp hòi, cũng có khả năng là bị Hứa Tiên vóc người cao to uy phục, khoát khoát tay nói:
- Không có việc gì không có việc gì, lão đệ ngươi là mang nữ nhi đi ra ngoài chơi sao?
Nữ nhi ngươi muốn bị đánh sao?
Người nọ bị sát khí của Hứa Tiên chấn nhiếp, nhanh chóng quay đầu đi tiếp tục xem biểu diễn.
Nhu Gia công chúa niên kỷ vốn là có vẻ còn nhỏ, thân thể co rụt lại dựa vào trên người Hứa Tiên, phen tư thái này cũng khó trách bị người hiểu lầm.
Hứa Tiên đi vào một cửa hàng bán đồ cổ tranh chữ, lúc đi ra, Hứa Tiên hai tay trống trơn, Nhu Gia công chúa trong lòng lại ôm đầy hộp lễ, có vẻ có chút cật lực, đối với nàng lại đúng là không có gì oán giận, ngược lại cảm thấy chính mình có chỗ hữu dụng, cam tâm đảm nhiệm cu li.
Tuy rằng Hứa Tiên kỳ thực cũng không cần cu li, chỉ là cảm thấy bộ dáng này của nàng rất đáng yêu mà thôi.
Lần này Hứa Tiên đi ra chọn mua đồ vật, chủ yếu là vì chuẩn bị lễ vật cho ngày mai cần đến, trong đó tự nhiên không thiếu được lão sư ở trong kinh, Vương Văn Hội.
Làm học sinh, theo lý thuyết hẳn là thường xuyên đăng môn đến thăm, nhưng Hứa Tiên từ lúc đến kinh thành, muôn vàn sự cố vướng mắc, ngay cả giai nhân ôn nhu hương đều không có thời gian trầm mê, lại lấy đâu ra thời gian đi bái phỏng lão nhân gia hắn. Nhưng mặc dù là như vậy, ngày lễ ngày tết một phần lễ vật vẫn là không thể thiếu được.
Hứa Tiên cân nhắc như thế, Nhu Gia công chúa đi theo ở phía sau người, đã thở hồng hộc, song chưởng tê dại vô lực, hận không thể đem đồng đồ vật này ném đi, lại chợt cảm giác trong tay nhẹ đi.
Hứa Tiên đã đem hộp lễ đều nhấc lên, cười xoa xoa đầu nàng, sợi tóc ôn nhuyễn tinh tế, đem bàn tay nhỏ bé của nàng nắm ở trong lòng bàn tay, xuyên qua biển người, hướng về trong nhà đi đến.
Khi gần về đến nhà, một chiếc xe ngựa bỗng nhiên đứng ở trước mặt bọn họ, bên cạnh xa phu một người thăm dò hỏi:
- Người chính là Hứa Tiên Hứa công tử?
- Đúng, ngươi là?
- Ta là quản sự phủ Thái Sư, đại nhân nhà ta cho mời công tử đến trong phủ nói chuyện.
Vừa nói vừa đem cửa xe mở ra.
Thực sự là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo sẽ thỉnh. Hứa Tiên trong lòng cảm khái một chút, trước đem Nhu Gia công chúa đỡ lên xe.
Quản sự kinh ngạc nói:
- Vị tiểu thư này là?
Hứa Tiên nói:
- Đây là nha hoàn nhà chúng ta, gọi là... tiểu Nhu.
Nhu Gia công chúa liếc mắt nhìn Hứa Tiên, nhu thuận không nói lời nào.
Đương nhiên phần nhu thuận này, người bên ngoài là không thể hội được.
Quản sự hôm nay: nha hoàn này phô trương thật lớn, để chủ tử đỡ nàng lên xe, thay nàng giới thiệu, cũng không biết nói chuyện đáp lại. Đều nói Hứa Tiên này là quái nhân, hôm nay vừa thấy quả nhiên không sai.
Nhưng loại sự tình này tự nhiên không tới phiên đến đến quản, đem Hứa Tiên đưa lên xe, xa phu giơ roi lên, mã xa khởi động thẳng chạy thẳng về phía phủ Thái Sư.
Ngoài cửa phủ Thái Sư đã dừng lại không ít xe ngựa. Hứa Tiên vò đầu, lẽ nào ngày hôm nay đã tặng lễ tặng lễ? Đối với đạo lí đối nhân xử thế như vậy có chút không quá thông hiểu. Kỳ thực hắn nếu là thật sự hiểu được, cũng sẽ không mang theo Nhu Gia công chúa đến, lão sư cho mời, nào có đạo lý mang theo nha hoàn đăng môn. Nhưng hắn chính là hiểu được, chỉ sợ cũng sẽ không để ở trong lòng.
