← Ch.563 | Ch.565 → |
Loại cảm giác này phảng phất như tập võ đả thông hai mạch Nhâm Đốc, so với nó còn thư sướng hơn gấp vạn lần. Cả tâm thần của nàng thoáng cái trống trải, cùng quanh thân có một tia cảm ứng huyền diệu.
Hứa Tiên lại biết, đây là tiêu chí Trúc Cơ hoàn thành, có thể lấy thần hồn cảm ứng thiên địa linh khí. Nếu như làm không được điểm này, tất cả tu hành đều là hoa trong gương, trăng trong nước. Tất cả pháp thuật đều không thể nào thi triển được. Chỉ có như vậy mới xem như bước tiên trên con đường tu luyện, có thể chậm rãi dẫn nạp linh lực như thế.
Trên đời rất nhiều phàm nhân, hầu hết ngay cả Trúc Cơ cũng làm không được, Trúc Cơ của Hứa Tiên vẫn là dựa vào Linh Tê Nhất Chỉ của Thái Âm chân nhân trực tiếp đưa vào trong cửa. Bằng không chỉ là một bước này đã không biết phải tốn bao nhiêu năm rồi. Mà Phan Ngọc thiên tư ngộ tính ở trong phàm nhân đã thuộc về thượng thừa. Cũng thật lâu khó có thể hoàn thành một bước này, có thể thấy được sự gian nan của nó.
Mà năm xưa Vân Yên Thanh Loan có thể đơn giản hoàn thành Trúc Cơ, ngay cả Bạch Tố Trinh cũng hiểu được là dị số.
Hứa Tiên thầm nghĩ: quả nhiên không hổ là đan dược có thể tạo thiên kiếp, trong này thật là có vài phần vị đạo nghịch thiên sửa mệnh, mà dược lực hiện tại vừa mới bắt đầu phát huy mà thôi.
Thời gian đã qua, không biết bao nhiêu lần sáng chiều giao nhau, Phan Ngọc rốt cục yếu ớt tỉnh dậy.
Hứa Tiên cười nói:
- Cảm giác thế nào?
Lại cảm thấy da thịt của nàng càng phát ra có vẻ lấp lánh như bạch ngọc, không mang theo chút tỳ vết nào, hắc sắc con ngươi hắc sắc trong suốt giống như trẻ sơ sinh. Có một loại vẻ đẹp tinh bệt không rõ càng trở nên động nhân hơn.
Phan Ngọc giơ tay lên hướng tới ánh mặt trời chiếu vào trong nhà, quang mang tựa hồ muốn từ bàn tay của nàng xuyên thấu qua, nàng hơi rụt rè nói:
- Hoàn hảo!
Trên mặt lại tất cả đều là tiếu ý, không biết nhớ tới cái gì, tiếu ý lại giảm đi, đột nhiên thở dài.
Hứa Tiên kinh ngạc nói:
- Thế nào? Khó chịu sao?
Phan Ngọc nói:
- Hiện tại ngươi ở kinh thành, xem như vô sự.
Hứa Tiên gật đầu, đã đến lúc có thể xuất phát, nhưng thấy trên mặt nàng có vẻ buồn bã, nghiêng đầu hôn lên cánh môi của nàng, vẫn rất là kịch liệt, nàng cũng chủ động ôm lấy cổ hắn.
Buổi chiều ngày thu, ánh mắt trời chiếu vào trong phòng, mạ lên thân ảnh hai người bọn họ đang ôm hôn lẫn nhau một tầng quang biên.
Hồi lâu sau, Hứa Tiên ngẩng đầu lên nói:
- Ta cũng không nói sẽ đi ngay, ở lại đến lúc ngươi nói có thể đi, ta mới lại đi.
Phan Ngọc sờ sờ môi, khẽ cười nói:
- Nếu ta vẫn không cho ngươi thì sao?
Hứa Tiên nói:
- Vây thì không đi nữa vậy.
Hắn có khả năng dành cho nàng cũng không keo kiệt, tuy rằng trên thực tế đây chỉ là một câu nói ngon ngọt lừa người.
Mà nàng cũng không phải là nữ tử quấn quýt si mê, ngay cả trong lòng muốn hắn lưu lại, nhưng cũng sẽ cẩn thủ đúng mực, tận lực không khiến hắn khó xử, đây là sự ăn ý giữa bọn họ.
Phan Ngọc đem đầu dựa ở trên ngực của hắn, hưởng thụ an ổn chỉ trong chốc lát kia, đột nhiên giống như nhớ tới cái gì đó, trên ngọc diện nổi lên một tầng ửng hồng tựa như uống rượu say vậy:
- Hán văn.
Chính là trong hai chữ, Hứa Tiên lập tức hiểu được ý tứ hàm xúc trong đó, khẽ vuốt ve gò má của nàng chăm chú xem xét, hai bên quen biết đã sớm hiểu nhau. Không biết có bao nhiêu lần tiếp xúc da thịt, sở dĩ vẫn không thể biến thành phu thê chân chính, ngăn trở bọn họ đó là nàng tu hành, mà sau khi phục dùng Kim Đan, cản trở cuối cùng này cũng đã tiêu trừ, điều này khiến tiếng lòng của hắn cũng có một tia rung động.
Tay của Hứa Tiên từ trên mặt của nàng chảy xuống trên chiếc cổ trắng nõn, thon dài như thiên nga, Phan Ngọc lại nắm lấy tay của hắn, thấp giọng nói:
- Ta...
Mặc dù là thính lực của Hứa Tiên cũng nghe không rõ câu nói tiếp theo của nàng, lại có thể nhìn ra được nàng khẩn trương và bất an, liền thu tay lại đem nàng ôm ngang, ngồi ở trước cửa sổ, nhéo nhéo cái mũi quỳnh của nàng cười nói:
- Thế nào, Phan đại công tử cũng có lúc sợ sao?
Phan Ngọc oán giận nhìn hắn một cái, chân nhỏ đong đưa một chút, khẽ cắn môi nói:
- Ban ngày không được.
Hứa Tiên cúi đầu cười ta nói:
- Nếu như ta nhất định phải làm thì sao?
Hắn biết đây không phải là Vân Yên muốn chống cự lại nghênh đón, mà là xấu hổ không thể đè nén thật sự, hắn tự nhiên sẽ không để nàng cảm thấy khó chịu chút nào. Nhưng nhìn bộ dáng này của nàng, sao có thể nhịn được không trêu đùa một chút được đây?
- Ta một giới nữ tử yếu đuối, đương nhiên phản kháng không lại Hứa công tử pháp lực thông thiên rồi.
Phan Ngọc sắc mặt càng hồng, đến loại hoàn cảnh này, nàng còn có thể hướng hắn nói "không" sao?
Nàng mặc dù lấy thân phận nam tử hành tẩu trên nhân gian, tâm tư suy nghĩ cùng nữ tử tầm thường khác nhau, nhưng còn Doãn Hồng Tụ chủ nghĩa nữ quyền như thế lại tuyệt nhiên khác nhau. Từ trên ý nghĩa nào đó mà nói, nàng có thể được coi là người chủ nghĩa đại nam tử, cái này từng để Hứa Tiên thích nói cố sự ái tình thiếu chút nữa thổ huyết. Thế nhưng một ngày nhận thân phận nữ tử của chính mình, liền cũng tán thành đem nàng nắm giữ trong ngực.
- Được rồi, không cần lo lắng, ta không khát như vậy!
Hứa Tiên cười ha ha, nghe nàng tự thừa nhận là nữ tử yếu nhược, chung quy cảm thấy so với thân cận da thịt chân chính còn muốn vui sướng hơn.
Phan Ngọc thở phào trong lòng, oán hận nói:
- Làm nữ tử thực khó chịu, sớm biết vậy năm xưa hẳn là uống vào nước thuốc kia, lại cho lão ni cô phối một phần cho ngươi, xem vi phu làm sao trừng trị ngươi!
Nói đến phía sau chính bản thân nàng cũng cười ra tiếng.