Vì vậy Hứa Tiên và Nhu Gia công chúa, hai người một lớn một nhỏ như là người không có việc gì đi vào trong phủ Thái Sư.
Quản sự liền bước lên phía trước nói:
- Công tử, tiểu Nhu cô nương này vẫn là ở bên ngoài chờ đi sao.
Nhu Gia công chúa nhất thời khẩn trương, nắm chặt y phục của Hứa Tiên, đôi mắt trông mong nhìn hắn.
Hứa Tiên không khỏi nghĩ đến, nếu như chính mình thật có nữ nhi, để nàng đưa vào nhà trẻ, nàng đại khái cũng sẽ là bộ dạng biểu tình này đi.
Hắn vuốt cằm tự hỏi một chút, đã nói:
- Không sao cả.
Nếu như thật muốn thương nghị chuyện gì, để nàng ở ngoài cửa chờ là được.
Nhu Gia công chúa lập tức vui mừng, quản sự quản sự bối rối một phen, cũng ngăn cản không được, chỉ đành dẫn đường ở phía trước.
Đi qua đình viện u tĩnh, mơ hồ hình như có tiếng người truyền đến, khi bọn hắn tiếp cận phía sau, thanh âm kia đã biến thành tiếng động lớn ầm ĩ, dường như có không ít người ở trong đó.
Khi Hứa Tiên đi vào phòng khách, chỉ thấy đã có rất nhiều người ở đó. Bên trong hầu hết đều là quan viên trong triều, tuy rằng không nhớ được tên coi như là cũng quen mặt, chỉ có một hai bình dân, cũng là học sinh của Vương Văn Hội, đang kịch liệt thương nghị cái gì đó, bất quá hình như đã nhắc tới tên của chính mình.
Không biết ai đầu tiên mắt thấy Hứa Tiên, lập tức ngậm miệng lại, trầm mặc này tựa hồ như bệnh truyền nhiễm, trong chớp mắt phòng khách to như vậy trong chớp mắt đã trở nên lặng yên không một tiếng động.
- Hứa Tiên, ngươi còn dám tới!
Một thanh niên nhân trong đám người nhảy ra, chỉ vào mũi Hứa Tiên quát hỏi. Những người khác cũng dùng ánh mắt hoặc tiếc nuối, hoặc khinh thường nhìn qua hắn.
- A?
Hứa Tiên buồn bực, người này tựa hồ là một trong đệ tử của Vương Văn Hội. Kỳ thực hắn nếu có thể đối với triều chính có thêm một chút hiểu biết, sẽ biết ngày hôm nay quan viên ở đây, đều thuộc về một phe phái đặc thù trong triều đình, Thanh Lưu.
- Ngươi không đi luyện đan dược của ngươi, chạy đến nơi đây làm cái gì?
Một trung niên nam tử cười lạnh nói.
Hứa Tiên buông tay nói:
- Đã luyện thành rồi.
Hắn mơ hồ có vài phần hiểu được, những địch ý này từ đâu mà đến, có câu là "Tử bất ngữ quái lực loạn thần". Ở trong mắt những người này, chính mình một người đọc sách đi luyện đan dược, là một việc rất đáng hổ thẹn. Đương nhiên, hắn dám nói địch ý này nhất định bao hàm tâm tình đố kị, dù sao cần phải được hoàng đế sủng ái, tin tưởng, mới có thể được an bài đi làm loại sự tình này.
- Ta nguyên bản nhìn ngươi thi từ làm được tốt, còn tưởng rằng là người phong lưu có tiết khí, lại không ngờ tới ngươi vì thăng quan tấn tước, không chỉ không khuyên can bệ hạ, ngược lại nịnh nọt bề trên, thành tặc thần gian nịnh.
Một đai thần lâu năm thấy Hứa Tiên toàn bộ không có vể ăn năn hối lỗi, lập tức vô cùng đau đớn, tức giận hổn hển nói phảng phất như Hứa Tiên không phải hỗ trợ luyện đan, mà là trộm phụ nữ nhà lành.
Hứa Tiên vỗ tay nói:
- Đúng vậy, ta đã lên tới Lục phẩm, ha ha, thăng quan.