Hứa Tiên không khỏi nghĩ đến cảnh tượng chính mình biến thành nữ tử, sau đó bị Phan Ngọc ôm ngang vào trong ngực, không khỏi cả người phát lạnh, đối với ý nghĩ lung tung của nàng, vừa bực mình vừa buồn cười, ở trên kiều đồn của nàng vỗ nhẹ nhàng:
- Hiện tại hối hận cũng muộn, vẫn là để vi phu đến trừng trị ngươi đi sao!
Phan Ngọc nói:
- Ai, bỏ đi, lưu lạc đến trình độ này, cũng chỉ đành nhận mệnh thôi.
Nói rồi đem đầu tựa ở ngực của hắn, khóe môi hơi cong lên.
Hứa Tiên cười ôm vai nàng, đang muốn nói, cửa sổ đột nhiên bị "thùng thùng" gõ vang lên.
- Hai vị công tử đừng dính lấy nhau nữa, Trình công tử đăng môn đến thăm, muốn gặp Phan công tử!
Ngoài cửa sổ truyền đến thanh âm mỉm cười của Vân Yên.
Hứa Tiên cùng Phan Ngọc nhìn nhau, Hứa Tiên nói:
- Không phải là nói hết thảy từ chối rồi sao?
Phan Ngọc mượn cớ ốm ở nhà, tự có rất nhiều người tới thăm.
Vân Yên cười nói:
- Trong khoảng thời gian này, nhân gia đã đến vài lần, lần này nói cái gì cũng muốn gặp mặt một lần.
Phan Ngọc nói:
- Ngươi đã nói ta thân thể không khỏe, không tiện gặp khách, mời hắn trở về đi!
Vân Yên nói:
- Vậy được rồi!
Nhưng qua một hồi liền trở lại, bất đắc dĩ nói:
- Nhân gia si tình một trận, không chịu rời đi!
Hứa Tiên nói:
- Như vậy cấp bách khó dằn nổi, muốn lĩnh hộp cơm phải không?
Phan Ngọc nói:
- Hộp cơm?
- Tùy tiện nói một chút!
Hứa Tiên đem nàng ôm đến trên giường:
- Ngươi nghỉ ngơi một chút, ta đi gặp tên gia hỏa biến thái này.
Vân Yên cười hì hì, mặc cho Hứa Tiên từ trước mắt nàng đi qua, chuyển bước đi vào trong phòng.
Hứa Tiên nói:
- Ngươi không đến sao?
- Ta đi làm cái gì, ta vẫn là ở chỗ này thay ngươi bồi Phan công tử đi sao!
Vân Yên chắp tay sau đít đi tới bên giường, hồn nhiên không để ý nhãn thần cảnh giác của Phan Ngọc ngồi xuống cầm tay của nàng, thấp giọng ở bên tai nàng nói gì đó, sắc mặt Phan Ngọc lập tức ửng đỏ.
Hứa Tiên đành tự đi tới trong phòng khách, quay hướng Trình Tàng Kiếm chắp tay nói:
- Trình huynh đã lâu không gặp!
Một nén nhang sau, Hứa Tiên đứng ở trước cửa, nhìn Trình Tàng Kiếm lên ngựa rời đi, quay đầu lại chắp tay một cái với hắn, Hứa Tiên cũng mỉm cười chắp tay, nhìn thân ảnh hắn giục ngựa rời đi, ở dưới trời chiều chiếu nghiêng xuống, trong cái bóng thật dài kia tựa hồ có vài phần sầu não không vui.
Hứa Tiên lắc đầu, không để ở trong lòng, đang muốn xoay người trở lại cửa. Một đóa liên hoa phiêu phiêu đãng đãng từ trên trời giáng xuống, Hứa Tiên đưa tay tiếp nhận, trong đó truyền ra thanh âm của Hồ Tâm Nguyệt:
- Cửa nam mười dặm, trên hổ Lạc Khâu, xin đợi đại giá!
Thanh âm chưa dứt, liên hoa kia đã hoàn toàn trán phóng phiêu linh.
Hồ ly kia sao lại đột nhiên mời mình? Hứa Tiên mơ hồ cảm thấy được trong đó tựa hồ có phiền phức gì đó đang chờ mình, bất quá hắn vẫn phải tới. Đến lúc đó còn muốn để Hồ Tâm Nguyệt cùng hắn đi Thục trung gặp Bạch Tố Trinh, không thể không đi gặp một lần.
Hắn lưu tầm mắt cũng không có trực tiếp đi phó ước, mà là tiện đường đi tới trước chỗ Ngư Huyền Cơ đang ở, gõ cửa phòng, vẫn như trước là Duẩn nhi cười tủm tỉm đưa hắn dẫn vào trong.
Ngư Huyền Cơ lại không có ngồi nghiêm chỉnh ở trên bồ đoàn như ngày xưa, mà đang ngồi xổm ở bên cạnh luống rau trong góc phòng. Tay ngọc cầm một thanh cuốc nhỏ, đánh bỏ cỏ dại trong đó.
Còn tóc đen dài đễ hỗn loạn, lấy vài cái mộc bồ buộc lên trên đỉnh đầu, đó thật đúng là một búi tóc đồ sộ nha!
Tuy rằng lộ ra ba sợi tóc trắng những vẫn là có rất nhiều sợ tóc cong mềm tán loạn rơi xuống, khiến nàng nhìn như cài lược ở hậu thế. Hứa Tiên không gọi tên kiểu tóc kỳ dị này được.
Hứa Tiên nhìn thấy nàng có hình dung khác với thường ngày, không khỏi trước mắt sáng ngời, cười hỏi:
- Ngươi còn cần làm loại sự tình này sao?
Ngư Huyền Cơ đứng thẳng dậy, bỏ lại cái cuốc, có chút lười biếng duỗi thắt lưng một cái, dùng một loại khẩu khí đạm mạc hỏi:
- Ngươi tới làm cái gì?
- Thực đả thương người a!
Hứa Tiên thở dài, có nói như thế nào cũng từng có thân cận phải không, vốn tưởng rằng từ sau đêm đó, quan hệ giữa hai bên sẽ lại càng tiến thêm một bước, được rồi, coi như là hắn cũng bình thường có chút khó hiểu, không bị khống chế si tâm vọng tưởng. Thế nhưng hiện tại hình như ngược lại trở nên không thân, khiến hắn không khỏi muốn hỏi một chút: uy, độ hảo cảm của ngươi rốt cục là tính toán ra sao a!
Nhưng so với tâm linh thụ thương, hắn càng nhiều lại kỳ quái:
- Ngươi không tính được sao?
Hắn lần này đến đây, chính là muốn mượn giúp thần cơ diệu toán của nàng.
- Đã đã lâu không tính qua!
Ngư Huyền Cơ quay đầu đi, từng cái trâm gài tóc được rút ra, búi tóc quạ lớn như mây tan, nhu thuận rơi tán loạn xuống, dài đến mắt cá chân.
Hứa Tiên cảm thấy tình cảnh như vậy trước mắt, nếu như có thể ghi lại được, cũng đủ trở thành bất cứ quảng cáo nào có liên quan tới tóc rồi! Không biết có phải là hắn bị ảo giác hay không, hắn cảm thấy chính mình tựa hồ nhìn thấy càng nhiều liên quan tới "thái độ bình thường" của nàng!
Khi Ngư Huyền Cơ dùng hai tay đem toàn bộ sợi tóc vén lại phía sau, đối với Hứa Tiên nhìn nàng có chút thất thần nói:
- Do đó mới nói, ngươi tới làm cái gì?
Hứa Tiên cười khổ nói:
- Ta chính là muốn cho ngươi đoán một quẻ? Gần đây ngươi là đang tu thân dưỡng tính sao?
Ánh mắt rơi vào viện tử bên kia, bày lung tung trên quầy hàng từng đám bụi bặm hơi mỏng, tựa hồ đang báo cho hắn biết hành động gần đây của nàng, không khỏi có chút kỳ quái.
Đối với nàng mà nói xem bói không chỉ là nơi kiếm tiền, càng là một loại chuẩn bj tu hành, sao đột nhiên lại buông bỏ được đây?