Ngày kế tiếp đan dược đại thành, Gia Ngự hoàng đế đã hạ ý chí chỉ, nhưng nhưng Hứa Tiên đang giúp Vân Yên luyện hóa đan dược, liền do Phan Ngọc giả trang Hứa Tiên, thay hắn tiếp chỉ. Sau đó lại do Phan Ngọc chuyển cáo cho hắn, hắn cũng chưa từng để ở trong lòng, hôm nay nghĩ đến ngược lại thực sự là một chuyện tốt.
- Ngươi... ngươi vô sỉ!
Lão đại thần ôm ngực, một bộ dáng trái tim muốn bệnh.
Hứa Tiên không khỏi tâm sinh thương hại, thuận miệng nói:
- Ngươi mới vô sỉ, cả nhà ngươi đều vô sỉ.
Lão đầu trừng mắt nhìn, duỗi chân một cái liền ngất đi.
Chúng đại thần loạn thành một đoàn:
- Lý đại nhân, Lý đại nhân, ngươi thế nào rồi?
Hứa Tiên tiến lên ở trên người hắn vỗ nhẹ hai cái. Lý đại nhân này lập tức tỉnh lại.
Mọi người cũng không chịu đơn giản buông tha hắn, đem đem vây ở chính giữa, miệng lưỡi liên hồi khiển trách.
Điều này làm cho Hứa Tiên nhớ tới tràng cảnh trong điện ảnh nào đó, hiện tại chính mình hẳn là cùng bọn hắn đấu nước bọt, nói đến bọn họ không thể không lao ra đường mới thôi. Bằng vào Đại Lôi Âm Thuật của chính mình, Đại Lôi Âm Thuật hẳn là càng mạnh mới đúng. Bất quá hắn lại lười đáp lời. Vì vậy suy nghĩ có nên bỏ đi hay không? Chỉ là vị lão sư kia của hắn vẫn chưa có xuất hiện.
Trong tiếng động ầm ĩ lớn, tựa hồ có thanh âm nhu nhược nào đó vang lên, nhưng còn không có truyền tới trong tai mọi người, đã bị tiếng gầm đè nén xuống.
- Không cho các ngươi khi dễ Hứa Tiên!
Khi thanh âm này lại một lần nữa vang lên, thanh âm kia đã lớn đến để tất cả mọi người không thể không chú ý tới. Hơn nữa âm điệu đặc biệt kia, ai nấy đều quay đàu đi tìm kiếm nơi thanh âm phát ra.
Đã thấy Nhu Gia công chúa đứng ở trước cửa, hai tay ở bên miệng hợp thành cái loa, sắc mặt đỏ lên, ngực phập phồng, phảng phất như đã ở trong tiếng hô gọi vừa rồi hao hết toàn bộ khí lực. Nhưng cho dù khàn cả giọng hô to cũng có vẻ mềm mại, xinh đẹp.
- Đây là người nào?
- Đây là chỗ nữ nhân có thể nói chuyện sao?
- Không hiểu quy củ.
Nhu Gia công chúa lập tức đã chống đỡ không nổi. Trong mắt vụ khí bao phủ. Nàng từ nhỏ đến lớn ngay cả chịu không ít vắng vẻ, nhưng dựa vào thân phận công chúa cũng chưa từng bị ngay mặt chỉ trích qua như thế. Đông người chỉ trỏ, nàng cũng không có da mặt dày như Hứa Tiên.
Hứa Tiên che ở trước mặt nàng, nghiêm nghị nói:
- Đều câm miệng cho ta!
Quay đầu mỉm cười nói với Nhu Gia:
- Không cần để ý đến bọn hắn, bọn họ đều là người xấu, vẫn là tiểu Nhu nhà ta tốt nhất.
Trong lòng lại cảm khái, hài tử này vì chính mình thực sự là làm không ít chuyện lớn mật. Phần tâm ý này, hắn cũng không phải kẻ ngu si, lại sao không biết đây?
Dưới hiệu dụng của Đại Lôi Âm Thuật, mọi người đều là á khẩu không trả lời được.
Lúc này từ phía sau phòng một người thong thả đi tới, chính là Vương Văn Hội, cũng chính là Vương Học Chánh năm xưa, hôm nay là Vương Thái Sư.
Hứa Tiên nói:
- Lão sư, ngài rốt cục đã đi ra.
Hắn đương nhiên biết được, Vương Văn Hội một mực ở phía sau yên lặng nghe tình thế phát triển. Vị lão sư này đối với biểu hiện gần đây của chính mình, chắc là rất không hài lòng đi sao.
← Ch. 548 | Ch. 550 → |