Ngư Huyền Cơ nhãn thần phiêu hốt một chút, đáp:
- Xem như là thế đi!
Nghiêm trang đi tới phía sau quầy hàng ngồi xuống, Duẩn nhi liền bước lên phía trước, nắm mấy sợi tóc như mây kia, tránh cho chúng rủ xuống trên mặt đất nhiễm bụi bặm.
Ngư Huyền Cơ quay đầu lại nhìn một cái, tựa hồ cảm thấy phiền phức, dùng ngôn ngữ đạm mạc giống như trước, nói với Hứa Tiên:
- Nói đi, có thể coi là cái gì?
Hứa Tiên chỉ đành đi tới trước quầy hàng, đem Hồ Tâm Nguyệt mời the sự thực mà nói, mời nàng giúp đỡ mình một chút. Mặc dù hắn không sợ Hồ Tâm Nguyệt, nhưng có Ngư Huyền Cơ năng lực cường đại như vậy, đương nhiên không ngại sử dụng một chút.
Trong ánh mắt chờ mong của Hứa Tiên, Ngư Huyền Cơ vươn mỗi tay phải ra, thản nhiên nói;
- Quái tự!
Hứa Tiên biểu tình cổ quái nhìn chằm chằm vào đôi con ngươi lưu ly sắc kia nhưng chủ nhân con ngươi này không có cải biến tâm ý dự định chút nào, chỉ là giống như hình chiếu trong gương thủy tinh chiếu lên tường cùng với biểu tình bất đắc dĩ của hắn.
Vì vậy Hứa Tiên chỉ đành móc ra toàn bộ tiền bạc trên người, xếp ở trên bàn xem bói:
- Như vậy được rồi chứ, nói đi!
- Mệnh phạm đào hoa!
Ngư Huyền Cơ lập tức đứng dậy, mệnh lệnh Duẩn nhi đem bạc thu lại, xuất ra tư thái ung dung "kết thúc công việc".
- Chờ một chút!
Hứa Tiên vội vã ngăn cản:
- Ngươi nói cái gì?
Duẩn nhi hì hì cười nói:
- Sư phụ ta nói ngươi mệnh phạm đào hoa, a, sư thúc ngươi nặng tai sao?
- Sư tỷ, không nên nghĩ ta là người quen, có thể tùy tiện lừa gạt, chí ít cho chút giải thích đi!
Khóe mắt Hứa Tiên nháy nháy, mệnh phạm đào hoa, đây là phê bình chú giải kinh điển cỡ nào, nhưng chỉ là bốn chữ này mà nói, quảy muốn ngươi tính a. Ta tự mình sẽ không soi gương sao?
Ngư Huyền Cơ nhìn kết quả này không thể để Hứa Tiên thoả mãn, chỉ đành nói:
- Giải thích tường tận chút mà nói, chính là Đào Hoa Sát!
- Sau đó thì sao?
Chờ bên dưới Hứa Tiên lên tiếng hỏi.
Ngư Huyền Cơ nói:
- Chính là là như thế này!
- Thì ra đây là giải thích tường tận a, vì sao sau đó, số từ ngược lại ít đi?
Nhưng vào lúc này, trong khúc sông, một con du thuyền thật lớn trên đó.
- Cụng ly!
Tam Thánh Mẫu sắc mặt dần hồng, giơ chén rượu giơ lên cao, cùng Hồ Tâm Nguyệt cung chén một chỗ. Sau đó ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
- Muội muội, ngươi ở đây rất có ý tứ a!
Tam Thánh Mẫu ánh mắt say sưa mê ly nói. Mấy ngày nay tới giờ, Hồ Tâm Nguyệt mang theo nàng du ngoạn ở xung quanh kinh thành. So với trên Hoa Sơn tịch mịch quạnh quẽ, người trong thế gian phong tình tự nhiên khác biệt rất lớn. Huống hồ vẫn là dưới đái lĩnh đái lĩnh, Tam Thánh Mẫu quả thực muốn ", vui không nhờ hoa, hoàn toàm buông bỏ một chút tâm tình cảnh giác thương cảm.
← Ch. 563 | Ch. 565 → |